Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 397: Tề Thiếu Phàm khiêu khích (Thượng)

- Vòng thứ nhất, trận 100...

- Vòng thứ nhất, trận 101...

Học viên tham gia thi đấu tổng cộng 1000 người. Một đấu một là một trận. Vòng thứ nhất tổng cộng sẽ có 500 trận.

Tuy rằng thời gian mỗi trận chiến đấu đều không phải quá dài, tối đa cũng chính là thời gian một khắc đồng hồ, nhưng tiến hành được 101 trận đã là xế chiều.

Nhìn tình huống thế này, hôm nay không có cách nào tiến hành xong 500 trận.

- Vòng thứ nhất, trận 130: Tề Thiếu Phàm viện số 4 đấu với Uông Viễn viện số 7.

- Tề Thiếu Phàm...

Thần sắc Sở Mộ thoáng động. Hắn cảm thấy mình hình như đã từng nghe đến cái tên này ở nơi nào đó.

Bất chợt, khi hắn thấy một người từ viện số 4 chạy vội về phía đài đấu kiếm, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra chính là người ở Kiếm Khí Các đã ra tay muốn cướp đoạt Trảm Phong Kiếm của mình.

Mà Tề Thiếu Phàm chọn xong kiếm khí chưa khai phong lên đài đấu kiếm, lại không để ý đến Uông Viễn đối thủ của hắn, mà đưa mắt nhìn một cái về phía viện số 9, lướt qua đám đông, vượt qua hơn một nghìn mét, tập trung ở trên mặt Sở Mộ.

Tề Thiếu Phàm cười lạnh. Sau đó hắn mới quay đầu nhìn về phía đối thủ của hắn Uông Viễn, lộ ra một vẻ mong mỏi nói:

- Nhanh rút kiếm ra.

Uông Viễn đối diện với Tề Thiếu Phàm làm kiếm lễ, nhìn Tề Thiếu Phàm lại hoàn toàn không động đậy, trong lòng đang âm thầm khó chịu. Sau khi nghe được Tề Thiếu Phàm nói vậy, hắn biến sắc, có chút tức giận.

Một kiếm đâm ra.

Vút vút vút.

Kiếm ảnh phân hoá thành ba đường, thượng trung hạ nhanh chóng đâm đến.

- Chút tài mọn.

Ánh mắt Tề Thiếu Phàm lộ ra vẻ xem thường, khóe miệng cong lên nói Sau đó, hắn đâm ra một kiếm.

Thoáng chốc, có từng đạo kiếm quang xuất hiện.

Kiếm quang của Tề Thiếu Phàm cũng không giống với kiếm quang của các kiếm giả khác. Kiếm quang của kiếm giả khác đều là bao nhiêu đạo thì bấy nhiêu đạo cùng xuất hiện. Nhưng kiếm quang của Tề Thiếu Phàm lại xuất hiện trước một đạo, ngay sau đó xuất hiện đạo thứ hai, lại xuất hiện đạo thứ ba.

Từng đạo kiếm quang liên tục xuất hiện, tạo thành ảnh hưởng thị giác càng rõ ràng lúc càng rõ rệt.

Nhất là từng đạo kiếm quang của Tề Thiếu Phàm xuất hiện. Sau đó đạo xuất hiện trước tiên biến mất, rồi đạo thứ hai biến mất, nhưng những kiếm quang xuất hiện tiếp sau vẫn còn. Hình thành một quá trình liên tục không ngừng.

Kiếm của hắn ớ dưới các đạo kiếm quang không ngừng biến mất không ngừng xuất hiện yểm hộ, trở nên cao thâm khó dò, làm cho người khác không thể nào tiếp nhận nổi.

Ánh mắt Uông Viễn bị quấy nhiễu mãnh liệt. Hắn cố gắng nheo mắt lại, để ánh mắt càng tập trung hơn, giảm mức độ quấy nhiễu xuống. Nhưng trước mắt vẫn có từng kiếm quang biến mất xuất hiện, biến mất xuất hiện không ngừng lặp lại, khiến hắn hoa cả mắt. Hắn căn bản cũng không biết kiếm của Tề Thiếu Phàm rốt cuộc ở nơi nào.

Sau khi miễn cưỡng ngăn cản được mấy kiếm, Uông Viễn chỉ cảm thấy ngực của mình bị đâm mạnh một cái. Cho dù mũi kiếm của kiếm khí không khai phong là hình trứng, nhưng bị đâm một cái vẫn khiến hắn cảm thấy cảm thấy đau đớn. Toàn thân hắn lui về phía sau vài bước. Ngay sau đó, lại là một kiếm hung hăng chém ở trên ngực hắn. Hắn không khống chế được, đặt mông ngã ngồi, cảm thấy khó thở.

- Ngươi thua.

Bên tai truyền đến một giọng nói mang theo tiếng hừ lạnh đầy khinh thường. Uông Viễn nhẹ nhàng hít thở một chút, tay trái xoa xoa ngực liếc mắt nhìn Tề Thiếu Phàm. Hắn cũng không nói gì, xoay người đi xuống đài đấu kiếm.

