Cường giả như Lực Ma Vương về đạo lực lượng có kiểu vận dụng riêng biệt, đánh nhau kịch liệt với cường giả như vậy dù thắng hay thua đều là thu hoạch lớn.

Sở Mộ thỏa thích bày ra kiếm pháp của mình, bày ra năng lực, bày ra tất cả ưu tiên chém giết Lực Ma Vương, không chút ngần ngại. Có Hạ Trấn Không ngay mặt đối kháng hỗ trợ Sở Mộ rất nhiều.

Tô Nguyệt Tịch không mạnh bằng Sở Mộ nhưng cũng không yếu, lại có Hạ Trấn Không làm chủ lực, Sở Mộ phụ trợ nên nàng có thể thỏa thích thi triển kiếm pháp, vận dụng thực lực của mình.

Lực Ma Vương thành đá mài kiếm cho Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch.

Đối diện ba người vây công, Lực Ma Vương phô bày thực lực khủng bố như tảng đá ngầm sừng sững trước giông tố trong đại dương, mặc cho cuồng phong mưa bão sóng dữ ngập trời thì vẫn đồ sộ không nhúc nhích.

Kiếm của ba người bị gậy sắt đen chặn lại, mỗi lần Lực Ma Vương đánh trả đều kèm theo uy lực vô cùng đáng sợ khiến đám người Sở Mộ phải hết sức thận trọng ứng đối.

Mỗi lần va chạm là Sở Mộ bay ngược ra, lực lượng vô cùng to lớn trấn áp trùng kích gần như bẻ gãy xương tay, nghiền nát tay hắn. Song kiếm rung bần bật, máu nghẹn trong ngực muốn phun ra.

Sở Mộ hộc máu xong dễ chịu nhiều, lực lượng sự sống cường đại lại giải phóng nhanh chóng tu sữa chỗ bị thương, đôi tay mát lạnh, xương cốt đau đớn nhanh chóng phục hồi như ban đầu. Sở Mộ đạp hai chân, lực lượng bùng nổ lại giết hướng Lực Ma Vương.

Song kiếm rung tầng suất cao ẩn chứa Chấn Địa kình đáng sợ, uy lực kinh người, kiếm lực bát cấp không chút giữ lại chém chặt đâm, mỗi nhát kiếm là tinh túy kiếm pháp, uy lực khủng khiếp.

Chiến đấu với Lực Ma Vương, Sở Mộ nhiều lần né tránh, va chạm, dù bị yếu thế hơn nhưng hắn như miếng bọt biển không ngừng hấp thu kinh nghiệm chiến đấu, không ngừng hồi ngộ, không ngừng dung hợp. Sở Mộ hiểu biết kinh nghiệm kiếm pháp của Ngũ Linh Kiếm Thánh càng sâu sắc, thể nghiệm Hằng Kiếm Thế càng sâu thì cảnh giới kiếm pháp càng củng cố, tiến bộ hơn.

Vận dụng lực lượng, thời cơ chém kiếm, góc độ rút kiếm, quỹ tích khi chém, các thay đổi đường kiếm, mỗi mặt Sở Mộ đều lần lượt nghiệm chứng. Hiếm khi có đá mài kiếm tốt như Lực Ma Vương, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Hạ Trấn Không nhận ra điều đó nên hết sức phối hợp Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch, với thực lực hiện tại của gã muốn đánh bại hay giết Lực Ma Vương rất khó khăn vì lực lượng bị hạn chế nhiều, không thể sánh bằng Lực Ma Vương. Nhưng bám chân Lực Ma Vương dây dưa thì không khó, lúc trước Hạ Trấn Không bị thương vì chiến đấu với Chiến Ma Vương nhưng bị Địa Ma Vương âm thầm đánh lén.

Lực Ma Vương thề đây là cuộc chiến bực tức nhất gã từng đánh.

Lực Ma Vương tôn trọng đạo lực lượng, tôn trọng dùng lực lượng cường đại nghiền áp đối thủ, nghiền nát tất cả. Cảm giác vui sướng đó mới khiến thực lực của Lực Ma Vương phát huy đầy đủ đến tột đỉnh được.

Giờ đây Lực Ma Vương bị Hạ Trấn Không bám chân, lực lượng mạnh mẽ không thể hoàn toàn giải phóng còn bị hai con cá nhỏ vây công. Cảm giác rất khó chịu, siêu khó chịu.

Lực Ma Vương tức quá mất kiểm soát, Sở Mộ nắm bắt cơ hội thoáng qua song kiếm chém vào người gã.

Tiếng kim loại vang lên, hỏa hoa tung tóe. Hai thanh kiếm sắc bén của Sở Mộ không thể làm Lực Ma Vương bị thương, chỉ đâm rách chiến giáp của gã, trầy da một chút.

