Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2919: Tái chiến Lâm Trấn Thông (Thượng)

Rốt cuộc tu vi của Sở Mộ cũng như nguyện đạt tới Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên cực hạn.

- Kế tiếp là đột phá.

Sở Mộ thầm nghĩ, hai mắt lập lòe tinh mang.

Dưới tình huống không có cách nào sử dụng kiếm ý, uy lực xuất kiếm của hắn rõ ràng đã hạ thấp hơn không ít, thực lực chỉnh thể cũng hạ thấp theo. Thực lực hạ thấp, trước mắt cũng chỉ có thể dùng tu vi đề thăng để bù đắp.

Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên đỉnh phong, Sở Mộ phỏng đoán nếu như giao thủ với Lâm Trấn Thông thì hắn không tới mức chật vật như trước. Hẳn là có thể chống lại một hai. Nếu như có thể đạt tới Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên mà nói, thắng bại nói không chừng sẽ nghịch chuyển.

Từ lúc Hắc Thần bí cảnh mở ra đã là ngày thứ hai mươi lăm.

Hấp thu tâm hạch chi lực, khí tức từ trên người Sở Mộ lan tràn ra, càng thêm cô đọng, càng thêm cường đại.

Khí tức Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên cực hạn bắt đầu đột phá, sơ bộ đạt tới tầng thứ cao hơn.

Khí tức Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên không ổn định tràn ngập bốn phía Sở Mộ, dần dần bình phục lại.

Tu vi rốt cuộc cũng thành công đột phá, đạt tới Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên sơ kỳ. Mặc dù chỉ là mới ước vào, còn chưa vững chắc, nhưng mà so với Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên còn cường đại hơn rất nhiều.

Cảm giác nguy cơ như có như không, thủy chung vẫn quấn quanh Sở Mộ, loại cảm giác nguy cơ này đến từ chính Lâm Trấn Thông.

- Không cần sợ hãi.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Cảm giác nguy cơ quấn quanh cũng không phải là chuyện gì tốt. Trước đó bởi vì thực lực chưa đủ, Sở Mộ chỉ có thể trốn, hiện tại tu vi tăng lên, thực lực cũng tăng lên. Đạt được mục tiêu dự trù tiến vào trong Hắc Thần bí cảnh này, bởi vậy cũng không cần phải sợ hãi nữa.

Tiếp tục tìm kiếm hung yêu để săn giết, hấp thu tâm hạch chi lực củng cố tu vi vững chắc sau khi đột phá.

Kiếm nguyên của Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên không chỉ về lượng gấp mười thất trọng thiên mà độ tinh thuần của nó cũng tăng lên gấp chục lần. Ngoài ra, sau khi kiếm nguyên tiêu hao, tốc độ khôi phục... các phương diện đều tăng trưởng một cách rõ ràng.

Một loại cảm giác cường đại quanh quẩn trong người.

Sở Mộ biết rõ, hắn hiện tại so với lúc trước khi tiến vào trong Hắc Thần bí cảnh đã cường đại hơn rất nhiều. Nhưng mà rốt cuộc cường đại tới đâu thì hắn không thể nào phán đoán chính xác được.

Một kiếm bắn ra, kiếm quang giống như một cái bút vô hình vẽ qua không trung, cả không gian giống như một màn nước bị chém đôi, gợn sóng lan tràn ra chung quanh.

Từng đầu hung yêu dưới đạo kiếm quang này căn bản không có bất kỳ lực chống cự nào, cho dù là Ngân giác hung yêu cũng vậy.

Kiếm khí như sương mù xuyên thủng qua thân thể chúng, xuyên thủng qua tâm hạch.

Hấp thu.

...

- Mau đuổi theo.

Trong mắt Lâm Trấn Thông hiện lên vẻ vui mừng.

Hắn truy tung Sở Mộ theo một tia khí tức mịt mờ Sở Mộ lưu lại, mục đích là vì đuổi theo Sở Mộ sớm chém giết Sở Mộ, chấm dứt hậu hoạn.

Chỉ là Sở Mộ rất giảo hoạt, một đường không ngừng tiến lên. Nếu như hắn toàn lực truy kích đã sớm đuổi kịp. Đáng tiếc mang theo Lâm Tử Kỳ, tốc độ bị giảm bớt, mà tu vi của Sở Mộ cũng tăng lên, tốc độ cũng sẽ tăng lên, độ khó khi truy kích rất lớn.

Bất quá theo tu vi Lâm Tử Kỳ tăng lên, tốc độ cũng nhanh hơn, tốc độ truy tung tăng lên, khoảng cách so với Sở Mộ đang ngày càng thu hẹp lại.