- Tề Thiếu Phàm thắng.

Trọng tài tuyên bố, mặt không đổi sắc.

Tề Thiếu Phàm lại không đi xuống đài đấu kiếm, mà quay đầu nhìn về phía chỗ viện số 9. Ánh mắt hắn lại một lần nữa tập trung ở trên người Sở Mộ. Kiếm khí chưa khai phong lại chỉ thẳng vào Sở Mộ. Với bộ dạng của hắn như vậy, bất kỳ kẻ nào cũng nhìn ra được, hắn đang nhằm vào một học viên khác trong viện số 9.

Nhưng bởi vì khoảng cách ngàn mét, thật sự không có cách nào phán đoán được chính xác.

- Gia hỏa kia đang gây hấn với ai vậy?

Lương Hải Sơn nhướng mày, khẽ lẩm bẩm.

Chư Cát Minh liếc mắt nhìn Sở Mộ một cái. Nhìn thấy thần sắc Sở Mộ vẫn bình tĩnh, hắn không nói gì thêm.

Tề Thiếu Phàm rời khỏi đài đấu kiếm. Cuộc thi đấu kế tiếp bắt đầu.

Một trận lại một trận được tiến hành.

Cuối cùng, thời điểm tiến hành được 170 trận, màn đêm buông xuống. Cuộc tranh tài hôm nay đến đó được tuyên bố tạm dừng.

Những trận thi đấu tiếp sau sẽ được tạm gác lại tới ngày hôm sau. Các học viên rời đi một cách có trật tự. Mỗi người quay về Kiếm Lâu được viện phân cho mỗi người. Dọc đường đi, bọn họ cũng tránh không được bàn luận với nhau.

Suốt đêm không nói chuyện, ngày hôm sau bắt đầu. Các học viên lại lần nữa tập trung đông đủ ở sân đấu.

- Vòng thứ nhất, trận 171...

Tiếp tục ngày thi đấu thứ nhất, ngày thứ hai tiếp tục tiến hành.

- Vòng thứ nhất trận 182: Hồng Thiên Liệt viện số 5 đấu với Chư Cát Minh viện số 9.

Chư Cát Minh chậm rãi đứng lên, trên mặt hiện ra một nụ cười mỉm. Thân hình hắn lắc một cái, giống như một tia chớp màu bạc nhanh chóng đi tới đài đấu kiếm.

- Thật sự có thể nhìn thấy được trình độ kiếm thuật của Gia Cát sư huynh rốt cuộc thế nào?

Sở Mộ thầm nghĩ, trong đáy mắt hiện lên một tia hứng thú.

Hồng Thiên Liệt tất nhiên không phải là đối thủ của Chư Cát Minh. Đồng thời mỗi một kiếm dường như bị Chư Cát Minh khắc chế. Không tới mười kiếm, hắn đã thua ở dưới kiếm của Chư Cát Minh.

- Đối thủ quá yếu, không nhìn ra được trình độ bao nhiêu. Chỉ có điều, cũng sẽ không vượt qua trình độ của kiếm thuật đại sư.

Sở Mộ suy tư một hồi, âm thầm nói.

Sau Chư Cát Minh, nhưng học viên có tên trong danh sách 100 người đứng đầu đều được an bài lên đài đấu kiếm thi đấu. Trải qua ba năm tu luyện, bọn họ vốn có kiếm thuật hơn người, hiện tại lại trở nên càng tinh duệ hơn.

Vì vậy, đối thủ của bọn họ gặp bi ai. Mỗi người đều bị đánh bại. Tất cả lần lượt làm đá kê chân cho bọn họ giành thắng lợi.

Sự an bài này là do trọng tài môn cố ý. Bọn họ dự định để trận chiến đấu của những người này tiến hành ở gần cưới, dẫn phát từng trận đấu hấp dẫn.

Trong lúc đó, người có tên trong danh sách 10 người đứng đầu đã có ba người lên đài đấu kiếm. Sở Mộ cẩn thận nhìn bọn họ thi đấu. Hắn phát hiện đối thủ của bọn họ rất bi thương, đều một kiếm đã bị đánh bại.

Không có cách nào. Đối phương có uy danh hiển hách. Đối mặt với bọn họ, phần lớn học viên đều lo lắng vô cùng. Hơn nữa trình độ kiếm thuật thật sự không giống như bọn họ. Kết quả ngay cả trình độ của bản thân cũng không kịp phát huy, một kiếm đã bị đánh bại.

- Quả thực... Rất sắc bén...

Sở Mộ thầm nghĩ.

- Vòng thứ nhất, trận 275: Lôi Hạo viện số 9 đấu với 10 Địch Tam viện số.

- Cuối cùng đến phiên ta. Ngồi lâu xương cũng sắp thành rỉ sắt.

Lôi Hạo đứng dậy giãn gân cốt, phát ra từng tiếng rắc rắc giống như tiếng băng đạn. Hắn buông kiếm khí, bước chân bước ra.

Vèo.

Hắn đã hóa thành tàn ảnh, nhanh chóng đi lên đài đấu kiếm.