Những quả cầu ánh sáng màu sắc khác nhau, có lớn có nhỏ, đều tỏa ra dao động hơi thở yếu ớt và khác hẳn.

Tuy mỗi quả cầu ánh sáng phát ra hơi thở yếu ớt nhưng tầng thứ nhất Tàng Kiếm có rất nhiều quả cầu ánh sáng, hơi thở yếu ớt hỗn hợp lại với nhưng thì cực kỳ đậm đặc, hình thành uy áp làm đám Kiếm Giả sắp không chịu nổi, gần như nghẹt thở.

Có thể dự đoán bọn họ không thể ở lại chỗ này bao lâu buộc phải rời đi, không thì sẽ vì không chịu nổi áp lực nơi này mà bị thương.

Nếu không thể ở lại lâu vậy đành nhanh chóng hành động, tìm công pháp thích hợp, không thì tương đương với lãng phí cơ hội một lần, lần sau vào đây phải thanh toán Thiên Phong tệ tươpng ứng.

Đám Kiếm Giả nhanh chóng tản ra, mấy ngàn Kiếm Giả giải tán như hạt cát rơi vào ao nước khó thể tìm được đối phương.

Sở Mộ dựa vào trực giác, nắm chắc hơi thở nhanh chóng tìm kiếm, bước chân siêu nhanh. Sở Mộ vừa chống đỡ không khí nơi này trùng kích vừa cẩn thận cảm nhận sự khác nhau giữa mỗi quả cầu ánh sáng, đây là một chuyện rất có tính khiêu chiến.

Sở Mộ phát hiện khi hắn chú ý tập trung vào một quả cầu ánh sáng thì trong đầu tự nhiên hiện ra giới thiệu đơn giản về công pháp trong đó.

Đây là một cách rất tốt, nhưng nơi này có quá nhiều quả cầu ánh sáng, tựa như đêm đầy sao, nhiều không đếm xuể. Muốn tìm ra công pháp thích hợp mình trong một đống quả cầu ánh sáng tựa như biển rộng tìm kim.

Thời gian có hạn, tài nguyên vô tận, tìm như biển rộng tìm kim, đây là một vấn đề khó khăn.

Hèn gì đám Kiếm Giả thế giới Thái Cổ cười nhạo bọn họ.

Xem tình hình trước mắt có thể dự đoán mấy ngàn Kiếm Giả vào tầng một Tàng Kiếm chắc chắn không đến một phần mười người được đến thu hoạch. Đương nhiên đó là với điều kiện tìm được công pháp thích hợp cho mình, dù sao một số người có thể vì thời gian gấp gáp nhưng không muốn lãng phí cơ hội vì thế chọn đại cầu may.

Sở Mộ đầy đủ phát huy ưu thế của mình phân tâm nhiều mặt, cùng lúc cảm giác mấy quả cầu ánh sáng xung quanh, hiệu suất nâng cao gấp mấy lần, xác suất tìm được công pháp thích hợp cũng tăng mảng lớn.

Thời gian chậm rãi trôi, Sở Mộ cảm giác áp lực lớn dần, thật ra không phải áp lực tăng lên mà do khả năng chịu đựng của hắn không ngừng đến gần cực hạn nên sinh ra ảo giác.

Lúc này đã có nhiều Kiếm Giả chọn sơ rồi rời khỏi tầng một Tàng Kiếm, chỉ số ít Kiếm Giả vẫn cố kiên trì.

Sở Mộ cảm nhận mấy quả cầu ánh sáng, nhận được vài đoạn tin tức rồi ngẩn ngơ.

- Đây là...

Thật ra Sở Mộ cũng không rõ ràng mình muốn chọn loại công pháp gì, hắn đến đây chỉ vì cơ hội vào miễn phí một lần, nhưng hiểu biết tình huống quá ít.

Thật ra dù hiểu biết nhiều vẫn phải đối diện áp lực khổng lồ nơi này, cho dù thực lực nâng lên một bậc e rằng khó thể kiên trì được lâu. Đến bây giờ hay sau này tới đều không khác biệt bao nhiêu. Trừ phi thực lực của Sở Mộ tăng lên trên diện rộng, nhưng khi đó công pháp trong tầng một Tàng Kiếm còn có thể thỏa mãn yêu cầu của Sở Mộ không?

Sở Mộ tỏa định một quả cầu ánh sáng, cẩn thận cảm nhận, trong đầu xuất hiện một đoạn tin tức dường như càng rõ ràng hơn.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Thì ra là một công pháp tu luyện ý niệm tinh thần, tuy chỉ là công pháp cơ bản nhưng đã đủ rồi.

