Hạ Trấn Không bỗng cảm thấy lúc trước suy nghĩ, quyết định của mình là cực kỳ sáng suốt.

Sở Mộ nói:

- Giao lưu với Hạ đại ca một phen ta cũng được ích lợi không nhỏ, tin tưởng Tô Nguyệt Tịch cũng vậy.

Nói tiếp sẽ thành tâng bốc nhau, không có ý nghĩa, mọi người ngừng lại.

Hạ Trấn Không đột phá kiếm lực thực lực càng mạnh, tự tin hơn vào chuyến đi trong Hắc Ma Uyên.

Ba người hợp tác thực lực rất đáng sợ, Hắc Ma Thống Lĩnh dẫn đội gặp bọn họ chỉ có nước chết.

Hắc Ma tộc tìm nhân tộc khấp nơi đồ sát, chính mình cũng bị ba người Sở Mộ đồ sát, số lượng cao thủ giảm mạnh, đây là mất mác to lớn cho Hắc Ma tộc.

Các Hắc Ma tộc bị giết, không gian giới chỉ của họ dĩ nhiên thành chiến lợi phẩm cho ba người Sở Mộ.

Lại giết một đội Hắc Ma tộc, lấy chiến lợi phẩm, Sở Mộ lấy luôn không gian giới chỉ trên người một xác chết. Sở Mộ phỏng chừng người này gặp Hắc Ma tộc, mới bị giết, đám người Sở Mộ thì giết nhóm Hắc Ma tộc.

Cầm không gian giới chỉ của nhân tộc đã chết không hiểu sao tim Sở Mộ đập nhanh, cảm giác rất kỳ diệu. Phúc đến tâm linh, Sở Mộ rót lực lượng thần niệm vào trong không gian giới chỉ xem xét, ngây người.

Hạ Trấn Không hỏi dồn:

- Sao vậy Sở lão đệ?

Tô Nguyệt Tịch lộ vẻ mặt quan tâm.

Sở Mộ động ý niệm, một thứ xuất hiện trong tay hắn. Thứ kia vừa hiện ra Hạ Trấn Không, Tô Nguyệt Tịch nhìn đăm đăm.

Ánh sáng màu lam thẳm khuếch tán từng đợt sóng, trong hơi thở hắc ám tỏa sáng đặc biệt duy nhất.

Hạ Trấn Không lắp bắp:

- Thần Châu... Thâm Lam...

Sở Mộ thở hắt ra:

- Đúng là Thần Châu Thâm Lam.

Lòng Sở Mộ có cảm giác không nói nên lời. Đi vào Hắc Ma Uyên chiến đấu nhiều lần, thậm chí trải qua sinh tử chỉ vì viên Thần Châu Thâm Lam.

Không ngờ phát hiện Thần Châu Thâm Lam trong không gian giới chỉ của người chết.

Cái này gọi là gì?

Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu?

Thật sự không tốn công sao? Đi vào đây chiến đấu và qua sống chết nhiều lần thì tính sao?

Nhưng bảo là cực khổ vất vả thì không phải, trừ những kinh nghiệm vào sống ra chết thì các lần chiến đấu khác toàn thắng.

Tóm lại Thần Châu Thâm Lam vào tay, nhìn kỹ là nó có năm phù văn màu vàng, là thần châu thứ năm.

Sở Mộ không biết viên Thần Châu Thâm Lam này có phải là viên trong hội đấu giá không, nhưng tám chín phần mười đúng rồi. Thần Châu Thâm Lam có mười tám viên, Sở Mộ được hai viên, Hạ Trấn Không nói tổ chức bí ẩn cường đại Hoàng Đình chắc cũng có vài viên.

Hạ Trấn Không trịnh trọng nói:

- Chúc mừng Sở lão đệ được một viên Thần Châu Thâm Lam, nhưng nhớ giấu cho kỹ đừng để ai biết, nếu không sẽ mang đến rắc rối không thôi.

Hoàng Đình có phái người vào Hắc Ma Uyên nhưng không gặp nhóm Sở Mộ.

Sở Mộ nói:

- Biết rồi.

Sở Mộ không ngốc, có được Thần Châu Thâm Lam chẳng lẽ lê la khắp nơi tuyên truyền?

Trừ viên thần châu thứ năm Sở Mộ còn được viên thần châu thứ ba nhưng không nói cho Hạ Trấn Không.

Sở Mộ cất thần châu thứ năm, thoạt trông là bỏ vào không gian giới chỉ nhưng thật ra là ném vào tiểu không gian tùy thân, trừ hắn ra không ai phát hiện.

- Theo tin ta biết thì viên Thần Châu Thâm Lam trong hội đấu giá là thần châu thứ năm, tức là viên Sở lão đệ lấy được này.

