Dứt lời, khí tức cường đại vô cùng từ trên người Không Lưu tràn ngập ra, trong nháy mắt Chiến Vô Danh chỉ cảm thấy không gian bốn phía không ngừng đè ép tới, bài xích hắn, muốn đẩy hắn tới hư không thiên ngoại. Loại cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy khủng hoảng.

- Tốt, tốt, Không Lưu, ngươi đã chấp mê bất ngộ như vậy, một khi kết thù với Hoàng Đình ta, ngày sau ngươi sẽ không có cơ hội hối hận đâu.

Chiến Vô Danh cả giận nói, nhanh chóng lùi về phía sau, hóa thành lưu quang nhanh chóng rời đi.

- Nhớ kỹ, rất nhanh năm thiên tướng của Chiến vương sẽ tới tìm ngươi.

Lưu lại không làm gì được Sở Mộ, cũng không phải là đối thủ của Không Lưu, cho nên cũng chỉ có thể rời đi. Bất quá trước khi rời đi cũng phải lưu lại câu uy hiếp, không thể nhịn nhục rời đi được. Sau khi trở về đem việc này báo cáo lên trên, ngũ thiên tướng xuất hiện, cho dù Không Lưu có lợi hại hơn cũng chỉ có con đường chết.

Nhìn Chiến Vô Danh rời đi, ngón tay Không Lưu giật giật, cuối cùng cũng không có ra tay.

Hôm nay ngăn cản chỉ có thể coi như là kết mâu thuẫn, nhưng nếu như ra tay đánh chết thì chẳng khác nào vạch mặt với Hoàng đình, đến lúc đó không chết không thôi.

- Không Lưu tiền bối, đa tạ.

Sở Mộ cung kính hạ kiếm lễ.

Nếu không có Không Lưu xuất hiện, xuất thủ tương trợ thì lúc này hắn sẽ gặp nguy hiểm. Bất kể là bị Chiến Vô Danh đánh bại hay là mạo hiểm vận dụng Yên Diệt Kiếm ý đánh bại, thậm chí là giết chết đối phương cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm, hậu quá khó lường.

- Sở tiểu hữu, ta nói rồi, ta và ngươi là bằng hữu vong niên, nào có thể gọi là tiền bối được chứ?

Không Lưu cười nói.

- Không Lưu huynh.

Sở Mộ lập tức thay đổi xưng hô.

- Lần này ngươi cứu ta, lại đắc tội với Hoàng đình, về sau có lẽ sẽ có phiền phức lớn.

- Lão đệ không cần phải lo lắng, tuy rằng Hoàng đình cường đại, nhưng mà chỉ cần Chiến Vương không ra tay, những người khác không làm khó được ta.

Không Lưu cười nói.

Thân là Chiến Vương, là người cầm quyền thế hệ này của Hoàng đình, đương nhiên sẽ không dễ dàng ra tay. Dù sao người mạnh như vậy ra tay liên quan rất lớn, chỉ sợ sẽ dẫn tới xung đột khác.

Những chuyện này Sở Mộ cũng không quá hiểu rõ, bất quá nhìn vẻ mặt Không Lưu dường như thực sự không sợ. Hắn cũng chỉ có thể tạm thời đè xuống cảm giác lo lắng trong lòng.

- Không nghĩ tới a. Chỉ mới gần ba mươi năm ma thôi, lão đệ lại từ Vạn Cổ cảnh tứ trọng thiên sơ kỳ có được thực lực bực này.

Không Lưu nhìn Sở Mộ, sợ hãi thán phục không thôi. Chợt, giống như phát hiện ra thứ gì đó, hai mắt hắn trợn ngược lên, tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

- Lão đệ, tu vi của ngươi... Tu vi ngươi...

- Lần này tiến vào Lưu Phóng chi địa quả thực nhận được một ít kỳ ngộ cho nên mới khiến cho ta tuy rằng là Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong nhưng lại có được thực lực Tuyệt Thế cường giả nhất luyện.

Sở Mộ khẽ cười. Dùng thực lực của Không Lưu đương nhiên có thể nhìn ra được một ít chi tiết của Sở Mộ. Những cường giả nhất luyện kia nếu như không có năng lực đặc thù gì, căn bản không thể nào nhìn ra chi tiết của Sở Mộ. Chỉ cho rằng Sở Mộ là một Tuyệt Thế cường giả nhất luyện mà thôi.

