Trong chuyện này trừ thiên phú tu luyện phẩm cấp cao thấp có liên quan ra, còn có liên quan tới điều kiện cuhng quanh và công pháp bản thân tu luyện... Tất cả đều có quan hệ trực tiếp.

Ngẫm lại, trưởng lão kiếm phái hạ phẩm, ví dụ như Diệu Nhật trưởng lão của Thanh Lan kiếm phái, sắp tới sáu mươi tuổi cũng mới có tu vi Hóa Khí cảnh tiểu thành đỉnh phong, nhưng mà hiện tại có lẽ cũng đã đột phá tới Hóa Khí cảnh đại thành.

Dùng thực lực của Sở Mộ hiện tại, đánh bại Diệu Nhật trưởng lão kia quá dễ dàng.

Tu luyện hoàn tất, Sở Mộ lấy ra Kinh Phong kiếm thuật lật xem, tiếp tục tham ngộ. Hắn phát hiện ra, trong quá trình tìm hiểu Kinh Phong kiếm thuật đối với việc lĩnh ngộ PHong chi ý cảnh có trợ giúp rất lớn. Hiện tại Phong chi ý cảnh đã đạt tới bốn thành bảy, cách bón thành tám cũng không xa, giống như tùy thời đều có thể đột phá vậy.

Chuyện này làm cho Sở Mộ không khỏi chờ mong thời khắc ý cảnh đạt tới năm thành. Khi đó hắn có thể bắt đầu tu luyện môn Cổ kiếm thuật như Kinh Phong kiếm thuật.

Bởi vì phải nhanh chóng đem Phong chi ý cảnh tăng lên năm thành, Vân chi ý cảnh và Kim chi ý cảnh, Kiếm thế Sở Mộ đều tạm thời dừng lĩnh ngộ. Trừ tu luyện Thiên Nguyên cửu chuyển ra, thời gian khác hắn đều dùng vào việc lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh, ngay cả tu luyện kiếm thuật trụ cột hắn cũng tạm thời buông tha.

Một mặt tìm hiểu Kinh Phong kiếm thuật, đủ loại huyền diệu về gió hiện lên trong đầu hắn.

Bất tri bất giác, Sở Mộ chỉ cảm thấy trong đầu dường như chấn động, lĩnh ngộ đối với Phogn chi ý cảnh càng thêm sâu sắc hơn một ít. Hắn biết rõ, Phong chi ý cảnh đạt tới bốn thành tám, so với trong dự đoán của hắn còn nhanh hơn một ít.

Loại ý cảnh này phân chia tới mấy thành mấy, kỳ thực cũng không có rõ ràng. chỉ bất quá là dựa vào cảm giác của bản thân hoặc là đủ loại kinh nghiệm lĩnh ngộ mà phán đoán mà thôi.

- Dựa theo tiến độ hiện tại, nói không chừng trong vòng một tháng, Phong chi ý cảnh của ta có thể tăng lên tới năm thành.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Quả nhiên đột phá tới Hóa Khí cảnh không chỉ có tu vi bay vọt, ngay cả linh hồn ta cũng cường đại hơn, ngộ tính cũng tăng lên không ít.

- Hơn nữa ta có thể cảm giác được, sovới Kiếm Khí cảnh, Hóa Khí cảnh càng thêm thích hợp để tìm hiểu ý cảnh hơn. Bởi vì khi đột phá câu thông thiên địa bên ngoài, có tiếp xúc sơ bộ.

Nhưng mà nếu như có thể lĩnh ngộ ý cảnh ở thời điểm tu vi còn là Kiếm Khí cảnh, tương đương với việc đánh xuống trụ cột vững vàng, một khi đột phá tới Hóa Khí cảnh, lĩnh ngộ sẽ tăng tốc lên, vượt qua những người đột phá tới Hóa Khí cảnh mới lĩnh ngộ ý cảnh.

Đột nhiên Sở Mộ nhướng mày, hắn cảm nhận được kiếm lệnh thân phận chấn động, bởi vì phong cấm của Kiếm lâu bị xúc động.

Buông Kinh Phong kiếm thuật xuống bàn, thân ảnh Sở Mộ lóe lên, xuất hiện ở cửa sồ lầu ba.

Chỉ thấy ở bên ngoài phong cấm của Kiếm lâu có ba người, một người trong đó lấy tay phóng ra kiếm khí công kích phong cấm, tạo thành vô số rung động.

Hơi chút suy tư, Sở Mộ đi xuống tầng một, chậm rãi bước ra.

- Hắn đi ra rồi.

Đệ tử dùng tay phóng thích kiếm khí lập tức thu tay lại.

Ba người này, hai người đứng trước, một người đứng ở phía sau. Sở Mộ nhì nlaji, phát hiện ra hai Kiếm giả phía trước kiếm khí chấn động còn mạnh mẽ hơn Hóa Khí cảnh tiểu thành, mạnh hơn Hoàng Thiểu An một chút, hẳn là tu vi Hóa Khí cảnh đại thành.

