Mà thiên kiêu như Sở Mộ, thiên phú hơn người, tiềm lực kinh người, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng, thành tựu Chúa Tể cảnh là sự tình rất có thể, mời chào được một cái, đối với thế lực của bọn họ sẽ có chỗ tốt rất lớn, mà bọn hắn cũng sẽ được đạt ban thưởng cực kỳ phong phú.

Bất quá, dù bọn hắn thuộc về kế cuối trong Đại Đế cảnh, nhưng đối với Tu Luyện giả dưới Đại Đế cảnh mà nói, lại có vẻ cao cao tại thượng, cho dù là những Tu Luyện giả có nắm chắc thành tựu Đại Đế, nhưng ở trước khi còn không có tấn thăng đến Đại Đế, so với cường giả Đại Đế cảnh mà nói, là tựu như con sâu cái kiến.

Tuy Sở Mộ thiên tư tuyệt thế, cũng có mười phần nắm chắc thành tựu Đại Đế cảnh, nhưng đó là chuyện sau này, còn không biết cần bao nhiêu thời gian, mà Đại Đế cùng Tu Luyện giả dưới Đại Đế chênh lệch quá lớn, đối mặt năm Đại Đế này, Sở Mộ không sợ, nhưng rất khó có thể đối đãi như người bình thường.

Bởi vậy, đối mặt thiện ý cùng lễ vật của năm Đại Đế, Sở Mộ có chút thụ sủng nhược kinh, bất quá lại không có biểu hiện ra ngoài, cũng rất nhanh điều chỉnh, khôi phục lại bình tĩnh, chỉ là có chút dở khóc dở cười.

Năm Đại Đế này cực kỳ nhiệt tình, vốn là đưa lễ gặp mặt, sau đó bắt đầu hỏi việc nhà, hiểu rõ tin tức của Sở Mộ.

Trong lúc nói chuyện phiếm, Sở Mộ cũng biết được thế lực mà năm Đại Đế này đại biểu.

Năm Đại Đế biết được Sở Mộ không có xuất thân thế lực gì, càng mừng rỡ không thôi.

Nguyên bản dựa theo bọn hắn phỏng đoán, nếu người này là thiên kiêu, tất nhiên tới từ một ít thế lực không kém, nếu không khó có thể bồi dưỡng, không nghĩ tới, đối phương vậy mà không phải xuất thân thế lực gì, mà là một tán tu.

Một thiên kiêu tán tu, nhất định trải qua rất nhiều trắc trở, đồng thời, cũng có qua không ít kỳ ngộ, người như vậy vô luận là thiên tư hay tâm tính, thường thường đều xuất sắc hơn thiên kiêu xuất thân thế lực lớn, tiềm lực thường thường cũng sẽ càng lớn hơn một chút, đương nhiên, đây chỉ là tương đối, nếu như không được bồi dưỡng tốt, chỉ dựa vào mình cố gắng, có đôi khi cũng rất khó nói.

Dù sao, nước cạn dưỡng không ra Chân Long là sự thật.

- Đúng rồi, còn không biết tiểu hữu xưng hô như thế nào?

Một Đại Đế hỏi, bốn Đại Đế khác cũng khẽ giật mình, mới phát giác, đến bây giờ còn không biết đối phương tên gì.

- Sở Mộ.

Lúc này đây, Sở Mộ dùng là tên thật, mà không phải danh tự trong Sát Lục giới.

- Sở Mộ.

- Họ Sở!

Năm Đại Đế phảng phất như nghĩ đến cái gì, nhao nhao thấp giọng hô, Sở Mộ phát hiện, ánh mắt của bọn hắn tựa hồ trở nên có chút phức tạp.

- Tiểu hữu, ngươi xác định mình không phải đến từ thế lực nào?

Hắc Y Đại Đế tựa như xác định lần nữa hỏi, Sở Mộ gật gật đầu, đây là sự thật, bởi vì Kiếm Thành ở Úy Lam Giới Vực không tính là một thế lực gì a.

- Tiểu hữu có từng nghe nói qua Sở Môn chưa?

Thanh Y Đại Đế hỏi.

- Sở Môn?

Sở Mộ có chút nghi hoặc, trước kia hắn từng gặp một Kiếm Quán, gọi là Sở Môn Kiếm Quán, bất quá Sở Môn Kiếm Quán này còn không tính là thế lực ở Úy Lam Thế Giới, đối phương không có khả năng biết được. Bởi vậy Sở Môn nghĩ này không phải là chỉ Sở Môn Kiếm Quán.

