Hôm bảo vệ luận văn, tôi thắt chiếc cà vạt mà Martini tiên sinh tặng.

Không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ cảm thấy nó sẽ đem lại may mắn mà thôi.

Vấn đáp quả nhiên rất thuận lợi, luận văn không có vấn đề gì.

Đại khái chỉnh sửa thêm một tháng nữa, là có thể lấy bằng.

Buổi bảo vệ vừa kết thúc, tôi đưa Lý San Lam đến Yum tìm Tiểu Vân ăn mừng.

Tiểu Vân mời khách, tôi và Lý San Lam mỗi người uống hai ly rượu.

Tuy bọn họ gặp nhau lần đầu, nhưng hình như rất hợp nhau, ba người bọn tôi tán gẫu suốt buổi tối.

Trước khi về, Tiểu Vân ám muội bảo tôi: “Chúc mừng anh nhé.”

Không biết ý của cô nàng là chúc mừng tôi tốt nghiệp? Hay là chúc mừng tôi tìm được Lý San Lam?

Mấy ngày trước khi hoàn thành bản hiệu đính luận văn, thầy giáo hướng dẫn cho tôi biết một tin.

Đại học Berkeley ở California, Mỹ có một cơ hội làm nghiên cứu, vừa vặn có liên quan đến đề tài luận văn của tôi, chỉ cần tôi có hứng thú, thầy có thể viết thư giới thiệu tôi.

Đây là một cơ hội rất tốt, không những có thể bồi dưỡng thêm, lại còn có tiền; quan trọng nhất là, sau này về Đài Loan, cũng coi như là đã từng ăn bơ sữa của chủ nghĩa tư bản, nên việc làm một giáo viên hay tìm một công việc khác cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Phải đi bao lâu?” Tiểu Vân nghe tôi kể xong, hỏi.

“Hai năm.” Tôi đáp.

“Sau đó thì sao?”

“Có thể về Đài Loan, cũng có thể phát hiện ra môi trường làm việc bên đó tốt, ở lại Mỹ luôn cũng chưa biết chừng.”

“Anh muốn ở là ở được sao?”

“Nhân tài ưu tú như anh, chưa biết chừng tổng thống Mỹ đích thân đến nài nỉ anh ở lại.”

“Anh tưởng bở quá đấy.” Tiểu Vân bật cười.

Cười xong, Tiểu Vân nói: “Trong lúc anh tưởng bở, có nghĩ tới Lý San Lam hay không?”

Tôi sững người lại, rồi lắc đầu nói: “Cố gắng không nghĩ tới.”

“Tại sao lại không nghĩ?”

“Nghĩ rồi thì thế nào? Đưa cô ấy cùng đi Mỹ sao? Bảo cô ấy ở Đài Loan đợi anh hai năm sao? Đó đều không phải là ý hay. Hơn nữa anh cũng không biết cô ấy có thích anh hay không, nghĩ những điều đó xa vời quá.”

Tôi nghịch nghịch ngón tay, cảm thấy bất an.

“Lúc đầu anh học tiến sĩ, là vì muốn sau này làm việc trong giới học thuật sao?”

Tiểu Vân hỏi xong, kéo một cái ghế đến quầy bar ngồi xuống, đối diện với tôi.

“Không phải.” Tôi lắc đầu, “Khi đó chỉ cảm thấy trường học là một khu rừng rậm an toàn, muốn tiếp tục ở trong đó học mà thôi.”

“Nhưng cuối cùng anh cũng phải ra khỏi rừng chứ, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Anh thật sự muốn đi Mỹ sao?”

“Đây không phải vấn đề muốn hay không muốn.” Tôi nói, “Đi du học dù sao cũng không giống, việc đó giống như là dát lên người một lớp vàng vậy.”

“Nếu Lý San Lam cũng rất thích anh, nhưng cô ấy lại muốn anh ở lại Đài Loan, anh sẽ lựa chọn thế nào?”

“Anh…” Nghĩ thật lâu, tôi cắn răng nói: “Anh vẫn cứ đi!”

Tiểu Vân không nói gì nữa.

Chúng tôi im lặng thật lâu, Tiểu Vân mới chầm chậm nói: “Anh về rồi, có lẽ nơi này cũng chẳng còn nữa.”

“Hả?” Tôi giật bắn mình, “Ý gì đây?”

”Em mệt rồi.” Cô ấy cười thản nhiên, “Muốn nghỉ một trận, hoặc là đổi nơi sống.”

“Quán này phải làm sao?”

“Em giao cho Tiểu Lan.”

“Cứ từ bỏ như vậy thì tiếc quá?” Tôi vô thức nhìn ra xung quanh, “Nơi này…”

“Hì, em là người chọn ngựa, sống vui vẻ thoải mái là quan trọng nhất.”

Tôi không nói lên lời.

Tiểu Vân không hề do dự hay đau lòng không nỡ, ngược lại rất thoải mái.

Dường như với cô ấy, đó chỉ là một câu hỏi lựa chọn đơn giản mà thôi.

Cô ấy chọn điều quan trọng nhất, mọi thứ khác đều cười xoà cho qua.

Tôi bỗng phát hiện vừa rồi mình cũng đã trả lời một câu hỏi lựa chọn, tôi chọn nước Mỹ, bỏ lại Lý San Lam.

Hơn nữa nguyên nhân tôi chọn nước Mỹ lại không phải là vì tôi muốn đi, mà là những thứ đằng sau nó, sau này có thể đem lại danh và lợi, và hư vinh.

Đây chính là ý nghĩa tượng trưng của chim khổng tước trong bài trắc nghiệm tâm lý kia.

Trước đây tưởng rằng mình là người chọn khổng tước mà lại không giống với người chọn khổng tước, vì thế tự cho mình là thanh cao, cho rằng mình bị hiểu lầm nên oan ức, tự cảm thấy mình vô duyên vô cớ gánh thêm tội trạng của khổng tước; nhưng không ngờ đó thực ra là vì tôi mãi vẫn chưa đến lúc phải lựa chọn mà thôi.

Một khi liên quan đến tiền đồ, liên quan đến trên người có dát một lớp vàng hay không, những thứ khác đều vứt sang một bên.

Thì ra trong tiềm thức của tôi, hoàn toàn là bản chất chọn khổng tước.

Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy máu huyết trong mình đông lại, toàn thân lạnh toát.

Sau khi hiểu rõ mình quả đúng là người chọn khổng tước, nghĩ tới sự bài trừ với bài trắc nghiệm tâm lý kia suốt mấy năm qua, không khỏi cảm thấy nực cười, cũng cảm thấy bi ai.

Nếu tôi đã không thể thay đổi bản chất của mình, hơn nữa cũng đã lựa chọn rồi, vậy thì cứ thành thật đối diện đi.

Tôi vừa làm thủ tục tốt nghiệp ra khỏi trường, vừa làm thủ tục xuất ngoại.