Mặt Sở Mộ lộ nét cười, hắn quyết định chọn môn công pháp này.

Nếu đã quyết định thì tay Sở Mộ chộp ngay hướng quả cầu ánh sáng dán vào giữa trán. Thoáng chốc quả cầu ánh sáng lấp lánh sáng, dòng tin tức chảy qua trán vào não Sở Mộ.

Tôi Ý công, một cái tên rất đơn giản, nếu không biết nội dung thì chỉ cái tên này rất khó tưởng tượng ra nó là công pháp tu luyện ý niệm tinh thần.

Đương nhiên công pháp trong tầng một Tàng Kiếm thì khá là bình thường, Tôi Lý công là loại cơ bản nhất trong công pháp ý niệm tinh thần.

Sở Mộ biết rõ dù là công pháp cơ bản nhất đặt ở Cổ Kiếm đại lục cũng được xem là công pháp đỉnh cao nhất, khiến vô số người giành nhau bể đầu.

Vì Sở Mộ chưa từng nghe nói có công pháp tu luyện ý niệm tinh thần trên Cổ Kiếm đại lục, có lẽ có nhưng chắc nó nằm trong tay số ít cường giả, chưa từng công bố.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Ý niệm tinh thần của ta mạnh hơn Kiếm Giả bình thường rất nhiều nhưng chưa từng tu luyện nó, vì thiếu công pháp tu luyện. Hy vọng Tôi Ý công này hữu dụng với ta.

Sở Mộ thả lỏng quả cầu ánh sáng, hắn đã được toàn bộ cách tu luyện Tôi Ý công.

Khi Sở Mộ nhận tin tức từ quả cầu ánh sáng thì áp lực xung quanh dường như biến mất, bây giờ nhận xong áp lực lại xuất hiện. Sở Mộ đi nhanh đến lối ra Tàng Kiếm, rời khỏi đó, cảm giác áp lực giảm bớt rất nhiều.

Lúc này Kiếm Giả khác hầu như đều rời khỏi khu Tàng Kiếm, bạn cùng phòng của Sở Mộ cũng đi vì không chịu nổi áp lực nơi này.

Một mình Sở Mộ ra khu Tàng Kiếm đi hướng khu Kiếm Lâu, hắn nôn nóng muốn trở lại tham ngộ Tôi Ý công, tu luyện một phen xem thử hiệu quả như thế nào.

Trên đường về Sở Mộ đi ngang qua khu đấu kiếm đài, lúc đi đến đã bị đám Kiếm Giả thế giới Thái Cổ cười nhạo rồi.

Sở Mộ đi ngang qua đấu kiếm đài bỗng một bóng người chặn trước mặt hắn, hếch cằm nói:

- Này nhà quê kia, muốn đi lên đánh một trận không?

Người đó vẻ mặt khinh thường, giọng điệu coi rẻ.

Sở Mộ nói:

- Không hứng thú.

Sở Mộ lắc người vòng qua đối phương sải bước đi nhanh, bây giờ hắn nôn nóng muốn quay về tu luyện Tôi Ý công một phen nên không muốn lãng phí thời gian.

Đối phương không đuổi theo, rẻ rúng hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Chuột nhắt nhát gan!

Sở Mộ nghe được nhưng hắn không có biểu thị gì, làm như không nghe thấy. Với Sở Mộ thì Tôi Ý công mới là quan trọng, câu nói khó nghe hay dễ nghe thì tùy vào người nói và tâm trạng của mình, nếu phớt lờ thì họ nói gì cũng vô dụng.

Sở Mộ quay về Kiếm Lâu, Giang Xuyên và Đinh Huyền đang ngồi trong đại sảnh, hắn vừa lên lầu hai người liền chào hỏi.

- Sở Mộ về rồi!

Giang Xuyên hỏi:

- Như thế nào? Có chọn được công pháp vừa lòng không?

Sở Mộ hỏi ngược lại:

- Tàm tạm, còn chờ nghiệm chứng, các ngươi thì sao?

Đinh Huyền cười khổ, buồn bực hối hận nói:

- Ta mới bước vào tầng một Tàng Kiếm, còn chưa bắt đầu chọn lựa công pháp thì vì không chịu nổi áp lực trong đó nên buộc phải rời đi.

Giang Xuyên cười khổ nói:

- Ta đỡ hơn chút, chọn được công pháp nhưng không tăng phúc rõ ràng cho thực lực của ta.

Đa số người gặp tình huống giống Đinh Huyền, Giang Xuyên, hoặc không lựa được hoặc chọn trúng công pháp không giúp mình bao nhiêu, chẳng khác nào không có.