Cho nên về sau lúc nhìn thấy Sở Mộ, Chung Lập Dương chỉ nhìn vài lần, trong mắt hiện lên vẻ miệt thị, cũng không để ý quá nhiều, nếu như hắn biết rõ chân tướng mà nói, không biết còn có thể có loại tâm tính như vậy hay không.

Thi đấu vòng loại ở viện chỉ là lướt qua mà thôi, bởi vậy cũng không có phô trương, một khi phân tổ vừa xong, dưới sự huyên náo của đám học viên đang xem phía dưới, thi đấu kiếm thuật bắt đầu được tiến hành.

Mười lão giả trên đầu kiếm đài phân biệt đối ứng với mười tòa đấu kiếm đài, là trọng tài của mười tổ, trong tay bọn họ đều có danh sách các đệ tử trong tổ của mình.

Bởi vì mười tòa đấu kiếm đài được bố trí trong một vòng nhất định, cho nên các học viên lúc xem trận chiến cũng có thể nhìn thấy những trận đấu còn lại trên các đấu kiếm đài khác.

- Trận đầu vòng thứ nhất, Hà Thu đấu với Luyện Hồng Liệt.

Trọng tài tổ một lớn tiếng tuyên bố.

- Trận đầu vòng thứ nhất....

Trọng tài các tổ bắt đầu tuyên bố tên các đệ tử tham chiến trận đầu tiên.

- Trận đầu vòng thứ nhất, Lôi Hạo đấu với Trương Hoàng Long.

Trọng tài tổ mười công bố.

Lập tức có hai đạo thân ảnh nắm lấy một thanh Khai Phong kiếm ở hai giá gỗ nhỏ nhảy lên trên đấu kiếm đài, vẻ mặt bọn họ hơi đổi, lập tức khôi phục lại vẻ bình thường.

- Trương Hoàng Long này lần trước bài danh bảy mươi lăm trong bổn viện, tổng bảng cũng bài danh bảy trăm sáu mươi tám. Trải qua ba năm tu luyện, kiếm thuật của hắn nhất định còn cao thâm hơn trước đây.

- Lôi Hạo này là người hơn hai năm trước tiến vào nội phủ, lần đầu tham dự thi đấu Kiếm thuật vi vương, bất quá ta có nhìn thấy lúc hắn vượt qua cửa ải thứ ba kia, không có chút khó khăn nào. Nói không chừng cũng có thể chiến với Trương Hoàng Long này một trận, đương nhiên, người thắng cuối cùng chắc hẳn là Trương Hoàng Long a.

Trong lúc mọi người thấp giọng nghị luận, trận chiến của Lôi Hạo và Trương Hoàng Long bắt đầu.

Chiến đấu kiếm thuật tinh khiết, nhìn qua cũng không có hoa lệ, nhưng mà mỗi một kiếm đều chứng minh thực lực chân thực của bản thân.

Thân thể Lôi Hạo tráng kiện, tốc độ nhanh, phản ứng linh hoạt, khiến cho người ta có cảm giác như là săn báo vậy, kiếm thuật trụ cột của hắn cũng mang theo phong cách đặc biệt của mình, mỗi một kiếm đều có sức bật cường đại và tốc độ hơn người, đi theo con đường ngắn gọn, trực tiếp.

Phong cách của Trương Hoàng Long thì khác, khiến cho người ta có cảm giác không bằng Lôi Hạo, lực lượng cũng không bằng Lôi Hạo, nhưng mà lại dường như xuất phát sau mà tới trước, ngăn cản kiếm của Lôi Hạo, hơn nữa còn phản kích.

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào kiếm của Trương Hoàng Long, phát hiện kiếm của Trương Hoàng Long trong lúc ngăn cản kiếm của Lôi Hạo sẽ có chút uốn éo, vận dụng một loại phương thức kỳ lạ, làm giảm bớt lực lượng khổng lồ trên thân kiếm của Lôi Hạo, hơn nữa còn thuận thế đem nó trở thành trợ lực giúp hắn phản kích.

Kiếm thuật của Trương Hoàng Long làm cho hai mắt Sở Mộ sáng ngời, càng thêm chú ý là đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy kỹ xảo dùng kiếm ở Cổ Kiếm đại lục lại tương tự với giới kiếm thuật sư trên địa cầu kiếp trước.

Bất tri bất giác, Sở Mộ lâm vào trong trầm tư.

Kiếm thuật trụ cột của Cổ Kiếm đại lục, tuy rằng phải tới Hóa Khí cảnh mới được coi trọng, nhưng mà phát triển chỉnh thể lại không bằng địa cầu vốn sở trường về kiếm thuật trụ cột.

Sở Mộ rất rõ ràng, trên địa cầu tuy rằng cùng là một môn kiếm thuật trụ cột, nhưng mà trải qua thời gian dài phát triển và tinh túy, cuối cùng lại phát triển thành nhiều lưu phái. Mà kiếm thuật sư sau khi tu luyện tới trình độ nhất định là có thể tu luyện kỹ xảo đặc biệt của lưu phái mình, tiến tới nắm giữ, dùng kỹ xảo này để làm tăng uy lực của kiếm thuật.

