Phanh!
Tiện tay hất lên, Hắc Phong Bá Khuyển bị ném bay ra bên ngoài thôn, lúc nó vung
chân chạy trở lại vào thôn thì cũng không còn dám làm càn đối với Diệp Trần nữa.
Với tư cách là một hung thú, trí tuệ của nó tuy không cao, nhưng đối với thực lực
chênh lệch giữa hai bên thì nó vẫn có thể phát giác, lúc Diệp Trần nắm lấy miệng
của nó, đã làm cho nó cảm nhận được lực lượng kinh khủng kia cũng mênh mông như
biển lớn vậy, tùy tiện bộc phát một cái thì đoán chừng đều có thể nghiền chết
nó rồi.
Ánh mắt Diệp Trần đảo qua mọi người, cuối cùng rơi vào trên người Phong Đại
Xuyên, gằn từng chữ: "Dùng sức mạnh của ta, ta có thể quét sạch cả Đại
Phong thôn này đấy, ta không nói đùa đâu, ngươi không phải đối thủ của
ta."
"Ngươi!"
Phong Đại Xuyên trừng mắt.
"Đã đủ rồi, Đại Xuyên, chuyện này hoàn toàn chính xác không phải Phong
Na sai, cần gì phải làm khó nó vậy chứ, Phong Na, lần này chỉ là giáo huấn, quy
củ của Đại Phong thôn, ngươi nên biết cho rõ đấy." Đúng lúc này, Phong Liệt
đã mang theo Tinh Không Hùng Khuyển đi tới.
Tinh Không Hùng Khuyển liếm liếm da lông Hắc Phong Bá Khuyển, kiêng kị nhìn liếc
qua Diệp Trần.
"Vâng, thôn trưởng."
Phong Na cúi đầu nói.
Xoa đầu Phong Na, Phong Liệt nói xin lỗi đối với Diệp Trần: "Diệp Trần
huynh đệ, con người Đại Xuyên không xấu, chỉ là đầu óc có chút sát khí mà thôi,
mong rằng ngươi không trách cứ."
Lời nói mới vừa rồi của Diệp Trần tuy rất cuồng vọng, nhưng Phong Liệt cũng
không tức giận, ngược lại còn có chút mừng rỡ, phải biết rằng Hắc Phong Bá
Khuyển mặc dù có thực lực chỉ là Chí Tôn bình thường, nhưng nơi này là Hoang Thần
Đại Lục, tại dưới sự bao phủ của Hoang Thần pháp tắc thì thực lực các Chí Tôn bị
co nhỏ lại rất nhiều, vậy mà Diệp Trần vẫn có thể đơn giản chế trụ Hắc Phong
Bá Khuyển, nói rõ hắn cường đại hơn so với trong tưởng tượng của mình rất nhiều.
"So đo thì ngược lại sẽ không có đâu, chỉ là hi vọng quy củ Đại Phong thôn
có thể nhân tính hóa hơn một chút là được rồi."
Diệp Trần nói.
"Đây là nhất định được."
Nói xong, Phong Liệt trách cứ liếc nhìn Phong Đại Xuyên, quy củ Đại Phong thôn kỳ
thật không có sâm nghiêm đến mức một chút nhân tình cũng đều không nói đến như
vậy. Lần này đại bộ phận sai trái đều nằm ở trên người Phong Đại Xuyên. Xem ra đã
được nhắc nhở rồi.
Phong Đại Xuyên sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vốn hắn muốn củng cố uy tín của
mình, đối mặt với người ngoại giới, hắn nửa bước không lùi, nhưng hiện tại kết
quả lại hoàn toàn trái ngược khiến uy tín của hắn bị mất sạch. Mặc kệ là ở nơi
nào, “cường giả vi tôn” là một chân lý mà từ cổ chí kim không thay đổi. Hắn có
thể quát lớn Phong Na cùng người nhà của hắn nhưng cũng không còn dám quát lớn
Diệp Trần nữa, vừa rồi Diệp Trần đã đơn giản chế trụ Hắc Phong Bá Khuyển vốn có
thực lực rất cường đại, đã để cho trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, người ngoại giới
quả thật cả đám đều có vũ lực hơn người cả.
...
Sự kiện Tam Tâm Ác Ngư đã đi qua một tuần lễ.
