Sắc mặt Hạ Trấn Không bình tĩnh làm Sở Mộ ngạc nhiên, không lẽ lúc trước Thần Châu Thâm Lam phản ứng không phải vì cảm giác gần đó có thần châu? Hoặc nên nói là Hạ Trấn Không không lấy được thần châu?

Trong phút chốc đầu óc Sở Mộ lóe qua nhiều suy nghĩ.

Hạ Trấn Không khẽ rên, người run rẩy, một luồng khói đen dâng lên khuôn mặt làm gã biến sắc.

Hạ Trấn Không lập tức ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, gác kiếm trên hai chân, đôi tay ngưng kết thủ ấn hợp nhất, vận chuyển công pháp.

Từng đợt ma khí hắc ám dâng lên trong cơ thể Hạ Trấn Không, tràn ngập thân thể, lực lượng của gã đối kháng với ma khí hắc ám, phong mang như kiếm muốn chém tan ma khí hắc ám. Nhưng ma khí hắc ám cực kỳ ngoan cường, từng đợt từng đợt không ngớt, không ngừng hấp thu lực lượng từ bên ngoài bổ sung tiêu hao đối kháng với lực lượng của Hạ Trấn Không.

Sở Mộ kinh ngạc nói:

- Ma khí hắc ám mạnh quá!

Tô Nguyệt Tịch cũng bất ngờ, ma khí hắc ám này tinh thuần hơn nàng sở hữu rất nhiều.

Sở Mộ cảm nhận kỹ hơn, cho ra kết luận:

- Đây là... lực lượng dao động của Chiến Ma Vương!

Lực lượng của Hạ Trấn Không không ngừng đối kháng với ma khí hắc ám, dần ức chế chúng. Khoảnh khắc ma khí hắc ám sắp bị đánh tan thì biến dị xảy ra, lực lượng ẩn núp trong ma khí hắc ám bùng nổ, lực lượng tràn ngập hơi thở chết chóc, như thích khách tuyệt thế đánh một kích, đột ngột khiến người không chút đề phòng.

Người Hạ Trấn Không run rẩy khẽ rên phun ra ngụm máu, trong máu có sắc đen li ti. Mặt Hạ Trấn Không tái nhợt, người mềm nhũn.

Sở Mộ biến sắc mặt nói:

- Dao động lực lượng của Địa Ma Vương!

Hạ Trấn Không bị Chiến Ma Vương, Địa Ma Vương làm bị thương.

Sở Mộ suy nghĩ, quyết định giúp đỡ.

Sở Mộ hỏi:

- Tô Nguyệt Tịch có thể dẫn lực lượng hắc ám ra khỏi cơ thể của hắn không?

Tô Nguyệt Tịch trả lời:

- Có thể.

Tô Nguyệt Tịch vượt tay chộp, lực hút kéo lực lượng hắc ám cường đại trong người Hạ Trấn Không ra ngoài bay hướng bàn tay nàng, bị nàng hấp thu.

Không lâu sau lực lượng hắc ám trong người Hạ Trấn Không bị Tô Nguyệt Tịch hút sạch, chỉ còn một lực lượng chết chóc không ngừng phá hoại sức sống trong cơ thể.

Tô Nguyệt Tịch giải quyết lực lượng hắc ám thì dĩ nhiên đến lượt Sở Mộ tiêu trừ lực lượng chết chóc.

Sở Mộ chỉ tay một cái, đầu ngón tay bắn ra ánh sáng màu lục, một chỉ lực ẩn chứa sự sống đậm đặc bắn vào người Hạ Trấn Không nhưng ngưng tụ thành thanh kiếm đâm hướng lực lượng chết chóc, đối kháng với nó.

Căn nguyên mộc chi tướng trong trái tim Sở Mộ qua nhiều lần hấp thu trưởng thành ẩn chứa lực lượng sự sống cực kỳ đậm. Sở Mộ ít khi sử dụng lực lượng này nên còn trữ tồn rất nhiều, hắn không ngừng rót vào cơ thể Hạ Trấn Không đánh vào lực lượng chết chóc, khiến lực lượng không ngừng tan biến.

Sở Mộ điều khiển lực lượng sự sống chia hai luồng, một luồng đối kháng lực lượng chết chóc, một luồng tu sửa thân thể bị xâm thực của Hạ Trấn Không.

Lực lượng chết chóc không dược bổ sung, bị lực lượng sự sống của Sở Mộ đẩy lùi liên tục tan biến. Hạ Trấn Không được giúp đỡ đã điều chỉnh lại lực lượng của mình, phối hợp với lực lượng sức sống bao vây trừ khử lực lượng chết chóc định rút lui.

Công nhận lực lượng chết chóc rất gian xảo, như có ý thức, cảm thấy không đánh lại lực lượng sức sống thì định rút lui núp sâu vào người Hạ Trấn Không. May mà Hạ Trấn Không phản ứng kịp lúc bao vây nhổ bỏ nó.

