Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 735: Kiếm đạo bước thứ hai Kiếm ý

Con đường trưởng thành của mỗi vị Kiếm Giả hầu hết như nhau, ban đầu là tu luyện các loại kiếm thuật rồi đến cổ kiếm thuật, nếu chỉ là Kiếm Giả thiên phú bình thường thì sẽ đi mãi trên con đường này cho tới khi nào không thể thăng cấp được nữa.

Kiếm Giả có thiên phú hơn người thì khác, muốn đi con đường kiếm đạo, muốn đi thật xa trên đường kiếm đạo thì phải vứt bỏ ảnh hưởng của người đi trước, sáng tạo kiếm kỹ thuộc về mình. Vì chỉ có bản thân mới biết mình thích hợp cái gì nhất.

Nếu chính mình cũng không biết bản thân hợp với cái gì thì không thể đi xa trên kiếm đạo.

Mỗi vị Kiếm Giả sau khi trở thành Kiếm Hào sẽ dùng một thời gian xóa bỏ ảnh hưởng của người đi trước đối với mình, chắt lọc tinh túy các loại cổ kiếm thuật mà mình tu luyện chuyển hóa và hòa nhập vào kiếm kỹ thích hợp với mình nhất.

Tê Liệt ý cảnh đạt đến chín phần, đây là cực độ đại thành, khi vượt qua chín phần tương đương với vào viên mãn. Đến mười phần là chính thức viên mãn, uy lực sẽ càng mạnh hơn.

Nhưng muốn đẩy ý cảnh từ chín phần lên mười phần là rất khó, đặc biệt là ý cảnh biến dị đẳng cấp cao như Tê Liệt ý cảnh. Bởi vì uy lực kinh người nên độ khó tham ngộ cũng tăng gấp mấy lần.

May mà Sở Mộ thăng cấp Khí Hải cảnh thì linh hồn cường đại cũng được khai phá ra một phần, ngộ tính tăng lên chút ít. Sau khi thành Kiếm Hào đạt được một chút khí vận, ngộ tính lại tăng.

Dù vậy muốn tham ngộ Tê Liệt ý cảnh chín phần lên mười phần còn cần thời gian khá dài.

Vân chi ý cảnh cũng đạt đến chín phần nhưng tạm thời gác lại.

Kiếm thế đạt đến kiếm thế chi cực, nếu tham ngộ tiếp sẽ đột phá, kiếm đạo bước thứ hai: kiếm ý!

Nhưng muốn tham ngộ ra kiếm ý thì khó khăn gian khổ biết bao. Từ xưa đến nay bao nhiêu Kiếm Giả bị kẹt tại kiếm thế chi cực cả đời không cách nào đột phá, cuối cùng đành ôm tiếc nuối rời đi.

Sở Mộ tĩnh tu hai năm trong Đông Thánh phân điện, mỗi ngày tham ngộ vết kiếm trong Ngộ Kiếm điện, có số vết kiếm do Kiếm Giả đã lĩnh ngộ kiếm ý để lại.

Với ngộ tính cường đại của Sở Mộ thì quan sát, tham ngộ từng cái thì cạn đến sâu dần hình thành dấu ấn trong đầu hắn, tiện cho hắn sau này tiếp tục tham ngộ, tuy hiệu quả không rõ ràng như trực diện vết kiếm trong Ngộ Kiếm điện.

Chớp mắt thời gian bình tĩnh trôi đi, lại qua một tháng.

Sở Mộ như mọi ngày đi phòng ngộ kiếm.

Nội phủ có phòng ngộ kiếm, Vương phủ trình độ cao hơn Nội phủ nên dĩ nhiên cũng có.

Kiếm phủ ưu đãi đặc biệt với Kiếm Hào, hễ là Kiếm Hào thì mỗi ngày có thể miễn phí sử dụng phòng ngộ kiếm bốn tiếng, đây là tin tức siêu tốt cho Sở Mộ.

Đi vào phòng ngộ kiếm, Sở Mộ ngồi xếp bằng bài trừ mọi tạp niệm, chốc lát sau hắn tiến vào trạng thái không linh, ý niệm trở nên thông suốt không chỗ trì trệ.

Các vết kiếm tự nhiên hiện ra trong não hắn, chúng nó xếp hàng có thứ tự, mỗi cái khác nhau, bên trong ẩn chứa mọi tứ đều khác biệt.

Tất cả vết kiếm lấp lánh, cuối cùng chỉ còn một vết kiếm rõ ràng nhất dần phóng to ra, ngày càng rõ ràng hơn tràn ngập trong đầu Sở Mộ như muốn khắc vào ý niệm của hắn.

