Ngũ Hành Chuyển Luân Kiếm là chiêu tuyệt học Ngũ Linh Kiếm Thánh tự sáng tạo, chiêu tuyệt học y tự hào. Ngũ Hành Chuyển Luân Kiếm có hai loại ứng dụng, loại thứ nhất là giống ứng dụng lúc trước, chém nhát kiếm công kích mục tiêu. Ứng dụng thứ hai thì ngược lại, dùng để bảo vệ bản thân.

Sở Mộ không mất bao lâu đã tu luyện Ngũ Hành Chuyển Luân Kiếm đến tiểu thành, bước đầu thể hiện uy lực kinh người của nó.

Sở Mộ dần điều chỉnh tu luyện lại.

Ngũ hành lực lượng quy tắc có Ngũ Hành chân kinh rèn luyện, không gian lực lượng quy tắc có Phá Hư bí điển công hưởng không cần Sở Mộ lo. Về lực lượng thiên địa khác thì Sở Mộ hơi bất đắc dĩ.

Hai loại phong lôi, vân và băng, trong đó đẳng cấp vân và băng thấp nhất.

Sở Mộ rất muốn xẻ mình ra mười phần, mỗi phần độc lập tu luyện một loại thì tốt biết mấy.

Đây chỉ là tưởng tượng, lo tu luyện đàng hoàng mới là lẽ phải.

Mục đích rõ ràng, Sở Mộ chọn lực lượng thời gian.

Lúc trước trong Thừa Thiên học cung Sở Mộ đã rèn luyện lực lượng thời gian xong, đến đỉnh áo nghĩa chỉ thiếu cơ hội đột phá. Sở Mộ định chờ áo nghĩa lột xác thành thời gian quy tắc mới rời đi. Không ngờ xảy ra ngoài ý muốn, Sở Mộ phải đi trước.

Sau đó sự việc phát triển ngoài tầm kiểm soát của Sở Mộ, trở thành tông chủ Chân kiếm tông, phá giải bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn làm hắn buộc phải gác việc tu luyện lực lượng thời gian sang bên, mãi đến bây giờ mới bắt đầu lại.

Tu luyện lực lượng thời gian mà không có pháp môn đối ứng nên khá là thô sơ đơn giản.

Nhưng thời gian áo nghĩa sớm đến đỉnh, đoạn thời gian sau Sở Mộ không rảnh quan tâm nó nhưng cảnh giới kiếm pháp đột phá kéo theo tư duy ý thức tăng trưởng, gián tiếp xúc tiến.

Ba ngày sau, lực lượng thời gian nghênh đón sự lột xác.

Thế giới tinh thần của Sở Mộ phát ra hơi thở độc đáo ảnh hưởng không gian quanh thân, tốc độ chảy thời gian trở nên cực kỳ không ổn định.

May mà chỉ ảnh hưởng quanh người Sở Mộ, không thể bao trùm toàn bộ mật thất tu luyện không thì đã gây kinh động.

Màu lực lượng thời gian rất thần kỳ, dường như trong suốt lại như không có màu sắc gì, không nói rõ được.

Lực lượng thời gian không ngừng dao động, phát ra hơi thở kéo theo lực lượng thời gian ngoài người cộng hưởng.

Sở Mộ trở nên hư ảo, chớp mắt già nua, chớp mắt thành con nít.

Trong thế giới tinh thần, lực lượng áo nghĩa nháy mắt co rút lại phình ra, hơi thở ổn định lại.

Dao động quanh thân Sở Mộ biến mất, hắn mở mắt ra, trong mắt nhìn thấu tang thương.

Nó biến mất tựa như ảo giác, mắt của Sở Mộ trở lại bình thường.

Sở Mộ cảm nhận một phen, thở dài:

- Thời gian quy tắc rất thần kỳ.

Thời gian áo nghĩa lột xác thành thời gian quy tắc tăng uy năng gấp mười lần, Sở Mộ mơ hồ cảm giác thời gian quanh người chuyển động.

Thời gian trôi, từng ngày trôi qua, ai đều biết nhưng là sinh mệnh trí tuệ ở trong đó chỉ có thể chấp nhận. Thời gian trôi, sinh mệnh của mình cũng trôi đi, vì không hiểu, không rõ, không thấu nên đành chấp nhận không cưỡng lại được.

Sở Mộ bây giờ thì khác, hắn có thể cảm giác thời gian chuyển động như có nước gột rửa thân thể, xúc cảm rõ ràng, hắn thậm chí cảm giác mình khống chế thời gian. Hiện giờ Sở Mộ chưa làm được điều đó vì không đủ lực lượng, có ngày hắn có thể làm được, tăng tốc hoặc đảo ngược thời gian.

Sở Mộ tràn đầy mong chờ.