Mà người ở phía sau thì hắn không nhìn thấu tu vi, so với Hóa Khí cảnh đại thành càng thêm hùng hậu, có lẽ hẳn là Hóa Khí cảnh viên mãn.

Sở Mộ đi tới phong cấm, đứng ở phía đối diện đối phương.

- Này, mở phong cấm ra.

Học viên công kích phong cấm lạnh lùng nói.

- Có chuyện gì?

Sở Mộ đứng yên bất động, lạnh nhạt hỏi.

- Lui ra.

Đệ tử công kích phong cấm giận dữ, đang muốn tiến lên nói gì đó thì phía sau hắn truyền ra một đạo thanh âm lạnh nhạt. Chợt, Kiếm giả Hóa Khí cảnh viên mãn kia sải bước đi lên, thân ảnh hư hư thực thực xuất hiện trước phong cấm, đứng đối diện với Sở Mộ.

- Ngươi có lẽ còn không biết ta là ai, ta gọi là Triệu Long Khôn. Ta tìm ngươi là muốn giải quyết một ít chuyện. Đem Phong cấm mở ra đi.

Kiếm giả Hóa Khí cảnh viên mãn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ ba tức, ngữ khí lạnh nhạt nói.

- Có chuyện gì cứ nói thẳng đi.

Sở Mộ lạnh nhạt nói.

Hắn là người không thích gây chuyện, cũng không thích giả ngưu bức. Nhưng mà người kính ta một thước, ta kính người một trượng.

- Bảo ngươi mở phong cấm thì ngươi mở, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết hắn là ai sao? Ta cho ngươi biết, hắn là Phó bang chủ của Ngạo Kiếm bang.

Kiếm giả Hóa Khí cảnh đại thành đứng ở phía sau lúc này cả giận nói.

- Ngạo Kiếm bang sao? Chuyện này cũng không có gì để nói cả.

Trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ giật mình, mục đích của mấy gia hỏa này không cần nói hắn cũng biết, nhất định là muốn tìm hắn gây phiền phức.

- Đứng lại.

Triệu Long Khôn thấy Sở Mộ nghe thấy tên Ngạo Kiếm bang lập tức xoay người, trên mặt còn hiện lên vẻ khinh thường khiến cho hắn lập tức giận dữ:

- Chẳng lẽ ngươi muốn triệt để đắc tội với Ngạo Kiếm bang ta? Muốn trở thành tử địch với Ngạo Kiếm bang ta?

- Từ khi bắt đầu Ngạo Kiếm bang các ngươi đã là người tới gây phiền phức cho ta rồi.

Sở Mộ không chút hoang mang trả lời, lạnh nhạt nói.

- Bất kể như thế nào, lần này ta tới giải quyết phiền phức.

Triệu Long Khôn không hổ là Phó bang chủ, lập tức khôi phục tỉnh táo lại, nhưng mà cũng không biết trong lòng hắn có thực sự tỉnh táo hay không:

- ngươi dùng danh nghĩa khiêu chiến quyền cư ngụ Kiếm lâu mà liên tục đánh bại người bổn bang. Hơn nữa còn khiến cho một bộ phận bị thương, ta thấy ngươi đã quá tay rồi.

- Vậy ngươi muốn giải quyết thế nào?

Sở Mộ lạnh lùng hỏi.

- Rất đơn giản, mọi chuyện đều có nguyên nhân, đơn giản là Oản luân không gian và ba mươi vạn học phần của ngươi.

Triệu Long Khôn không nhanh không chậm nói, loại ngữ khí này giống như là đạo lý đứng ở phía hắn vậy:

- Nếu như bây giờ ngươi đem Oản luân không gian và ba mươi vạn học phần giao cho ta, việc này coi như xóa bỏ, ngươi và Ngạo Kiếm bang ta coi như chấm dứt ân oán.

- Oản luân không gian thì ta có. Chỉ là học phần đã bị ta dùng hết, ngươi nói xem ta nên làm gì bây giờ?

Trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ mỉa mai, không nhanh không chậm nói.

Khi nói tới Oản luân không gian, hai mắt Triệu Long Khôn nhìn xuyên qua phong cấm, mục tiêu là cổ tay Sở Mộ, chỉ tiếc bị ống tay áo che khuất, hắn không nhìn thấy được gì.

- Dùng hết học phần rồi?

Triệu Long Khôn nhướng mày:

- Cũng được, đem Oản luân không gian giao cho ta, ngược lại ghi một phiếu nợ cho ta, ba mươi vạn học phần có thể chậm rãi trả, chỉ cần trả hết nợ trong vòng một năm là được.

Nghe lời nói của Triệu Long Khôn, Sở Mộ lập tức muốn bật cười, hắn cũng không có chút tức giận nào, bởi vì chuyện này quả thực quá buồn cười, trên đời này không ngờ lại có chuyện hiếm thấy tới mức độ này a.