Nghe được lời nói của Sở Mộ, Không Lưu lập tức hít sâu môt hơi, chấn động vô cùng.

Hắn biết rõ coi như kỳ ngộ lớn tới đâu cũng rất khó khiến cho một tu luyện giả lúc còn là Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong lại có được thực lực Tuyệt Thế cường giả nhất luyện. Dù sao giữa cả hai hơn cách quá lớn. So với chênh lệch giữ Niết Bàn cảnh và Vạn Cổ cảnh còn lớn hơn rất nhiều.

Bởi vậy chỉ có kỳ ngộ thôi là chưa đủ, nếu như thiên phú của bản thân không đủ xuất sắc, cho dù có kỳ ngộ cũng không có phúc tiêu thụ.

Sở Mộ có thể ở Thánh cấp đỉnh phong có được thực lực Tuyệt Thế cường giả nhất luyện, thiên phú bản thân chiếm tám phần. Hai phần còn lại mới là công lao của kỳ ngộ. Hắn nói như vậy bất quá chỉ là một cách nói khiêm tốn mà thôi.

- Thánh cấp đỉnh phong đã có được thực lực của Tuyệt Thế cường giả nhất luyện. Nếu như ngươi đột phá tới nhất luyện thực sự, chỉ sợ ngươi sẽ có được thực lực của Tuyệt Thế cường giả nhị luyện.

Không Lưu nói, ngữ khí vô cùng kích động.

Sở Mộ mỉm cười, trong lòng lại có chút ảm đạm.

Hắn đã biết rõ, Thánh cấp đỉnh phong, sau khi nguyên lực rèn luyện tới mức tận cùng là rèn luyện pháp tắc. Sau khi rèn luyện xong toàn bộ mới là nhất luyện. Đây là quá trình rất là gian nan, không chỉ cần công pháp phù hợp mà cũng cần có đủ thời gian và tài nguyên.

Chỉ là thứ Sở Mộ lĩnh ngộ cũng không phải là lực lượng pháp tắc, mà là chân ý chi lực của kiếm đạo thượng cổ, giữa cả hai thứ hoàn toàn bất đồng.

Trên đời này pháp tắc chi đạo thịnh hành, Chân ý chi đạo đã sớm biến mất trong dòng sông lịch sử. Sở Mộ cũng chỉ cơ duyên xảo hợp mới đi tới con đường này. Trong thế giới hiện tại, trong thời đại này có thể xem như là một con đường độc nhất vô nhị, chỉ có thể dựa vào bản thân mình tự mình đi lục lọi, tìm tòi mà thôi.

Chính bởi vì như vậy Sở Mộ mới có thể không ngừng tăng trưởng thực lực của mình mà không phải cố gắng đem cảnh giới bản thân đột phá tới cấp độ Tuyệt Thế cường giả. Bởi vì hắn biết rỗ muốn dùng Nguyên lực đi rèn luyện chân ý, không có công pháp thích hợp, căn bản không có cách nào làm được.

Bịa đặt, cho dù là tham khảo công pháp rèn luyện pháp tắc cũng cần tồn thời gian rất lâu mới được. Không phù hợp với tình hình hiện tại.

- Không Lưu huynh, hiện tại tu vi nguyên lực của ta mới đạt tới Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong, hoàn thành rèn luyện lần thứ nhất, còn cần bổ sung nguyên lực đầy đủ rồi mới lại tiếp tục rèn luyện, như vậy mới có thể đạt tới mức tận cùng. còn nữa, ta kiêm tu Thánh thể chi đạo, hôm nay cũng đạt tới Cửu cấp trung kỳ, cần phải nhanh chóng tăng lên tới đỉnh phong chính thức.

Sở Mộ nói, đây là những chuyện không mấy quan trọng. Hơn nữa Không Lưu hai lần tương trợ hắn, lần thứ hai này lại xem như là ân cứu mạng. Hơn nữa hắn ta lại là Tuyệt Thế cường giả lâu năm, tất nhiên sẽ biết rõ nhiều tin tức hơn. Thỉnh giáo đối phương nói không chừng có thể bớt đi không ít đường quanh co, tiết kiệm được một ít thời gian.

Không Lưu nghe vậy lần nữa khiếp sợ không thôi.

- Nói cách khác, Sở lão đệ cần phải nhanh chóng gia tăng tu vi nguyên lực, hơn nữa lại còn cần phải rèn luyện Thánh thể sao?

Không Lưu nói, chợt hắn lại cười cười.