Hạ Trấn Không nói:

- Đương nhiên không thể xác định trăm phần trăm đúng là viên kia.

- Mặc kệ có đúng hay không thì mục đích chuyến đi Hắc Ma Uyên đã hoàn thành.

Sở Mộ nói:

- Hay chúng ta đi đi?

Tô Nguyệt Tịch, Hạ Trấn Không không phản đối, cứ thế cả nhóm quyết định rời khỏi Hắc Ma Uyên.

***

Không biết nên nói xui hay hên, chưa rời khỏi Hắc Ma Uyên thì gặp Hắc Ma tộc lợi hại nhất mới đến đẳng cấp Hắc Ma Thống Lĩnh, bây giờ muốn đi thì gặp một trong bát vương của Hắc Ma tộc, Lực Ma Vương.

Lực Ma Vương mang theo đám thuộc hạ, vai vác cây cột sắt đen thô to.

Lực Ma Vương cao gần ba thước, cao lớn thô kệch nhất trong tám Ma Vương. Cái đầu trụi lủi có một sừng chĩa lên, mắt như con trâu hung dữ, mặc chiến giáp rất đặc biệt không che kín người mà lộ ra cánh tay.

Da đen nhẻm lóe tia sáng kim loại, thoạt trông như đúc bằng sắt, từng khối cơ bắp nhô lên, khi nhúc nhích ẩn chứa lực lượng vô cùng đáng sợ.

Gậy sắt đen gác trên vai Lực Ma Vương thô cỡ miệng bát, màu đen đầy hoa văn kỳ dị, nhìn lâu sẽ bị chóng mặt.

Hai đầu gậy sắt đen có các khối u, nếu bị đập trúng sẽ thành thịt nát ngay.

Dưới thân Lực Ma Vương là con hắc ma thú trâu đen, to như một ngọn đồi. Đám Hắc Ma tộc cao đẳng đi theo sau, không có thống lĩnh, cao nhất là Hắc Ma Tướng Lĩnh bát phẩm, thấp nhất là Hắc Ma chiến sĩ lục phẩm.

Lực Ma Vương trông thấy Sở Mộ thì mắt trâu trợn to, tròng mắt suýt lồi ra, tức giận như ngọn lửa bùng cháy trong thân thể vạm vỡ, lửa cháy hừng hực.

Lực Ma Vương rống to như sấm nổ nát bầu trời:

- Nhân tộc đáng chết, chết cho ta!

Lực Ma Vương gồng sức nhảy lên khỏi lưng con trâu to, hai tay cầm gậy sắt đen đập xuống.

Một cây gậy đen ngòm nặng nề đập xuống đầu Sở Mộ, khí thế đáng sợ đổ xuống như cả bầu trời đè, muốn đập hắn nát vụn.

Không uổng là một trong tám Ma Vương của Hắc Ma tộc, vừa ra tay đã có uy thế khủng bố như vậy. Tuy Sở Mộ có thể dùng kiếm ý nhìn thấu quỹ tích đòn công kích nhưng gậy sắt đen giáng xuống mang theo uy nhiếp vô cùng đáng sợ như rút khô, Như thể cây gậy đập xuống đè ép chặt không khí cứng như bách luyện tinh cương, áp chế Sở Mộ rõ rệt.

Cơ thể như bị trói chặt khó thể nhúc nhích.

Chênh lệch, đây chính là cách biệt lớn về lực lượng tuyệt đối.

Đối diện Hắc Ma Thống Lĩnh thì Sở Mộ còn giết được trong vòng mười kiếm, đụng độ Hắc Ma Vương thì bị kiềm chế chặt chẽ.

Kỹ xảo có cao minh thì trước lực lượng cách biệt quá lớn khó thể phát huy ra.

Cách biệt giữa Hắc Ma Vương và Hắc Ma Thống Lĩnh tựa như chênh lệch giữa Vạn Cổ cảnh và Niết Bàn cảnh nhân tộc.

Muốn giết Hắc Ma Thống Lĩnh thì Hắc Ma Vương chỉ cần một kích.

Sở Mộ bây giờ không phải trạng thái lúc trước có thể giết phân thân Hắc Ma Hoàng, còn dùng sức mình đối kháng lại tám Hắc Ma Vương.

Dù vậy Sở Mộ sẽ không ngồi chờ chết trước đòn công kích của Lực Ma Vương.

Cưỡng ép tăng cao lực lượng, bùng nổ, song kiếm chém liên tục cắt đứt trói buộc xung quanh, Sở Mộ nhanh chóng thụt lùi. Sở Mộ vung song kiếm, vô số kiếm quang giống như gió bão ầm ầm giết hướng Lực Ma Vương giữa không trung nhưng bị gã một gập đập tan nát.

Cách biệt quá lớn.