Trong nháy mắt này Vĩnh Hằng kiếm ý và cỗ khí tức đáng sợ kia tiếp xúc, cũng không có thoáng cái bị đánh tan. Trái lại còn có thể đối kháng được một hai.

Hai mắt Sở Mộ lập tức sáng ngời, tuy rằng sau mấy hơi thì đạo Vĩnh Hằng kiếm ý kia vẫn bị đánh tan, trở nên phai mờ rồi biến mất. Nhưng mà lại làm cho hắn nhìn thấy một tia hi vọng.

Mặc dù chỉ có một phần vạn hi vọng, nhưng mà Sở Mộ nhất định sẽ không buông tha. Đây là hành động tự cứu bản thân mình.

Lúc này Hư không bí điển đang bị ảnh hưởng thêm một chút, quang mang bắt đầu từ mạnh mẽ chuyển thành suy yếu.

Sở Mộ biết rõ Hư không bí điển cũng bắt đầu bị phá hỏng.

Hư Không bí điển bị phá hỏng, Sở Mộ cũng có thể tiếp nhận được kết quả như vây. Duy chỉ có một đạo lực lượng pháp tắc không gian kia không thể để cho nó biến mất được.

Hắn lập tức điều động thêm Vĩnh Hằng kiếm ý, chia ra làm hai đạo, bắn từ hai phía tới, giống như triển khai kiếm pháp tấn công vậy.

Sau mười tức, hai đạo Vĩnh Hằng kiếm ý kia cũng bị đánh tan. Nhưng mà Sở Mộ lại nhảy cảm phát hiện ra, cỗ khí tức rất nhỏ kia dường như cũng biến mất một chút.

Tiêu hao, lực lượng mình tiêu hao, nhưng mà cỗ khí tức rất nhỏ kia cũng đang tiêu hao.

Nếu như nói trước đó Sở Mộ chỉ nhìn thấy một đường hi vọng, thì lúc này hi vọng đã được phóng đại lên.

Lần lượt điều động lực lượng của Vĩnh Hằng kiếm ý, không ngừng công kích cỗ khí tức kia. Tuy rằng lần lượt bị phai mờ, nhưng mà một tia khí tức này quả thực trong cảm giác của Sở Mộ, đang suy yếu từng chút một.

Không bao lâu sau Hư không bí điển đã tán loạn, triệt để biến mất, khiến cho Sở Mộ có cảm giác buồn vô cớ. Nhưng mà hắn không có thời gian đi cảm nhận, mà vẫn không ngừng điều động lực lượng của Vĩnh Hằng kiếm ý, không ngừng làm tia khí tức nhỏ kia tiêu hao.

Theo tiêu hao, Vĩnh Hằng kiếm ý của Sở Mộ cũng tiêu hao một nửa.

Vĩnh Hằng kiếm ý ẩn chứa một tia lực lượng vĩnh hằng, không nhiều lắm. Nhưng mà lực lượng vĩnh hằng lại thần diệu vô cùng, trên phương diệ lực phá hoại không mạnh, nhưng mà ở phương diện phòng thủ, thủ hộ lại có hiệu quả kinh người.

Lực lượng hủy diệt và lực lượng bất hủ là hai loại lực lượng cùng cấp độ, không thể nào phân ai cao ai thấp hơn. Hiện tại loại lực lượng hủy diệt này cùng với lực lượng vĩnh hằng cũng là lực lượng cùng một cấp độ.

Chỉ có điều lực lượng vĩnh hằng Sở Mộ nắm giữ còn rất thưa thớt. Hiện tại cấp độ của hắn quá thấp, có lẽ có thể đạt được một tia lực lượng vĩnh hằng luyện hóa thành Vĩnh Hằng kiếm ý đã là cơ duyên lớn lao, còn không có cách nào trực tiếp đi tu luyện được.

Bằng không nếu như Vĩnh Hằng kiếm ý của hắn ẩn chứa lực lượng vĩnh hằng mạnh mẽ hơn vài phần, cũng đủ để đối kháng một đạo lực lượng hủy diệt cực hạn kia mà không cần phải dùng thủ đoạn tiêu hao này.

Khác biệt giữa cả hai đã lập tức nhìn ra được.

Một tia lực lượng hủy diệt cực hạn kia tuy rằng nhiều hơn lực lượng vĩnh hằng mà Sở Mộ nắm giữ. Nhưng mà sau khi tiêu hao lại không có cách nào được bổ sung, tương đương với thân cô thế cô. Mà lực lượng vĩnh hằng Sở Mộ nắm giữ, tuy rằng rất ít, nhưng mà sau khi tiêu hao còn có thể tốn một đoạn thời gian ngắn đi khôi phục.