Sở Mộ cảm nhận lực lượng chấn động truyền từ hai thanh kiếm nháy mắt lan tràn đến bàn tay, chạy dọc cánh tay, hắn vội vung hai tay trừ đi lực phản chấn. Sở Mộ thụt lùi né thoát cú đấm Lực Ma Vương đánh tới trong đường tơ kẽ tóc.

Gậy sắt đen thuận thế đập xuống, Sở Mộ né nhanh, gió rít vụt qua trước mắt thổi hắn không thể mở mắt nhìn.

Kiếm của Hạ Trấn Không hóa thành mặt trời chiếu trên cao rơi xuống như mặt trời lặn hướng tây, có chút thảm liệt, có chút tàn khốc, sát khí kinh người.

Ánh sáng chiếu trên thân thể vạm vỡ của Lực Ma Vương, soi sáng khuôn mặt chán ghét của gã.

Lực Ma Vương rống to:

- Nát!

Tiếng quát thanh thế ngập trời, gậy sắt đen phát ra ánh sáng đen không gì sánh bằng, như mặt trời màu đen dâng lên đối diện mặt trời rực rỡ, va chạm.

Tiếng gầm rú chói tai trời long đất lở, bốn phía bị đánh nát, lực lượng vô cùng cuồng bạo như bão tố diệt thế. Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch nhanh chóng thụt lùi, huơ kiếm, kiếm quang tràn ngập hóa thành bức tường kiên cố nhưng vỡ vụn trước cơn bão.

Mọi thứ xung quanh bị xới tung, tan hoang, bão tố thổi quét mấy ngàn thước, đất đai sụp xuống.

Chính giữa hố là Lực Ma Vương, Hạ Trấn Không bị đẩy lùi mấy ngàn thước, tay cầm kiếm run run.

Mặt Lực Ma Vương dữ tợn:

- Nhân tộc đáng chết, ta sẽ không tha cho các ngươi!

Con mắt to hung ác cực kỳ tàn bạo quét mắt ba người Sở Mộ, sau đó Lực Ma Vương giục tọa kỵ chạy nhanh như bay.

Ba người Sở Mộ không ngăn cản vì bọn họ biết cả ba liên hợp mà không làm gì Lực Ma Vương được, nếu đấu tiếp lỡ có thêm Ma Vương khác đến thì nguy hiểm.

Lối ra vào Hắc Ma Uyên, nhiều nhân tộc xung phong lao ra ngoài, toàn thân đẫm máu, sát khí lẫm nhiên, mắt đỏ ngầu, tay cầm kiếm dính đầy vết máu, bộ dạng như xông ra từ địa ngục chết chóc.

- Hắc Ma tộc chết tiệt!

- Không biết mắc bệnh dại gì mà tập thể kéo nhau ra giết chóc!

- Sư huynh, chờ có ngày ta có đủ thực lực sẽ đồ Hắc Ma tộc báo thù cho sư huynh!

Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch, Hạ Trấn Không ra khỏi Hắc Ma Uyên thì nghe các tiếng gào khóc chửi rủa mắng nhiếc, toàn bộ đều nhằm vào Hắc Ma tộc.

Chỉ có Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch biết tại sao Hắc Ma tộc nổi điên đi giết chóc khắp nơi. Có thể nói lần này nhiều người chết trong cuộc tàn sát của Hắc Ma tộc là do Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch gián tiếp hại. Nhưng hai người sẽ không ôm tội về mình, cũng sẽ không cảm thấy áy náy.

Bị giết là vì xui xẻo, không đủ thực lực, chẳng liên quan gì tới Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch.

Hạ Trấn Không cũng không quan tâm, đã sống mấy trăm năm thấy rất nhiều sống chết, không phải lần đầu tiên gã vào nơi hung hiểm như Hắc Ma Uyên, xem nhẹ mọi thứ.

Hạ Trấn Không vung tay, một chiếc phi hạm trắng tinh đường cong trơn tru hiện ra. Vẻ ngoài phi hạm rất đẹp và tinh xảo, tựa như cự kiếm qua tay đại sư cẩn thận gia công điêu khắc, cảm giác đàng hoàng đại khí.

Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch bị hấp dẫn, đặc biệt Tô Nguyệt Tịch mắt sáng rực ngắm nhìn.

Khi phi hạm xuất hiện thì bốn phía vang tiếng kêu lên:

- Phi hạm đẹp quá!

- Nếu là của ta thì tốt rồi!

Hạ Trấn Không đưa ra lời mời:

- Lão đệ, tiểu muội đến chỗ của ta ngồi chơi không?