Trong sân nhà thôn trưởng, Phong Liệt, lão thôn trưởng, Phong Đại Xuyên cùng với
Diệp Trần vừa ăn thịt nướng vừa nói chuyện phiếm cùng nhau, mớ thịt hung thú
này là Diệp Trần lấy ra chiêu đãi.
"Thịt Thực Nguyệt Cổ Ngưu đúng là không tệ, muốn được ăn loại thịt này thì
bình thường chỉ có Chí Tôn của bộ lạc mới có thể ăn được." Phong Liệt cầm
một khối thịt bò lớn, cắn từng ngụm từng ngụm.
Lão thôn trưởng gật gật đầu."Những bộ lạc có nhân khẩu càng nhiều thì sức
chiến đấu cũng càng cao. Họ có thể tổ chức hai ba đội thợ săn thay nhau lên
núi săn bán, còn Đại Phong thôn chúng ta có thể duy trì ấm no thì đã tốt lắm
rồi."
Trong khi nghe hai người họ nói chuyện, Diệp Trần trong nội tâm khẽ động, thầm
nghĩ: “Vì sao không giúp Đại Phong thôn, để cho Đại Phong thôn trở thành bộ lạc,
khi Đại Phong thôn mạnh lên thì mình cũng sẽ nhận được sự trợ giúp càng lớn từ
họ. Tóm lại, mình trợ giúp cho Đại Phong thôn, sau đó Đại Phong thôn sẽ trợ
giúp lại cho mình, Hoang Thần Đại Lục này quảng đại như thế, khẳng định sẽ có
chỗ hữu dụng cho Đại Phong thôn đấy.”
"Diệp Trần huynh đệ, ta mời ngươi một ly, sự tình lần trước là ta không
đúng, hi vọng ngươi thứ lỗi." Phong Đại Xuyên bưng chén rượu lên, hướng Diệp
Trần mời rượu.
Diệp Trần cười nói: "Chúng ta đều là Chí Tôn, sự tình trước kia đã qua thì
cứ để nó trôi qua đi, hiện tại sự tình đặt ở trước mắt chúng ta chính là tương
lai."
Gừng càng già càng cay, lão thôn trưởng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Diệp Trần,
không khỏi hỏi: "Không biết sự tình tương lai là cái gì?"
Diệp Trần liếc đánh giá ba người rồi đi thẳng vào vấn đề nói: "Các ngươi
có muốn Đại Phong thôn sẽ trở thành một bộ lạc không?"
"Đại Phong thôn trở thành bộ lạc?" đôi mắt Phong Liệt chợt sáng lên,
chợt rất nhanh ảm đạm đi, "Bộ lạc cấp một cần có 1000 hộ đến 2000 hộ dân
đấy, như vậy ít nhất phải chinh phục bảy tám cái thôn, đây cũng không phải là chuyện
dễ dàng rồi."
Phong Đại Xuyên cũng nói: "Thôn làng càng lớn thì Chí Tôn càng là nhiều, Tử
Lôi thôn cách chúng ta gần đây nhất cũng có đến 200 gia đình, Chí Tôn có chừng
năm tên, bọn hắn không tìm đến chúng ta gây phiền toái là đã cám ơn trời đất lắm
rồi."
Tại Hoang Thần Đại Lục, không có người nào nguyện ý bị chinh phục cả, bởi vì khi
bị chinh phục thì phải đến địa bàn của người khác, như vậy địa vị liền không còn
cao như trước nữa, mà họ thì luôn muốn mình có địa vị cao nhất.
Lão thôn trưởng đối với những lời lý giải này của Diệp Trần, rõ ràng cao hơn
Phong Liệt cùng Phong Đại Xuyên, ông chần chờ rồi nói: "Diệp tiểu huynh đệ,
ngươi nghĩ Đại Phong thôn chúng ta có thể trở thành bộ lạc sao?"
"Đúng vậy." Diệp Trần gật đầu.
Nghe vậy, Phong Liệt cùng Phong Đại Xuyên rốt cục cũng lấy lại tinh thần, nếu
có Diệp Trần tương trợ, việc Đại Phong thôn trở thành bộ lạc cấp một, thật đúng
là có khả năng, họ cũng không biết, thực lực Diệp Trần đến tột cùng là ở vào cấp
độ gì nữa.