Lực lượng thời gian thành công lột xác thành quy tắc, sau đó rèn luyện càng khó hơn, trong thời gian ngắn đừng mơ đột phá. Cảnh giới kiếm pháp đột phá đến trong lòng có kiếm nhập môn, trong một lúc không thể tiến bộ nữa. Tu vi Niết Bàn ngũ trọng thiên trung kỳ cũng tạm ngừng lại.

Sở Mộ càng nghĩ càng muốn rời khỏi đây đến thiên địa rộng lớn hơn.

Tôi luyện, chiến đấu, thăng cấp, tìm Thần Châu Thâm Lam khác.

Ý tưởng vừa nổi lên đã thôi thúc mãnh liệt.

Nếu là trước kia Sở Mộ sẽ nói đi liền đi, nhưng tình huống bây giờ khác. Làm chủ một tông phải suy xét mọi mặt, sắp xếp hết mọi thứ, đây là một công việc rườm rà.

Sở Mộ vừa suy nghĩ vừa lấy trang giấy khiếm khuyết ra.

Hằng Kiếm Thế lại đập vào mắt, Sở Mộ ngây người nhìn chằm chằm nội dung trên giây, hắn như biến thành pho tượng.

Các loại lĩnh ngộ nhanh chóng dâng lên trong đầu Sở Mộ, kinh nghiệm kiếm pháp của Ngũ Linh Kiếm Thánh với tốc độ không thể tưởng tượng bị hắn vô tình hấp thu.

Xem hiểu, cuối cùng Sở Mộ xem hiểu Hằng Kiếm Thế trên giấy rách.

Xem hiểu là có thể thấu, cảnh giới kiếm pháp trong lòng có kiếm, lại có kinh nghiệm kiếm pháp suốt đời của Ngũ Linh Kiếm Thánh, Sở Mộ không ngừng hiểu biết Hằng Kiếm Thế.

Thật lâu sau Sở Mộ dời tầm mắt:

- Thì ra là vậy.

Sở Mộ đã hiểu hơn một nửa Hằng Kiếm Thế.

Đây là một chiêu kiếm pháp nhưng không tính là kiếm pháp, nói đơn giản Hằng Kiếm Thế là pháp môn tu luyện kiếm pháp, pháp môn vận dụng kiếm trong tay.

Không phải chiêu thức công kích, không có công năng phòng thủ nhưng Hằng Kiếm Thế khiến Sở Mộ nhìn thấy tiềm lực lớn ẩn chứa trong đó. Pháp môn dùng kiếm.

Sở Mộ thầm cảm khái, người sáng tạo Hằng Kiếm Thế về cảnh giới đạo kiếm pháp hơn xa hắn, vì mãi khi cảnh giới kiếm pháp của hắn đột phá đến trong lòng có kiếm mới lĩnh ngộ Hằng Kiếm Thế được, tu luyện cũng có hiệu quả hơn.

Trong phút chốc Sở Mộ quên ý định rời khỏi Chân kiếm tông đi ra ngoài, lo vùi đầu vào tham ngộ Hằng Kiếm Thế.

Sở Mộ tham ngộ một lúc rồi rút kiếm tu luyện. Nhìn như vung kiếm lung tung, như kiếm mới tiếp xúc với kiếm, rất sơ sài, nếu bị cao thủ kiếm pháp trông thấy sẽ nhíu chặt mày.

Nhưng theo động tác của Sở Mộ, kiếm vung ra càng lúc càng tinh diệu, tuy mỗi đường kiếm không có thứ tự, quy luật gì nhưng cực kỳ chính xác diễn dịch nhanh, chuẩn, ngoan của kiếm pháp đến tột độ.

Tu luyện sẽ khiến người quên mất thời gian trôi, Sở Mộ luyện một lúc thì dừng lại tham ngộ Hằng Kiếm Thế, lại luyện, bất giác nắm giữ và ứng dụng kiếm càng quen tay hơn.

Sở Mộ tu luyện đã mấy ngày, hắn chợt nhớ đã lâu không ra khỏi mật thất tu luyện.

Sở Mộ tạm dừng tu luyện, hắn ra khỏi mật thất thì thấy Vân Phong trưởng lão đến.

Vân Phong trưởng lão bẩm báo:

- Tông chủ, theo thông lệ ngày trước lại đến lúc tuyển nhận đệ tử.

Hiện giờ Chân kiếm tông thiếu đệ tử, một tông môn muốn phát triển có hai cách, một loại là đi đường tinh anh, mỗi đệ tử đều là tinh anh, đều là thiên tài thật sự. Nhưng cách này rất khó khăn, phải có tài nguyên đầy đủ, nội tình cường đại không thì những thiên tài thật sự tại sao phải chọn họ?

Nên đa số tông môn chọn cách phát triển thứ hai là chiêu đệ tử rộng khắp.

Nhiều đệ tử thì tự nhiên sẽ xuất hiện một ít thiên tài, lớn lên có lợi cho tông môn.

Chiêu đệ tử rộng khắp có hao phí nhiều tài nguyên không?