Năm Đại Đế liếc nhau, theo Sở Mộ phản ứng, bọn hắn nhìn ra được, đối phương không biết Sở Môn tồn tại.

- Tiểu hữu, Sở Môn là một thế lực rất đặc thù.

Bạch Y Đại Đế cân nhắc một chút nói:

- Ở Bản Nguyên Nguyên Giới chúng ta, thế lực nhiều không kể xiết, nhưng Sở Môn này, lại xem như trong rất nhiều thế lực, là tồn tại cực kỳ đặc thù.

Sở Mộ lộ ra thần sắc cung kính lắng nghe.

- Sở Môn, là tuyệt thế thiên kiêu của Nhân tộc chúng ta Sở Hoàng Cực sáng tạo.

Bạch Y Đại Đế tiếp tục nói, nhưng lại để cho Sở Mộ cảm giác kinh ngạc, cái tên Sở Hoàng Cực này, hắn ấn tượng cực kỳ khắc sâu.

- Thế lực khác, đều có thế lực chi chủ, còn có trưởng lão đệ tử..., nhưng Sở Môn ngoại trừ Sở Hoàng Cực là Môn Chủ ra, thì không thiết lập trưởng lão đệ tử gì, phàm là người trong Sở Môn, thống nhất dùng sư huynh đệ sư tỷ muội xưng hô. Cho dù là Môn Chủ Sở Hoàng Cực cũng không ngoại lệ.

Bạch Y Đại Đế nói, để cho Sở Mộ cảm thấy kinh ngạc.

Sau một phen giải thích, Sở Mộ đối với Sở Môn này đã có không ít lý giải.

Sở Môn là Sở Hoàng Cực ở năm trăm năm trước sáng chế. Trong Sở Môn, không tồn tại trưởng lão đệ tử gì, chỉ dùng sư huynh đệ sư tỷ muội xưng hô, lấy tu vi cao thấp mà địa vị cao thấp. Sở Hoàng Cực với tư cách Môn Chủ, là người sáng lập Sở Môn, nên là Đại sư huynh trong Sở Môn.

Sở Môn đoàn kết có thể nói vang danh Chư Thiên. Trêu chọc bất cứ người nào trong Sở Môn, đều đưa tới người khác trong Sở Môn địch ý, dĩ vãng phát sinh qua không ít ví dụ đều có thể chứng minh, cho dù hiện tại người lợi hại nhất Sở Môn, bất quá là Tam Bộ Đại Đế, còn không có cường giả Chúa Tể cảnh tọa trấn, nhưng bởi vì Sở Môn đoàn kết, đã trở thành tồn tại mà rất nhiều thế lực không muốn trêu chọc ở trong Chư Thiên.

Đương nhiên, ngoại trừ bởi vì Sở Môn đoàn kết ra, còn có một chút nguyên nhân nữa, cái kia chính là trong Sở Môn, đại đa số đều là người có thiên phú không tệ, có tiềm lực, tính phát triển kinh người, cho nên một khi đối địch với Sở Môn, lại không có biện pháp tiêu diệt Sở Môn, chỉ cần một phần nhỏ trong đó sống sót ẩn núp đi, Bản Nguyên Nguyên Giới lớn như vậy, là khó có thể hoàn toàn tìm được.

Một ngày nào đó, những người kia trở nên cường đại, khó bảo toàn sẽ không trả thù.

Đương nhiên, nói cho cùng đây cũng là lợi ích xung đột chưa đủ, một khi xung đột đạt đến trình độ nhất định, muốn chiến liền chiến, muốn giết cứ giết, ở đâu còn quản được nhiều như vậy.

Nhưng bất kể nói thế nào, Sở Môn đoàn kết cùng tiềm lực là không thể nghi ngờ.

Điểm thứ ba, chính là người của Sở Môn chỉ họ Sở, cũng chính bởi vì như thế, Sở Môn mới có thể gọi là Sở Môn, họ Sở chi môn.

- Như thế nói đến, Sở Môn này chẳng phải là ở trong Bản Nguyên Nguyên Giới, thành viên tối đa nhất sao.

Sở Mộ hỏi.

Số lượng Nhân tộc không biết bao nhiêu, họ Sở cũng không phải dòng họ đặc thù gì, bởi vậy người họ Sở nhất định rất nhiều, mặt khác, Sở Mộ còn có một cách nghĩ, cái kia chính là có thể có người thấy được tiềm lực của Sở Môn, nên từ bỏ họ của mình, từ đó gia nhập Sở Môn hay không.

- Tiểu hữu, ngươi quá lo lắng.