- Không có khả năng, mạnh như vậy!
Da đầu Bất Tử Ma Thiểu run lên, đồng tử co lại thành chấm nhỏ, hắn điên cuồng hét lên một tiếng,
đột nhiên đánh ra một quyền, chính là Hỗn Thế Ma Quyền thành danh của
hắn.
Vụt!
Ánh đao sát qua quyền kình, quyền kình
lập tức tán loạn, Độc Cô Tuyệt thế như chẻ tre, một đao trảm lên vị trí
cổ của Bất Tử Ma Thiểu, hung hăng chém qua.
Phốc phốc!
Cổ của Bất Tử Ma Thiểu phun ra đại lượng máu tươi, giống như suối phun, cả người lung la lung lay, thân hình lảo đảo.
- Chết!
Thân hình Độc Cô Tuyệt chuyển động, trường đao chém qua cổ của Bất Tử Ma Thiểu.
Phốc!
Một cái đầu lâu bay lên, con mắt mở ra, bên trong ẩn chứa ý tứ bất khả tư nghị.
Sau một khắc, thi thể của Bất Tử Ma Thiểu truyền tống ra khỏi Sinh Tử Bí Cảnh, phục sinh ở bên ngoài.
Hí!
Âm thanh hít một ngụm lãnh khí vang lên, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Độc Cô Tuyệt.
Thời gian hai mươi ngày, Độc Cô Tuyệt tiến bộ lớn như thế, một đao đã
làm Bất Tử Ma Thiểu mất đi sức chiến đấu, đao thứ hai lấy đầu của Bất Tử Ma Thiểu.
- Khủng bố, thiên tài của Chân Linh đại lục nhiều như vậy, tên nào cũng khủng bố cả.
- Một đao tuyệt sát rất mạnh!
Cầu nhỏ đối diện, Lam Sơn Mi vỗ vỗ tay.
- Chiến a!
Chiến ý Độc Cô Tuyệt sôi trào.
Lam Sơn Mi lắc đầu.
- Bây giờ ngươi không phải là đối thủ của ta, cho dù ngươi có lĩnh ngộ Tử Vong Chi Đạo.
- Không phải do ngươi!
Độc Cô Tuyệt bổ nhào tới, ánh đao tử vong lại hiện ra.
- Ta nói rồi, ngươi còn chưa phải là đối thủ của ta!
Lam Sơn Mi thân là người trong ma đạo, sao có thể sợ hãi, nếu Độc Cô
Tuyệt cưỡng ép đối chiến với nàng, vậy nàng cũng không ngại tiễn đối
phương một đoạn đường, rời khỏi Sinh Tử Bí Cảnh.
- Ma Trảm!
Ánh đao màu đen mơ hồ, ẩn chứa lực lượng chấn động viễn siêu dĩ vãng.
Đ-A-N-G...G!
Thân thể Độc Cô Tuyệt lui về phía sau.
Lam Sơn Mi đuổi sát, bay sượt qua người đối phương, PHỐC, đại lượng
máu tươi phun ra, mi tâm của Độc Cô Tuyệt vỡ ra một vết đao, một mực kéo dài đến vị trí cổ họng.
Độc Cô Tuyệt bại!
Thu đao vào vỏ, sắc mặt Lam Sơn Mi bình tĩnh.
- Hắc hắc, tuyệt thế thiên tài của Huyết Thiên đại lục chúng ta, cũng
không kém cỏi Chân Linh đại lục, Độc Cô Tuyệt mạnh như vậy, hai đao giết chết Bất Tử Ma Thiểu, vẫn thua Lam Sơn Mi.
Thanh niên cường giả của Huyết Thiên đại lục sinh ra cảm giác tự hào.
- Xem ra, Tinh Kiếm Hậu và Tuyết Kiếm Hầu đến rồi.
Lúc này, đến phiên người Thiên Kiếm đại lục nói chuyện.
Tinh Kiếm Hậu từ phía đông đi tới, Tuyết Kiếm Hầu từ phía tây đi tới,
làm cho mọi người kinh ngạc là, ánh mắt hai người lướt qua mọi người,
trực tiếp nhìn lên người đối phương, hiện ra chiến ý đậm đặc.
- Chuyện gì xảy ra, Tinh Kiếm Hậu và Tuyết Kiếm Hầu muốn chiến với nhau?
Người của Thiên Kiếm đại lục nhíu mày.
- Tinh Kiếm Hậu, ta không cần Kiếm Vực, muốn chiến với ngươi một trận.
Âm thanh Tuyết Kiếm Hầu bình thản, chiến ý lại càng dày đặc.
- Như vậy, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tinh Kiếm Hậu cười lạnh.
- Xuất kiếm đi, ta sẽ dùng sát thứ năm của Thất Tinh Điểm Sát Kiếm Thuật, Tinh Vẫn Chi Sát.
