Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1185: Minh Thần chú thuật (Hạ)

Lúc này hắn cười quái dị giống như cú vọ trong đêm tối, làm người ta sởn gai óc.

- Sở Mộ, Minh Tu ta đến...

Tiếng cười như cú vọ quanh quẩn trong không gian.

...

Huyết Sắc Hoang Nguyên rất lớn, Minh Tu biết tin tức đám người Sở Mộ tiến vào, hắn muốn tìm được bọn họ cũng không dễ dàng, nhưng Minh Thần tộc có thủ đoạn của bọn họ, chú thuật quỷ dị mang tới trợ giúp không nhỏ khi bọn họ muốn tìm người.

Thời gian một ngày, chiến đội Chấn Thiên xâm nhập nội địa Huyết Sắc Hoang Nguyên, Sở Mộ có ý định của mình, lần trước tiến vào Thái Cổ thạch mộ có thu hoạch rất lớn, hôm nay hắn lại có ý định tiến vào Thái Cổ thạch mộ lần nữa, nhìn xem có thu hoạch được gì hay không.

- Ngày mai chúng ta sẽ đi vào thạch mộ.

Sở Mộ nói.

Nguyệt mờ sao thưa, hào quang chiếu xuống bị mây mù che chắn.

- Được!

Ánh mắt Tần Sơn Hà sáng ngời, trong mấy người chỉ có hắn chưa vào thạch mộ, rất muốn đi vào kiến thức một phen.

Đột nhiên lúc này trăng mờ trên cao bị mây mù che khuất, Sở Mộ chỉ nhìn lên sau đó có điều suy nghĩ, ba người Tần Sơn Hà không phát hiện điều gì.

Bất tri bất giác trong không khí có khí tức khác thường bao phủ, lục giác nhạy cảm cho nên Sở Mộ nắm bắt dễ dàng, ba người Tần Sơn Hà không được, bọn họ không phát hiện gì cả.

- Tập trung tâm thần phòng bị.

Sở Mộ thấp giọng nói.

Ba người Tần Sơn Hà giật mình, bọn họ nhìn thấy ánh mắt ngưng trọng của Sở Mộ, vội vàng vận chuyển kiếm nguyên điều động ý niệm tinh thần toàn lực phòng bị.

- Địch nhân sắp xuất hiện.

Sở Mộ lại thấp giọng nói ra.

Ba người Tần Sơn Hà mở to mắt nhìn chung quanh, ánh mắt như điện quang quét ngang bốn phía, ý định tìm ra địch nhân nhưng bọn họ không phát hiện cái gì.

- Đã đến thì hiện thân đi.

Trong mắt Sở Mộ xuất hiện hào quang màu vàng, hắn nhìn vào một vị trí trong bóng tối và lên tiếng.

- Ngươi không làm ta thất vọng, giết chết ngươi mới mang lại cảm giác thành tựu.

Giọng nói phiêu hốt vang lên, lời nói nỉ non giống như ma quỷ đang gào khóc, nó vang vọng khắp bốn phương tám hướng và tiêu tán trong gió, hoàn toàn không biết lời nói phát ra từ đâu, nội tâm mọi người run rẩy.

Sắc mặt ba người Tần Sơn Hà hơi đổi, chỉ cảm thấy trái tim lạnh cả người, thần kinh căng cứng, tay cầm chuôi kiếm, ngón tay không ngừng dùng sức, sắc mặt vô cùng cảnh giác, bọn họ cũng suy đoán cảnh tượng quỷ dị này là Minh Tu làm ra, rốt cuộc Minh Tu cũng tìm được bọn họ.

Lần này phải giao phong với Minh Tu, nội tâm mọi người kích động.

- Đường đường thiên tài Minh Thần tộc, chỉ có loại thủ đoạn này, ta thật sự thất vọng.

Sắc mặt Sở Mộ không thay đổi, ngữ khí vô cùng bình thản và nhìn chằm chằm vào đối phương, cũng không bị âm thanh phiêu hốt mê hoặc.

Vừa nghĩ tới những Minh Thần chú thuật quỷ dị trong điển tịch, chúng hoàn toàn không có tác dụng với Sở Mộ.

Minh Tu thăm dò và hiểu điểm này cho nên hắn xuất hiện.

Trong bóng tối có bước chân thật nhỏ vang lên, một bóng đen xuất hiện, nó đi tới gần nhưng bóng dáng vô cùng mơ hồ.

Không biết vì sao bước chân kia mang theo lực lượng thần bí, mang theo tiếc tấu đặc biệt làm cho ba người Tần Sơn Hà cảm thấy tim đập chân run, hô hấp khó khăn, cảm giác hít thở không thông sinh ra, loại cảm giác này cũng ảnh hưởng đến Sở Mộ, nó lại bị Sở Mộ áp chế.