"Thật tốt quá, có Diệp tiểu huynh đệ tương trợ, Đại Phong thôn chúng ta sẽ
quật khởi là điều nằm trong tầm tay, đến đây, mọi người cùng cạn một
chén." Lão thôn trưởng tuổi tác bên ngoài không lớn lắm, nhìn chừng trên
60 tuổi, tại Đại Phong thôn, lão thôn trưởng mới là đệ nhất cao thủ, đều mạnh
hơn so với Phong Liệt cùng Phong Đại Xuyên, giờ phút này, hắn bưng chén rượu đứng
lên.
"Cạch!"
"Cạch!"
Bốn người đứng người lên cạn chén.
...
Có đôi khi, kế hoạch cản không nổi biến hóa, ngay tại lúc Đại Phong thôn chuẩn
bị tấn công Tử Lôi thôn thì Tử Lôi thôn lại tấn công Đại Phong thôn trước một
bước.
Chỉ thấy bên ngoài Đại Phong thôn hội tụ sáu bảy mươi người, toàn bộ năm người cầm
đầu đều là Chí Tôn, một lão giả tóc tím trong số năm người quát lớn:
"Phong Bách Hùng, còn không ra đầu hàng."
Phong Bách Hùng chính là tên của lão thôn trưởng.
"Lôi Hạo Thiên, ngươi thật lớn gan, ngươi cho rằng Đại Phong thôn ta không
có người sao?"
Lão thôn trưởng dẫn đầu ba bốn mươi người đi ra khỏi thôn.
Bất kể là ở ngoại giới hay là tại Hoang Thần Đại Lục, tu vi càng cao thì khả
năng sinh sản càng khó khăn, mà ở Hoang Thần Đại Lục, mức độ sinh sản còn khó
khăn hơn gấp trăm lần tại ngoại giới, điều này dẫn đến việc phát triển số lượng
nhân khẩu thập phần khó khăn, thế nhưng số lượng cao thủ lại không ít, trong một
cái thôn, có đến một phần mười là có tu vi Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên hoặc hơn
thất trọng thiên một chút, bộ phận những người này được gọi là những tộc viên có
sức chiến đấu, những người khác là tộc viên bình thường, và không được phép ra
khỏi thôn.
"Chỉ có bấy nhiêu người mà cũng muốn ra tay, đúng là không biết xấu hổ."
Lão giả tóc tím cười to.
"Sức chiến đấu cũng không phải là nhìn vào nhân số để phán, mà cũng phải
xem chất lượng nữa đấy." Lão thôn trưởng đầy ngụ ý.
"Chất lượng? Ha ha, vậy hãy để cho ta xem các ngươi có chất lượng như thế
nào."
Khí tức trên thân lão giả tóc tím đột nhiên bắn ra, đại chiến giữa hai thôn, chủ
yếu là nhìn vào thắng bại của các Chí Tôn, nếu như Chí Tôn của hai bên bất phân
thắng bại thì như vậy sẽ nhìn vào quân số để phân thắng bại rồi.
"Mọi người coi chừng." Lão thôn trưởng vẫn có đủ tin tưởng, bọn hắn
bên này tuy chỉ có bốn Chí Tôn, nhưng hắn xem ra, một người Diệp Trần cũng đủ để
chống đỡ vượt hai ba tên địch.
"Rất lâu rồi không có đại chiến."
Phong Đại Xuyên liếm liếm bờ môi.
"Các ngươi không cần động thủ, quá lãng phí thời gian." Diệp Trần
ngăn cản ở ba người.
"Diệp tiểu huynh đệ, ý ngươi là..?"
Lão thôn trưởng khó hiểu.
Diệp Trần nói: "Một mình ta là đủ rồi." Không phải Diệp Trần cuồng vọng,
hắn thật đúng là không xem Tử Lôi thôn ra gì, phải mau chóng chinh phục Tử Lôi
thôn và xây dựng một thôn mới càng lớn hơn thì mới được xem là chuyện quan trọng
nhất.
Nói xong, Diệp Trần từng bước một đi ra ngoài, ngẩng đầu lên nói: "Năm người
các ngươi cùng lên đi!"
"Cuồng vọng, để Lôi Việt ta chiếu cố ngươi."
Một gã trung niên Tử Lôi thôn có dáng người khôi ngô như gấu đánh về phía Diệp
Trần, trong tay y là một cây Lang Nha bổng, Lang Nha bổng vung vẩy tạo ra khí
thế như Khai Thiên Tích Địa, có thể càng quét mọi thứ.