Đây là một vết kiếm ẩn chứa kiếm ý mỏng manh nhất trong tất cả vết kiếm, Sở Mộ không dám mơ quá xa vời, từ cạn mới vào sâu.

Sở Mộ hoàn toàn tập trung tinh thần tham ngộ vết kiếm tràn ngập trong não, theo thời gian trôi qua, hắn cảm thấy có chút thu hoạch.

Đó là một cảm giác rất mơ hồ, mông lung như xem hoa trong sương, dường như chỉ cần lau hơi mờ trên cửa sổ là sẽ thấy phong cảnh xinh đẹp bên ngoài. Nhưng dường như làn sương ở bên trong cửa kính, nên mặc cho người lau mãi vẫn không thể xóa nó được, vẫn cứ mơ hồ.

Sở Mộ biết không phải không thể lau đi mà vì hắn chưa tìm ra cách chính xác, hễ tìm được cách là hắn sẽ dễ dàng xóa bỏ sương mù để thấy cảnh đẹp bên ngoài.

Rất nhanh bốn canh giờ trôi qua, Sở Mộ tỉnh táo lại, hắn đứng dậy mở cửa phòng ngộ kiếm bước ra ngoài.

So với Ngộ Kiếm điện thì phòng ngộ kiếm tăng phúc cho ngộ tính không rõ rệt. Ngộ Kiếm điện tăng phúc ngộ tính rõ ràng như thế mà qua hai năm Sở Mộ vẫn không thể lĩnh ngộ kiếm thuật chứ nói gì mới vào phòng ngộ kiếm hai tháng ngắn ngủi.

Sở Mộ thì thào thanh âm chỉ bản thân nghe thấy:

- Nóng vội thì không được gì...

Tâm tính của hắn thật rộng rãi.

Sở Mộ bước nhanh đi hướng Kiếm Lâu thiên giai số mười, từng đợt gió mát ập vào mặt. Ngẫu nhiên có đệ tử đi tới đi lui, vừa thấy Sở Mộ liền dừng bước hành kiếm lễ với hắn, dù không hành kiếm lễ cũng sẽ lộ chút sùng kính.

Xưng hô mạnh nhất Vương phủ có khác.

Sở Mộ vừa gật đầu chào với đệ tử hành kiếm lễ vừa lẩm bẩm:

- Kiếm ý... kiếm ý... Ý của của kiếm, tinh thần của người...

Sở Mộ sửa sang lại những hiểu biết về kiếm đạo trong hai năm qua:

- Tinh thần cùng ý chí thống nhất... người và kiếm hợp nhất... người là kiếm... kiếm là người... hiểu biết kiếm sâu sắc... thông qua tinh thần người thể hiện ý chí của kiếm... đó chính là kiếm ý...

Bước chân của Sở Mộ chậm dần, thường nhấc một chân sẽ khựng lại giữa không trung vài giây, trong đầu bỗng hiện một ý nghĩ sau đó mới đặt chân xuống đất.

Từng bước một, trăm thước bình thường mà Sở Mộ đi mất mười lăm phút, suy nghĩ trong đầu dần rõ ràng hơn, sương mù sắp bị xua tan.

Sở Mộ lại nhấc một chân lên nhưng mãi không đạp xuống, chân như bị trói chặt.

Sở Mộ linh cảm chỉ cần bước ra một bước này thì sương mù sẽ tán đi, bộ mặt thật của kiếm ý sẽ hiện ra trước mắt hắn. Nhưng bước này cực kỳ khó khăn, như thể dưới chân hắn có một ngọn núi cao vô hình ngăn chặn.

Khuôn mặt Sở Mộ lộ nét giãy dụa, ba giây sau hắn rút chân về, vẻ mặt lại bình thản.

Đã không thể đạp xuống thì không cưỡng cầu nữa, Sở Mộ đã chỉnhh lý sơ hiểu biết về kiếm ý của mình, đã hiểu rõ ràng hơn rồi, chỉ còn một bước cuối cùng. Sở Mộ tự tin qua thêm một thời gian là có thể thật sự bước ra một bước đó, lĩnh ngộ kiếm ý.

Thời gian chậm rãi trôi, chớp mắt một tháng qua đi.

Trong phòng ngộ kiếm. Sở Mộ đột nhiên mở bừng mắt ra, con ngươi lóe tia sáng.

Tia sáng này khác hẳn với trước kia, dường như ngừng ngưng tụ, càng thuần túy hơn. Tia sáng kín kẽ như lưỡi kiếm của Trảm Yêu kiếm, khi trán bắn nó ra thì không khí trước mặt bị cắt rách để lại một vết mảnh.