Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3142: Chiến Vương muốn ra tay (Hạ)

Thập tự kiếm quang sáng ngời xé rách hư không, trực tiếp chém lên thân thể đội trưởng Cấm Thần Vệ, áo giáp của hắn vỡ vụn, thập tự kiếm quang cắt vào người hắn không bị ngăn cản, sau khi tiến vào da thịt, kiếm khí mang theo đủ loại lực lượng tạo thành phá hư trong thân thể của hắn.

Lực lượng duệ kim chi linh kích phát Thiên Địa Thập Tự Trảm, cho dù có uy lực nửa bước tam luyện cũng gần tới tam luyện thật sự.

Không thể chống cự, thập tự kiếm quang sắc bén vô cùng chém vào thân thể đội trưởng Cấm Thần Vệ, lập tức chém hắn chia năm xẻ bảy.

Lúc này Trảo Đạo kiếm thức chặt đứt hư không, lập tức chém giết Cấm Thần Vệ nhị luyện đỉnh phong, một kiếm bổ xuống rất mạnh.

Sở Mộ chém giết hai tên Cấm Thần Vệ, Phong Vô Ngân cùng Hạ Vĩnh Tầm, cũng phân biệt và chém giết đối thủ.

Tám Thiên Tộc Cấm Thần Vệ không thể phát huy ra bao nhiêu lực lượng liền triệt để tử vong.

Các cường giả tuyệt thế Nhân tộc đều sững sốt, bọn họ bị Sở Mộ hù sợ nên lập tức rút lui, còn chưa đi bao xa đã nhìn thấy đám Thiên Tộc Cấm Thần Vệ bị chém giết.

Thiên Tộc, đây chính là chủng tộc cao quý cường đại trong thế giới Thâm Lam, mục đích bọn họ đuổi giết Sở Mộ là vì ban thưởng của Thiên tộc, cho nên bọn họ đều cảm thấy tám tên Thiên Tộc Cấm Thần Vệ có thể chém giết Sở Mộ, đây là kêt quả bọn họ hi vọng nhìn thấy, bởi vì bọn họ bị Sở Mộ dọa phá gan, sau đó thẹn quá hoá giận, nhưng tình hình chiến đấu hoàn toàn trái ngược với suy đoán của bọn họ.

Tám Thiên Tộc Cấm Thần Vệ cường đại không chỉ có không thể làm gì được Sở Mộ, ngược lại bị Sở Mộ chém giết dưới kiếm.

Tám tên chết hoàn toàn, không người sống sót.

Cung điện trên Thiên Sơn bị dư âm trận chiến đánh thành phế tích, thi thể hơn mười cường giả tuyệt thế nằm trong đống đổ nát, trong những hố dưới đất còn có nhiều máu tươi của các cường giả tuyệt thế.

Sau khi chém giết đối thủ, dưới trạng thái Tâm Kiếm Như Nhất, Sở Mộ không cảm ứng có gì không ổn, hắn liền kết thúc Kiếm Thần Hàng Lâm, sau đó dừng Huyết Ngục Phần Thiên, lúc này nhanh chóng sử dụng đan dược bổ sung tinh huyết, bổ sung lực lượng tiêu hao và dừng Kiếm Vực Bêến.

Khí tức không ngừng hạ thấp, cuối cùng dừng lại ở cấp độ nhị luyện trung giai.

- Đa tạ chư vị huynh trưởng.

Sở Mộ nói.

- Việc này không nên chậm trễ, lập tức thu chiến lợi phẩm và rời khỏi nơi này.

Phong Vô Ngân cười nói.

Mọi người hành động thật nhanh, lúc này nhanh chóng thu lấy không gian giới chỉ của đám cường giả tuyệt thế bị chém giết, việc này chỉ tốn thời gian ngắn, làm xong liền rời đi.

Qua thật lâu đám cường giả tuyệt thế mới dám tới gần, nhìn thi thể cường giả tuyệt thế trong phế tích liền cảm giác sởn hết gai ốc, hàn ý bao phủ tâm thần, tràn ngập toàn thân, bọn họ không tự chủ run rẩy vài lần.

Bọn họ dám đuổi giết người đáng sợ như thế!

- Giết Thiên Tộc tám gã Cấm Thần Vệ, bọn chúng sống không bao lâu.

Có người oán hận nói ra:

- Ta thấy rất rõ ràng, sở dĩ Sở Mộ có thực lực mạnh như thế hoàn toàn là bằng vào vài môn bí pháp, mà bí pháp không thể kéo dài, cho nên hắn chết chắc.

- Hắn sống hay chết liên quan gì tới ta.