So sánh qua, Sở Mộ dần dần chiếm thế thượng phong.

Mắt thấy một tia khí tức hủy diệt cực hạn kia bị suy yếu đại bộ phận. Sau khi chỉ còn lại một phần nhỏ, trong lòng Sở Mộ khẽ động, một suy nghĩ lớn gan lập tức xuất hiện trong đầu hắn.

Loại lực lượng này có lực phá hoại rất mạnh, vô cùng đáng sợ, quả thực là cuộc đời này hiếm thấy. Cấp độ của nó cũng tương đương với lực lượng vĩnh hằng. Loại lực lượng vô cùng cao cấp này sao có thể bỏ qua được chứ?

Sở Mộ nhìn về phía một đạo kiếm hồn còn lại. Lập tức, hắn điều động kiếm ý bình thường. Dưới sự thúc dục của Sở Mộ, cả đạo kiếm ý lập tức bắn ra, tựa như một thanh thần kiếm trải qua thiên chuy bách luyện, đâm về phía khí tức hủy diệt cực hạn còn thừa không nhiều lắm kia.

Trong nháy mắt đâm trúng mục tiêu. Kiếm ý bình thường trực tiếp đem cỗ khí tức hủy diệt kia thu vào bên trong.

Khẽ hút, Sở Mộ lập tức cảm giác được đạo kiếm ý bình thường của mình không ngờ lại bị xơi tái, bắt đầu muốn sụp đổ.

Sở Mộ vô cùng tỉnh táo, không chút kinh hãi nào. Điểm này hắn đã sớm dự liệu được.

Kiếm ý nhanh chóng chui vào trong kiếm hồn, có kiếm hồn gia trì, lập tức trở nên vững chắc hơn rất nhiều. Đối với một cỗ khí tức hủy diệt cực hạn kia cũng có trói buộc càng lớn hơn.

Chợt, Sở Mộ lại điều động Vĩnh Hằng kiến hồn tới gần đạo kiếm hồn bình thường kia, đem Vĩnh Hằng kiếm ý bên trong điều động ra. Bên trên kiếm hồn bình thường lập tức phóng ra khí tức của Vĩnh Hằng kiếm ý, từng tia một xâm nhập vào trong kiếm hồn bình thường, tiến vào trong kiếm ý bình thường, đem khí tức hủy diệt cực hạn kia trấn áp lại.

Có Vĩnh Hằng kiếm ý trấn áp, một tia khí tức hủy diệt kia bị hạ thấp uy năng, giảm ảnh hưởng đối với kiếm ý bình thường xuống mức thấp nhất. Tốc độ khôi phục của kiếm ý bình thường rốt cuộc cũng cân bằng với tốc độ bị ăn mòn, song phương miễn cưỡng bảo trì cân đối.

- Được rồi, kiếm ý bị ăn mòn biến mất, bản thân nó lại tự có thể khôi phục lại. Một lát sau kiếm ý sẽ bị cỗ khí tức hủy diệt cực hạn kia làm ảnh hưởng, dần dần sinh ra thay đổi, cuối cùng bị đồng hóa, trở thành một loại kiếm ý càng thêm cường đại hơn.

Sở Mộ thầm nghĩ, trong lòng mừng rỡ không thôi.

Các loại lực lượng quy tắc, pháp tắc biến mất, Hư không bí điển biến mất, cuối cùng đổi lại một loại kiếm ý mới, mạnh mẽ vô cùng. Đây là chuyện rất có lợi, khiến cho cảm giác thất lạc trong lòng hắn bị quét sạch không còn.

Chỉ lào Sở Mộ lại có vài phần im lặng, loại thế cục hiện tại này khiến cho Vĩnh Hằng kiếm ý và kiếm ý bình thường của hắn trong một đoạn thời gian ngắn sau này không có cách nào vận dụng được.

Nói cách khác, thực lực của hắn sẽ bởi vì không có cách nào vận dụng kiếm ý mà giảm xuống. Đoán chừng sẽ giảm xuống tới mức tương đương với Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong tầm thường.

Dùng tu vi Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên sơ kỳ của hắn có được thực lực Thánh cấp cửu tinh tầm thường, không thể không nói hết sức kinh người. Nhưng mà Sở Mộ còn cảm thấy còn xa chưa đủ.

- Bất quá chờ tới khi kiếm ý mới xuất hiện, thực lực của ta tất sẽ dựa trên cơ sở vốn có tăng thêm lần nữa.

Sở Mộ thầm nghĩ, loại cảm giác tràn ngập hi vọng này rất tốt.

- Đa tạ Bạch huynh và Triệu huynh.