- Trận đầu vòng thứ 7: Tăng Bất Phàm viện số 4 đối chiến với Sở Mộ viện số 9.

Trọng tài vừa lên đài tuyên bố danh sách cuộc so tài đầu tiên.

- Sở Mộ đấu với Tăng Bất Phàm?

Đám người Chư Cát Minh nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

- Tăng Bất Phàm thu được thứ hạng 110 của toàn khóa, đồng thời cũng đứng thứ 10 trong Tân Tinh Bảng của khóa. Hiện tại kiếm thuật khẳng định đã lợi hại hơn. Sở Mộ lại không được xếp vào trong mười Đại Tân Tinh. Theo lý thuyết hai người không nên đấu với nhau mới phải. Cho dù là đấu với nhau cũng không phải ở một vòng này.

Hoàng Bất Câu nhướng mày, thầm nói.

- Không biết trọng tài rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.

Thang Thiếu Ba lắc đầu.

- Trọng tài an bài như vậy, tự nhiên có suy nghĩ sâu xa của bọn họ. Nhưng tên Tăng Bất Phàm này ra tay tàn nhẫn. Sở sư đệ, nếu như cảm thấy không ổn, không nên miễn cưỡng chống đỡ, dứt khoát chịu thua, để tránh bị tổn thương.

Chư Cát Minh nghiêm sắc mặt, nói.

Mà Chu Thiên Chiếu và Triệu Long Khôn lại lộ ra một sắc mặt vui mừng. Thông qua trận thi đấu trước đó có thể thấy được Tăng Bất Phàm này ra tay không chút lưu tình. Đối thủ của hắn bình thường đều bị hắn đánh bị thương. Thậm chí có một người bị kiếm khí thi đấu của hắn chém gãy cánh tay.

Sở Mộ nhìn Chư Cát Minh gật đầu đứng lên.

Tăng Bất Phàm? Đáng tiếc. Kiếm thuật của hắn cũng không có bất phàm giống như cái tên của hắn vậy.

Sở Mộ chọn xong kiếm khí thi đấu, lên đài đấu kiếm. Lúc này Tăng Bất Phàm mới chậm rãi đi tới, cầm một thanh kiếm khí thi đấu tương đối nặng, nhảy lên đài đấu kiếm.

Trọng tài liếc mắt nhìn Tăng Bất Phàm, lại nhìn về phía Sở Mộ, không khỏi nghĩ tới cuộc nói chuyện giữa các trọng tài vào buổi tối hôm qua.

- Nếu như ngươi là mười Đại Tân Tinh, ta thật ra vài phần hứng thú đùa giỡn cùng ngươi một chút. Nhưng đáng tiếc, ngay cả mười Đại Tân Tinh ngươi cũng không có tư cách tiến vào. Cho nên, ngươi vẫn chủ động nhận thua đi.

Đôi mắt Tăng Bất Phàm giống như mãnh thú, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, cười hắc hắc lạnh lùng nói:

- Để tránh đến lúc đó bị thương, vậy sẽ rất khó coi.

- Có thể kheién cho ta bị thương, chính là bản lĩnh của ngươi.

Sở Mộ thản nhiên nói.

- Vịt chết còn mạnh miệng.

Tăng Bất Phàm biến sắc. Một tia tàn nhẫn hiện lên trên mặt hắn. Hắn từng bước tiến về phía trước, dùng lực giẫm mạnh lên trên mặt đất. Trong nháy mắt lực lượng bạo phát ra. Một tiếng động vang lên. Có khí lưu bắn nhanh ra. Hắn dùng lực toàn thân đâm ra một kiếm, giống như là như mũi tên rời cung, bắn nhanh đến.

Công kích không chút lưu tình, kiếm khí hắn chọn nặng hơn so với kiếm khí bình thường. Một khi bị đánh trúng, nhất định sẽ trọng thương.

Mặt Chu Thiên Chiếu lộ ra nụ cười lạnh. Triệu Long Khôn lại cắn chặt hàm răng. Đối với, Sở Mộ hắn ôm hận ý rất sâu. Lúc đầu chiến đấu không chỉ có thua, còn bị thương tổn không nhỏ, khiến mấy ngày sau hắn mới khỏi hẳn.

Hiện tại hắn chỉ mong Sở Mộ cũng bị Tăng Bất Phàm đánh thành trọng thương.

Một kiếm hung bạo mạnh mẽ, dường như muốn đánh nát núi đá. Sát khí ép người. Điều này đủ thấy Tăng Bất Phàm khẳng định đã giết qua không ít nhân tài, mới hình thành được loại sát khí này. Phong cấm ở đây không thể phong tỏa loại sát khí này.

Người bình thường va chạm với loại sát khí này, hơn phân nửa sẽ sợ hãi. Nhưng sát khí như vậy đối với Sở Mộ mà nói không khác lắm so với gió mát phả vào mặt.

Ánh mắt mỗi trọng tài đều lóe lên tinh quang. Bọn họ chăm chú nhìn Sở Mộ. Lúc này trong lòng bọn họ có chút mâu thuẫn.