Trong kiếm khách, Tinh Vẫn Chi Sát của Tinh Kiếm Hậu là mạnh nhất, cho
nên Tuyết Kiếm Hầu muốn dùng Băng Điểm Nhất Kiếm đánh chết đối phương.
- Tốt, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Tinh Kiếm Hậu cũng không nói nhảm, rút Tham Lang Kiếm ra, một kiếm cách không đâm tới, một kiếm này, vẫn khủng bố như trước, ẩn chứa Tử Vong
Chi Quang của ngôi sao bạo tạc, người có ý chí phát hiện, Tinh Kiếm Hậu
lý giải đối với Tử Vong Chi Đạo, càng thêm khắc sâu, một kiếm này so với trước kia, càng thêm mượt mà, gần tới đại thành.
Tuyết Kiếm
Hầu mặt không đổi sắc, trong nháy mắt rút trường kiếm ra, một kiếm
nghênh đón, kiếm khí không chút tán dật, hoàn toàn tụ tập vào mũi kiếm,
hình thành một khỏa thủy tinh châu bằng năng lượng.
Ầm ầm!
Đại lượng khí lạnh tán dật ra, mặt đất bị đống kết, mọi người chật vật lui về phía sau.
- Băng Điểm Nhất Kiếm của ngươi, uy lực tăng lên gấp đôi.
Nửa người của Tinh Kiếm Hậu đều bị băng phong, bên ngoài có nhiều vết rạn.
- Tinh Vẫn Chi Sát của ngươi cũng không yếu.
Tuyết Kiếm Hầu cúi đầu nhìn phần bụng, nơi đó bị xuyên thủng một lỗ
máu, sinh cơ trong cơ thể từ lỗ máu đó, trực tiếp bị diệt sạch.
Cờ-rắc!
Nửa người của Tinh Kiếm Hậu bị nứt vỡ, tính cả áo giáp và Tham Lang Kiếm của hắn cũng truyền tống ra khỏi Sinh Tử Bí Cảnh.
Tuy khí lực của Tuyết Kiếm Hầu cũng rất nhiều, nhưng không chết.
Một trận chiến này, Tuyết Kiếm Hầu thắng thảm.
- Ha ha, Thổ Chi Áo Nghĩa của ta đã đạt tới bảy thành, ai dám chiến một trận với ta.
Ầm ầm, đại địa rung rung, một bóng người cao lớn đi tới, chính là Tượng Thiểu.
Tượng Thiểu hăng hái, với tư cách là người dùng khí lực làm chủ tu, trừ nghiên tu lực lượng áo nghĩa ra, còn tìm hiểu một môn Thổ Chi Áo Nghĩa, cảnh giới Thổ Chi Áo Nghĩa tăng lên, làm cho hắn có tin tưởng mười
phần, phải biết rằng hắn là yêu thú, ngộ tính không tính là rất cao,
nhưng ưu thế thân thể rất mạnh, cho nên dù phương diện áo nghĩa có chút
tiến bộ, thực lực của hắn bạo tăng.
Xa xa, Tượng Thiểu nhìn thấy bóng dáng của Diệp Trần đi tới, ngón tay hắn chỉ qua.
- Diệp Trần, có dám chiến một trận.
Lực ảnh hưởng của kiếm khách với Kiếm Vực rất lớn, đối với cường giả
khác, lực ảnh hưởng chỉ còn lại lực áp bách, mà hắn là cao thủ luyện
thể, áp bách của Kiếm Vực là nhỏ nhất.
- Bại tướng dưới tay, vì sao không dám.
Thời gian hai ngày, làm cho Diệp Trần đối với kiếm chiêu Ngưng Thủy có
lý giải càng thêm khắc sâu, Kim sinh Thủy rất hàm súc, cuối cùng hắn
cũng lĩnh ngộ triệt để, phát ra tác dụng cân đối của dung hợp, thấy thời gian còn thừa không có mấy, Diệp Trần liền rời khỏi thác nước, hướng
nơi này đi tới, không thể ngờ là Tượng Thiểu vừa có tiến bộ, đã có ý
định lấy hắn lập uy, đương nhiên hắn không cho đối phương quá nhiều mặt
mũi.
- Hừ, trước khác nay khác, phóng Kiếm Vực của ngươi ra đi!
Tượng Thiểu đối với bài danh thứ sáu của mình, thập phần khó chịu, càng làm cho hắn khó chịu là, Diệp Trần lại xếp thứ nhất, với hắn mà nói,
Diệp Trần có Kiếm Vực hay không, ảnh hưởng cũng không lớn với hắn, hắn
cũng không phải Bất Tử Ma Thiểu trước kia, bị Kiếm Vực khắc chế, là cứng ngắc tại chỗ.