Cũng có người lên tiếng.

- Đi thôi, ta có ý định bế tử quan.

Nản lòng thoái chí.

...

Trện chiến tại Thiên Sơn vực truyền đi thật nhanh, vì vậy thế nhân biết rõ thực lực Sở Mộ là nửa bước tam luyện, vì vậy bọn họ cũng biết Sở Mộ không phải một mình một kiếm, hắn còn có năm đồng bạn thực lực cường đại, tên của năm đồng bạn cũng bị truyền ra ngoài.

Thiên Tộc Cấm Thần Vệ xuất động toàn bộ, bọn họ rời khỏi mấy thiên thành, mục tiêu tất sát trừ Sở Mộ còn có năm người khác.

Hoàng đình.

Sâu trong lòng đất của đại điện, phía sau một cánh cửa nặng nề cổ xưa là khu vực thàn bí, chỉ có Thánh Hoàng và thập vương mới biết.

Trong mật thất đen kịt, nơi này cường giả Thánh cấp không nhìn thấy gì, thậm chí cường giả tuyệt thế nhất luyện cũng bị ảnh hưởng lớn, chỉ có đạt tới nhị luyện mới miễn cưỡng nhìn thấy một chút, hơn nữa còn nhìn thật gần.

Bỗng nhiên khu vực bóng tối này sáng lên.

Khí tức khủng bố bộc phát bao phủ tám phương.

Bóng tối lui bước, toàn bộ mật thất xuất hiện.

Mật thất là hình tròn, tổng cộng có mười tám vết lõm, mỗi một vết lõm có một người ngồi, không, trong đó có bốn vết lõm trống trơn, chính là bốn hoàng vệ bị phái đi.

- Triệu hoán bốn tên kia trở về.

Lão giả đệ nhất hoàng vệ hữu khí vô lực nói ra.

Lúc này mười bốn hoàng vệ ra tay ngưng tụ thủ ấn đánh ra, đánh vào một tế đàn trong mật thất, tế đàn cổ xưa vận chuyển, từng đạo hào quang lập loè, trong tế đàn xuất hiện khí tức đáng sợ.

Ngay sau đó hư không bị xé nứt, theo cái kia khe hở ở trong, từng khối huyết nhục trôi nổi xuất hiện, sau khi xuất hiện trên tế đàn liền ngưng tụ hoàn tất, bốn hoàng vệ xuất hiện, khí tức của bọn họ suy yếu rất nhiều.

Bị Sở Mộ đánh nát nhiều lần, lại bị cuốn vào vết nứt không gian, có thể còn sống đã là vạn hạnh, lực lượng suy yếu là rất bình thường, cần nghỉ ngơi thời gian ngắn để khôi phục.

Nhưng hoàng vệ cũng rất khủng bố, lực lượng vết nứt không gian cũng không thể tiêu diệt chúng, không hổ là bất tử hoàng vệ.

Bốn hoàng vệ trở về, thống lĩnh hoàng vệ là lão giả chết lặng cũng truyền tin tức cho Chiến Vương.

Sau khi Chiến Vương nhận được tin tức liền cảm thấy toàn thân không tốt, tỉnh táo hoàn toàn không thấy bóng dáng, sắc mặt âm trầm, sát khí tràn ngập cả đại điện, không ai dám tới gần.

Dựa theo quy định của hoàng đình, nếu một lần vận dụng hoàng lệnh vẫn không thể giải trừ uy hiếp, căn bản không có tư cách mời hoàng vệ ra tay lần nữa, mà hoàng vệ cũng không hành động lần nữa, chức trách lớn nhất của bọn họ là bảo vệ hoàng đình.

Năm thiên tướng tử vong, hoàng vệ ra tay thất bại, dưới trướng Chiến Vương không cường giả sử dụng.

- Có thể làm bốn hoàng vệ nhị luyện cao giai thất bại quay về, thực lực ít nhất phải đạt tới nhị luyện cực hạn.

Chiến Vương lầm bầm sau đó nói:

- Xem ra lần này phải do ta ra tay rồi!

Sơn cốc đẹp và tịch mịch, cây cối cỏ xanh thủy đàm mát lạnh.

Thủy đàm yên tĩnh không có sóng giống như tấm kính phản chiếu từng đám mây trên cao, mây trắng thích ý mà nhàn nhã.

- Trận chiến này thật sự quá thoải mái.

Lôi Phách cười ha ha, tiếng cười của hắn phá hư yên tĩnh và tịch mịch, phá hư phong cảnh nhưng không có người nào bất mãn, bởi vì bọn họ cũng cảm thấy kích động.