Tu vi của Lâm Tử Kỳ hiện tại không ngờ lại đạt tới Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên trung kỳ, cho dù bởi vì gia tăng tu vi quá nhanh cho nên còn chưa có triệt để hóa thành thực lực, chỉ có thể so sánh với cường giả Thánh cấp cửu tinh trung giai tầm thường. Nếu như để cho hắn có đủ thời gian triệt để nắm giữ tu vi mới tăng trưởng, chuyển hóa làm thực lực mà nói, đủ để đối chiến với cường giả Thánh cấp cửu tinh cao giai tầm thường.

Không bao lâu sau một đạo thân ảnh xuất hiện trong mắt Lâm Trấn Thông và Lâm Tử Kỳ.

- Phụ thân, đuổi theo đi.

Trong mắt Lâm Tử Kỳ hiện lên vẻ vui mừng.

- Lần này ngươi đừng mong chạy thoát.

Lâm Trấn Thông tràn ngập sát khí, tốc độ bỗng nhiên tăng lên, hóa thành một đạo lưu quang màu đen, dùng xu thế sét đánh không kịp buông tay bắn thẳng về phía Sở Mộ.

Thực lực của Lâm Tử Kỳ có thể so sánh với cường giả Thánh cấp cửu tinh trung giai tầm thường, coi như gặp phải hai ba đầu Ngân giác hung yêu cũng có thể quần nhau một hai. Đương nhiên hắn cũng có thể kịp tới cứu viện, huống chi lực lượng thần hồn của hắn bao phủ trong phạm vi rất lớn. Trong khoảng cách này cũng không có bí cảnh hung yêu nào.

Nhân cơ hội này chém giết Sở Mộ, chấm dứt hậu hoạn.

Lưu quang màu đen giết tới, Sở Mộ quay người, tinh mang trong hai mắt lóe lên. Hai bàn tay mở ra, đều cầm một thanh kiếm.

Song kiếm trong tay, triển khai chém giết.

- Ta chờ ngươi đã lâu.

Khẽ quát một tiếng, song kiếm khẽ run lên, giống như hai cánh của hùng ưng, khiến cho tốc độ của Sở Mộ trong nháy mắt tăng vọt.

Hai đạo quang mang tới gần nhau, va chạm. Trong chớp mắt đã giao thủ mấy trăm lần, không phân trên dưới.

Dùng thực lực của Lâm Tử Kỳ vậy mà không có cách nào nhìn thấy hai người giao thủ trong nháy mắt này. Hắn chỉ cảm thấy thân ảnh hai người chợt lóe lên mà thôi, không hơn.

- Thực lực ngươi không ngờ....

Vẻ mặt Lâm Trấn Thông biến đổi.

Trước đó Sở Mộ dưới kiếm của hắn căn bản không thể nào đối kháng được. Hiện tại theo tu vi tăng lên, không ngờ lài có tư cách sơ bộ đối kháng với hắn.

- Quả nhiên không thể để cho ngươi sống sót được.

Lâm Trấn Thông lần nữa nói, thanh âm tràn ngập sát cơ lạnh lẽo.

- Ngươi cho rằng coi như tu vi tăng lên là có thể đối kháng với ta sao? Quá ngây thơ.

Vừa mới nói xong, kiếm của Lâm Trấn Thông không chút lưu tình, dùng toàn lực, từng kiếm đều muốn đoạt mạng Sở Mộ.

Tà long trên thân kiếm giống như được trao cho mạng sống, giương nanh múa vuốt. Lực lượng hắc ám và lôi đình không ngừng đổ xuống, oanh kích Sở Mộ.

Lâm Trấn Thông quyết định phải chém giết Sở Mộ, không thể để cho Sở Mộ có cơ hội chạy thoát. Nếu không một khi tu vi Sở Mộ lần nữa tăng lên, muốn giết chết đối phương độ khó còn cao hơn.

Nhưng mà hắn không biết, sau khi tu vi của Sở Mộ tăng lên, thực lực tăng lên, cũng có tâm tư muốn chém giết Lâm Trấn Thông hắn.

Kỳ phùng địch thủ, chém giết sinh tử.

Dưới thân kiếm của hai người, mặt đất bốn phía đều bị cắt ra thành từng mảnh. Lâm Tử Kỳ phía xa vô cùng khiếp sợ. Hắn tuyệt đối không ngờ tới Sở Mộ lại phát triển tới mức này, có thể chiến với phụ thân hắn một trận.