Ba người Tần Sơn Hà cố gắng nhìn chằm chằm vào bóng dáng mơ hồ kia bên tai còn nghe tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng lớn, tràn ngập thế giới tinh thần của bọn họ, mỗi một bước như đạp vào trái tim, cảm giác đau đớn từ trái tim lan ra khắp toàn thân, trái tim có cảm giác sắp nghiền nát.

Không thể hô hấp, toàn thân như ngâm trong nước, tâm lý tuyệt vọng tràn ngập, bóng ma tử vong bao phủ, sắc mặt ba người tái nhợt, tay cầm kiếm buông ra từ lúc nào, hai tay bóp cổ, sắc mặt giãy dụa.

Cảnh tượng làm Sở Mộ khiếp sợ, thủ đoạn của Minh Thần tộc thập phần quỷ dị, không ngờ có thể làm ba kiếm giả thực lực cường đại trong vô tri vô giác đi về hướng tử vong.

Hắn quát lớn một tiếng, ba người Tần Sơn Hà có cảm giác như sét đánh trúng, lôi đình nổ vang bên tai, xua tan bóng tối trong nội tâm, tâm tình tuyệt vọng và bóng ma tử vong biến mất, một tia sáng hàng lâm nhân gian.

Toàn thân bọn họ đổ mồ hôi lạnh.

Sở Mộ quát lớn nghiền nát hào khí do tiếng bước chân của đối phương sinh ra, đạo thân ảnh kia tới gần và xuất hiện trước mặt mọi người.

Hắn mặc trường bào màu đen bao trùm từ đầu tới chân, làm cho không người nào có thể nhìn thấy dung mạo đối phương, ngay cả hai tay hai chân đều bị che lấp dưới trường bào, thập phần thần bí, toàn thân lộ ra khí tức vô cùng quái dị.

- Minh Tu...

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào người áo đen, hắn thì thào nói ra.

- Ta chờ ngươi thật lâu rồi!

- Ta cũng không muốn ngươi tiếp tục chờ đâu!

Giọng nói của Minh Tu rất quái dị, nghe xong liền nổi da gà, sởn hết gai ốc, sắc mặt ba người Tần Sơn Hà biến hóa vô cùng khó coi.

Trước kia nghe qua hung danh Minh Tu, hôm nay tự mình nhận thức mới biết được đối phương khủng bố, nếu không có Sở Mộ, mạng nhỏ của ba người đã lưu lại đây, trở thành chiến tích của Minh Tu.

Tâm thần ba người cảnh giác vạn phần, cầm kiếm trong tay cảnh giác nhìn bốn phía, nhìn chằm chằm vào Minh Tu.

Minh Tu lại bỏ qua bọn họ, trong mắt hắn chỉ có Sở Mộ mới thật sự là con mồi, ba người khác chính là con sâu cái kiến.

- Đến đây đi, ta rất muốn biết một chút về chú thuật của Minh Thần tộc.

Sở Mộ nói.

- Như ngươi mong muốn.

Minh Tu cười nói, không thấy hắn làm bộ, chỉ giơ tay điểm một cái, một đạo hồng quang bắn ra ngoài, vạch phá bóng tối bắn về phía Sở Mộ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Minh Tu, Minh Tu hơi động, đồng tử của hắn co rút, ánh sáng màu đỏ bắn tới nhanh đến nổi Sở Mộ chỉ có thể miễn cưỡng phản ứng, bước chân thác loạn, thay hình đổi vị, ánh sáng màu đỏ bay vút sang bên cạnh.

Bát Diện Thiên Hoang Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang màu vàng giết tới.

Mặc dù không phải kiếm quang Nhập Cảnh cực nhưng trong đó ẩn chứa kiếm ý bảy chuyển và kim chi áo nghĩa bảy chuyển gia trì, uy lực kiếm quang cực kỳ đáng sợ, mũi nhọn xé tan đêm tối, Minh Tu không dám ngạnh kháng, thân thể như quỷ mị né tránh kiếm quang công kích.

Đây chỉ là thăm dò đơn giản, Sở Mộ cầm kiếm, hắn không tiếp tục ra tay mà là nhìn Minh Tu, đối phương cũng đứng lặng nhìn hắn, đột nhiên Minh Tu phất tay bắn ra ba đạo hào quang màu đỏ về phía ba người Tần Sơn Hà. Sở Mộ cũng sớm có phòng bị, mũi kiếm run động, ba đao kiếm quang phá không va chạm với hào quang màu đỏ, âm thanh ba ba ba vang lên, kiếm quang màu vàng và hào quang màu đỏ bị nghiền nát.