- Bại cho ta!

Tăng Bất Phàm gầm khẽ một tiếng, khí thế càng thêm mãnh liệt. Không khí đều bị hắn xé rách. Trên một kiếm này ngưng tụ kiếm quang, cũng không quá chói mắt. Không ngờ đã vượt qua ngưng tụ ánh sáng, tới gần trình tự đông cứng ánh sáng, uy lực mạnh hơn.

Mười Đại Tân Tinh sắc mặt mỗi người đều biến đổi. Bọn họ âm thầm suy nghĩ nếu mình đổi vị trí với Sở Mộ, bọn họ nên ứng phó như thế nào với một kiếm hung bạo mạnh mẽ này của Tăng Bất Phàm.

- Thật sự có chút bản lĩnh.

Khóe miệng Sở Mộ cong lên, hiện ra một nụ cười thản nhiên:

- Nhưng... Còn chưa đủ.

Một kiếm vung lên, thoáng chốc có từng đạo kiếm quang chói mắt xuất hiện rồi biến mất. Tề Thiếu Phàm nhất thời ngồi không yên.

Một chiêu này của Sở Mộ giống với chiêu thức trước đó hắn đánh bại đối thủ. Không phải đặc biệt giống sao?

Hai mắt Tăng Bất Phàm bị kiếm quang sáng ngời chói mắt chiếu qua, đồng tử trong nháy mắt co lại. Tầm nhìn nhất thời bị quấy nhiễu. Một kiếm đánh ra thất bại. Hắn chỉ cảm thấy bên cạnh có một kình phong gào thét đến. Kình phong này hung bạo mạnh mẽ sắc bén khiến da đầu hắn tê dại.

Xoay người lại đánh ra một kiếm, mạnh mẽ chống đỡ. Nhưng hắn lại phát hiện một kiếm ngăn cản thất bại. Va chạm trong dự đoán của hắn cũng không xuất hiện, khiến lực lượng tập trung ở một kiếm này chuẩn bị chống đỡ phản kích làm ngực hắn khó chịu.

Bất chợt, một tia kiếm quang lướt qua kiếm của hắn, xuất hiện ở trước mặt. Tăng Bất Phàm vội vàng lui về phía sau. Kiếm quang giống như giòi bám trên mu bàn chân lập tức đuổi tới.

- Sở Mộ này quả nhiên che giấu thực lực kiếm thuật.

Trọng tài xiết chặt nắm đấm, âm thầm kích động, đồng thời cũng thở ra một hơi.

- Tiểu tử tốt.

Trọng tài trưởng cũng thở phào một cái. Bởi vì Sở Mộ che giấu quá sâu. Hắn cũng không dám xác định, rốt cuộc Sở Mộ có giữ lại hay không. Nếu như không có giữ lại, trận chiến này Sở Mộ nhất định sẽ bị thương. Tới khi đó trong lòng bọn họ khó tránh khỏi có chút áy náy.

Rất nhiều người đều không bình tĩnh, bởi vì biểu hiện của Sở Mộ nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Không bình tĩnh nhất chính là Tề Thiếu Phàm.

Hắn có loại trực giác, một kiếm kia của Sở Mộ, là bắt chước theo hắn.

Tăng Bất Phàm không ngừng lui về phía sau, đồng thời vung kiếm chém ra. Nhưng quỷ dị chính là mỗi một kiếm đánh ra đều thất bại. Ở trước mắt hắn, kiếm quang không ngừng xuất hiện.

Lui lui lui!

Bất tri bất giác, Tăng Bất Phàm đã lùi đến mép đài đấu kiếm. Chính hắn cũng không phát giác ra điều này.

Kiếm quang trước mắt đột nhiên biến mất. Tăng Bất Phàm thầm nghĩ cơ hội tới. Hắn vội vàng vung vẩy kiếm hình thành một màn kiếm, bao phủ xung quanh thân. Bởi vì kiếm vung lên nhanh chóng khiến không khí chấn động, truyền ra từng âm thanh sắc bén.

Vô số khí lưu không ngờ vờn quanh Tăng Bất Phàm. Cả màn kiếm hình thành một khu vực mà giọt nước không tiến vào được.

- Xem ngươi ra tay thế nào?

- Ngoại trừ Phương Lãnh Ngôn ra, ta nghĩ những người khác khẳng định không có cách nào nhìn thấu sơ hở trong đó để tiến tới ra tay.

- Nhất định là phải chờ tới thời điểm Tăng Bất Phàm kiệt sức.

Bọn họ lại không biết, trong đáy mắt Sở Mộ đã hiện lên một tia tinh quang. Ở trong mắt người khác, màn kiếm này kín không một chỗ hở. Nhưng ở dưới xem kiếm viên mãn của hắn, màn kiếm lại có trăm nghìn sơ hở.

Một kiếm giống như ngựa thần lướt gió tung bay chém ra, cũng không có kiếm quang chói mắt ngưng tụ.