Giống như vị kiếm thuật đại sư thu Sở Mộ làm đồ đệ, lưu phái này gọi là Chấn Thiên lưu.

Căn cứ theo lời sư phụ của Sở Mộ lúc trước Chấn Thiên lưu một ngàn năm trước trong giới kiếm thuật sư đã từng là nhất mạch cường đại nhất, được xưng là một trong tam đại lưu phái, kiếm thuật đại sư rất nhiều, cũng không thiếu kiếm thuật tông sư, đồn rằng thậm chí còn có tồn tại siêu việt kiếm thuật tông sư.

Nhưng mà đột nhiên trong thời gian ngắn rớt xuống ngàn trượng, cao thủ toàn bộ đều biến mất, chỉ còn lại hai ba người yếu đuối, tinh nghĩa của Chấn Thiên lưu cũng thất truyền, chỉ còn lại một phần nhỏ kỹ xảo sử dụng kiếm mà thôi.

Mãi tới ngàn năm sau, Chấn Thiên lưu chỉ còn lại một mình Sở Mộ và sư phụ hắn mà thôi. Mà Sở Mộ bình thường khi sử dụng kiếm thường có chấn động cực nhanh chính là kỹ xảo dùng kiếm của Chấn Thiên lưu.

Sư phụ của Sở Mộ luôn cố gắng suy diễn, phục hồi tinh nghĩa của Chấn Thiên lưu lại, tiến tới phát dương quang đại của Chấn Thiên lưu,tái hiện huy hoàng ngàn năm trước. Đáng tiếc vẫn không có gì tiến triển.

Lúc ấy Sở Mộ đã từng ôm mộng tưởng, nhưng mà mộng tưởng của hắn không phải là phát triển, tái hiện lại huy hoàng ngàn năm trước của Chấn Thiên lưu, mà muốn suy diễn tinh nghĩa của Chấn Thiên lưu. Nhưng mà sau một khoảng thời gian ngắn hắn đã phát hiện ra, không có khả năng, bởi vì cảnh giới của hắn quá thấp.

Cho nên sau đó hắn tạm thời buông tha việc suy diễn tinh nghĩa của Chấn thiên lưu, chuyên tâm làm tăng trưởng trình độ và cảnh giới kiếm thuật của mình, vì cầu một ngày kia khi cảnh giới đầy đủ lại suy diễn tinh nghĩa của Chấn Thiên lưu ra.

Nhưng mà sau khi xuyên việt tới Cổ Kiếm đại lục, tiến vào thế giới Kiếm giả rộng lớn vô hạn này cũng khiến cho tâm cảnh Sở Mộ bay vọt theo.

Thứ mà hắn đã từng mơ mộng lại trở thành dĩ vãng, niêm phong cất vào nơi hẻo lánh trong đầu, không có đụng vào.

Hiện tại tới hôm nay, nhìn thấy kỹ xảo dùng kiếm đặc biệt của Trương Hoàng Long, cho dù không phải quá thành thục, nhưng mà lại mang tới xúc động mãnh liệt cho Sở Mộ.

Phần xúc động này thoáng cái khơi gợi lại mộng tưởng trước đó của Sở Mộ.

- Dựa theo lời sư phụ nói, uy lực của tinh nghĩa Chấn Thiên lưu vô cùn gđáng sợ, sau khi luyện thành lại kết hợp với ngoại kiếm khí của tông sư, chỉ cần một kiếm cũng có thể phá vỡ một ngọn núi lớn, chấn nát thành phấn.

- Hiện tại ta đã là tông sư cảnh giới tiểu thành, trên kiếm thuật đã sớm siêu việt sư phụ, ta muốn một lần nữa đi theo mộng tưởng này, suy diễn ra tinh nghĩa của Chấn Thiên lưu. Coi như không có cách nào suy diễn ra toàn bộ tinh nghĩa như cũ, nhưng mà ta cũng muốn suy diễn ra tinh nghĩa của Chấn thiên lưu, tái hiện Chấn Thiên lưu nguyên vẹn ra.

- Thi đấu kiếm thuật vi vương này chính là thời điểm ta thực hiện mộng tưởng này của mình, dùng cảnh giới hiện tại của ta, muốn suy diễn tinh nghĩa Chấn Thiên lưu không thể nghi ngờ vô cùng khó khăn, nhưng mà nếu như có thể có thêm nhiều kỹ xảo dùng kiếm nữa, ta có thể chặt lọc tinh hoa dùng làm của mình, tin rằng có một ngày, ta nhất định có thể làm được.

Ánh mắt Sở Mộ trở nên vô cùng kiên định, nắm chặt tay, âm thầm nói.

Thanh âm chói tai không ngừng vang lên, vô số tia lửa bắn ra tứ phía.

Kiếm của Lôi Hạo và Trương Hoàng Long lần lượt va chạm, bước chân bọn họ nhanh chóng di chuyển, không có quỹ tích đặc biệt nào, mỗi một kiếm đều đâm thẳng về phía đối phương.