Hai bên phối hợp cuối cùng xoá sạch lực lượng chết chóc.

Sở Mộ vận chuyển thêm một luồng lực lượng sự sống vào người Hạ Trấn Không, khiến sự sống bị xói mòn của gã được bổ sung.

Lòng Hạ Trấn Không vô cùng cảm khái, nếu không phải cảm thấy Sở Mộ rất bất phàm nổi lòng kết giao, trò chuyện vài câu thì bây giờ có lẽ vết thương của gã tái phát, không chết cũng bị thương nặng hại căn bản, cực kỳ có hại cho sau này tu luyện, rất có thể không tiến bộ được nữa, còn rút lui.

Có thể nói Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch ra tay, đặc biệt là Sở Mộ đã cứu con đường tu luyện tương lai của Hạ Trấn Không. Đây là ân tình rất lớn không thua gì ơn cứu mạng, thậm chí còn hơn nữa.

Với một tu luyện giả thật sự thì không cách nào tiến bộ thậm chí rút lui đáng sợ hơn mất mạng.

Hạ Trấn Không đứng dậy hành kiếm lễ với Sở Mộ. Một Kiếm Thánh hành kiếm lễ với hậu bối Niết Bàn cảnh là đại lễ.

Sở Mộ né sang bên:

- Tiền bối đừng làm vậy.

Hạ Trấn Không nói:

- Nếu không chê thì chúng ta gọi nhau là huynh đệ đi.

Sở Mộ không từ chối, đấy chỉ là xưng hô:

- Hạ đại ca.

Tuổi tác, tu vi, thực lực của Hạ Trấn Không đều hơn xa Sở Mộ, hai bên nói chuyện hợp ý, ấn tượng tạm ổn nên gọi đại ca cũng không đủ.

Hạ Trấn Không cười nói:

- Sở lão đệ.

Hạ Trấn Không nhìn hướng Tô Nguyệt Tịch:

- Không biết xưng hô đệ muội thế nào?

Tiếng đệ muội làm Sở Mộ sửng sốt, mặt Tô Nguyệt Tịch ửng đỏ.

Sở Mộ bất đắc dĩ nói:

- Xin Hạ đại ca đừng đùa.

Sở Mộ chưa bao giờ suy nghĩ về tình yêu nam nữ, hắn bản năng cảm thấy Tô Nguyệt Tịch cũng vậy nên cho rằng Hạ Trấn Không nói giỡn, điều này sẽ hại nàng thấy lúng túng.

- Nàng tên Tô Nguyệt Tịch, là bằng hữu tốt của đệ.

Nghe Sở Mộ nói thế đáy mắt Tô Nguyệt Tịch lóe tia buồn bã.

Hạ Trấn Không thấy cảnh đó liền hiểu bí ẩn, mặt nở nụ cười bí hiểm.

Hạ Trấn Không nhìn hướng Tô Nguyệt Tịch:

- Mới rồi đa tạ Tô tiểu muội ra tay giúp đỡ.

Tô Nguyệt Tịch khẽ nói:

- Hạ đại ca khách sáo rồi.

Sở Mộ kinh ngạc nhìn bộ dạng của nàng, không giống Tô Nguyệt Tịch bình thường chút nào.

Hạ Trấn Không thầm nghĩ:

- Xem ra Tô tiểu muội có ý với Sở lão đệ nhưng Sở lão đệ không phát hiện.

Hạ Trấn Không không định vạch ra, mọi chuyện thuận theo tự nhiên, nếu cưỡng ép xen vào gây ra hiểu lầm không cần thiết thì không hay.

Hạ Trấn Không đổi đề tài:

- Sở lão đệ, hiện giờ các người định rời khỏi Hắc Ma Uyên hay là...?

Sở Mộ đáp:

- Ở lại tìm Thần Châu Thâm Lam tiếp.

Hạ Trấn Không nói:

- Nếu vậy bỏ thêm ta vào được không?

Hạ Trấn Không chân thành nói:

- Đương nhiên nếu tìm được Thần Châu Thâm Lam thì thuộc về lão đệ.

Sở Mộ nói:

- Vết thương của Hạ đại ca còn chưa khỏi hẳn đúng không?

Mới rồi Sở Mộ vận chuyển một ít lực lượng sự sống qua nhưng Hạ Trấn Không bị thương rất nặng, còn chưa khỏe hẳn.

Hạ Trấn Không nói:

- Không sao, đã gần khỏe rồi, miễn không gặp hai vị Ma Vương hợp tác thì có thể chiến một trận.

Sở Mộ đồng ý:

- Vậy đi chung đi.

Thế là đội của Sở Mộ từ hai người biến thành ba người.