Từ Đan Đan ở bệnh viện được 1 tuần thì đòi về, cô không thích không khí ngột ngạt của bệnh viện chút nào.

Sau khi được kiểm tra kỹ càng, bác sĩ đồng ý cho cô về, Dịch Thiên Kỳ mới chịu đáp ứng.

Trở về nhà mình đúng là thoải mái hơn hẳn.

Cô ngã lưng trên chiếc giường êm ái, thoải mái lăn mấy vòng, lăn đến suýt ngã xuống đất, may mà có Dịch Thiên Kỳ đỡ lại.

Cô nằm trong lòng hắn cười ngốc.

Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô nói:

"Đừng nghịch! Sức khỏe em còn yếu, cố gắng nghỉ ngơi.

Muốn ăn gì cứ nói, anh nói thím Chu làm cho em."

"Không cần đâu, em ăn bình thường là được rồi.

Anh đừng có làm cầu kỳ, tốn tiền lắm, em cũng không ăn được bao nhiêu, để thừa lãng phí lắm."

"Vậy được, cứ theo ý em."

Dịch Thiên Kỳ luôn rất dịu dàng với Từ Đan Đan, chỉ cần là thứ cô muốn, hắn đều đáp ứng.

Hắn nổi tiếng không có tính kiên nhẫn, nhưng hắn lại sẵn sàng chờ đợi cô.

Từ Đan Đan ở nhà dưỡng bệnh mấy ngày, có rất nhiều người đến thăm cô.

Đầu tiên là Tiêu Trình và Đinh Mỹ, sau đó Tô Viễn cũng đến hỏi thăm một chút, ngay cả Mẫn Đào bình thường ít qua lại cũng gửi đồ bổ đến cho cô.

Ngày nào cũng treo nụ cười trên môi, khiến mặt cô sắp đơ cứng luôn rồi.

Đợi mãi thì người bạn thân Chu Kim Ngân cũng đến.

Vừa vào nhà là cô bạn lao ngay đến ôm lấy Từ Đan Đan quay trái quay phải, vừa nhìn vừa nói:

"Bảo bối, cậu có chỗ nào không khỏe không? Cậu có bị thương ở đâu không? Đã ổn hơn chưa? Bác sĩ nói thế nào, có để lại di chứng gì không?"

"Dừng!"

Từ Đan Đan bị xoay đến chóng mặt, liền tránh xa khỏi vòng tay của cô bạn.

Đợi bản thân ổn hơn một chút, cô mới nhìn Chu Kim Ngân hỏi:

"Lúc nãy cậu hỏi gì cơ?"

"Tớ hỏi sức khỏe cậu sao rồi?" Chu Kim Ngân còn định hỏi nhiều hơn, nhưng thấy hỏi tới hỏi lui cũng chỉ có nhiêu đây thôi

"Tớ ổn rồi.

Nào, ngồi xuống đi, tớ đi lấy nước cho cậu."

"Lấy hai ly nha, Bùi Thuận cũng đến rồi."

"Ồ, được."

Từ Đan Đan đi vào trong, lát sau trở ra với hai ly nước cam trên tay.

Lúc cô đi ra Bùi Thuận đã ngồi yên vị trên ghế.

Cũng may bây giờ Dịch Thiên Kỳ không có ở nhà, nếu có hắn nhất định sẽ mặt lớn mặt nhỏ với Bùi Thuận.

Từ Đan Đan vừa ngồi xuống cạnh Chu Kim Ngân.

Hai người nói chuyện rất vui vẻ, lần nào cũng vậy.

Bùi Thuận ngồi một bên, không nói không rằng, nhưng nhìn lại có vẻ như muốn nói gì đó.

Từ Đan Đan nhìn sang anh, cười hỏi:

"Sao vậy, lâu ngày không gặp, vẫn không có gì muốn nói với tớ à?"

Bùi Thuận nhìn cô rồi nhìn sang Chu Kim Ngân.

Hai người dường như đang trao đổi ánh mắt với nhau.

Cô không hiểu hai người họ đang làm gì, nhưng cũng không tiện hỏi.

Nào ngờ chưa mở miệng Bùi Thuận đã nói trước:

"Đan Đan, tớ nghĩ là, có một chuyện, nên để cậu biết thì tốt hơn."

"Bùi Thuận, chúng ta đã hứa với nhau, bây giờ cậu lại làm trái lời là có ý gì?"

Bùi Thuận phớt lờ câu nói của Chu Kim Ngân, trực tiếp nói "Chồng của cậu đang ngoại tình."

Câu nói này khiến cô sững sờ, còn Chu Kim Ngân có vẻ áy náy, liên tục an ủi cô:

"Không, không phải đâu, chắc là có hiểu lầm đó."

"Bằng chứng đầy đủ, sao có thể là hiểu lầm."

"Bao nhiêu đó cũng đâu thể chắc chắn được gì."

"Đủ rồi, đừng cãi nữa."

Từ Đan Đan hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Lúc nãy khi nghe Bùi Thuận nói câu đó, cô quả thật đã có chút sợ hãi.

Nhưng suy nghĩ lại, cô lựa chọn tin tưởng hắn.

Với điều kiện của Dịch Thiên Kỳ, có thể ném cho cô một cọc tiền, yêu cầu cô phải làm theo ý hắn.

Lúc hắn thích thì đến tìm cô, không thích thì ra ngoài tìm người khác.

Nhưng hắn không làm vậy, Dịch Thiên Kỳ luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô.

Hắn vì cô gặp nguy hiểm, sẵn sàng liều một phen với người kia, lúc cô bị bệnh thì tận tình chăm sóc.

Hắn bận rộn như vậy, còn có thể có thời gian ra ngoài tìm nhân tình sao.

"Cậu xem cái này đi."

Bùi Thuận mở điện thoại đưa cho cô xem.

Từ Đan Đan cẩn thận lướt qua vài tấm hình.

Trong hình là chụp Dịch Thiên Kỳ cùng một người phụ nữ khác, là Diệp Như Nguyệt.

Hai người ngồi đối diện nhau, cười nói vui vẻ, còn có ôm ấp, kiểu hình nào cũng có.

Đúng là nhìn vào cái này, người ta sẽ nghĩ ngay hai người họ là tình nhân.

"Tớ tin tưởng anh ấy."

Từ Đan Đan trả điện thoại lại cho Bùi Thuận.

Câu nói này của cô triệt để khiến Bùi Thuận tức giận.

Anh ta đứng dậy lớn tiếng nói:

"Đã như vậy cậu còn tin tưởng anh ta.

Từ Đan Đan, rốt cuộc anh ta đã cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì rồi?"

"Bùi Thuận, đây là chuyện nhà của tớ, mong cậu đừng xen vào.

Dịch Thiên Kỳ, anh ấy là người như thế nào, tớ là người hiểu rõ nhất, vẫn mong cậu tôn trọng anh ấy một chút."

"Cậu...!cậu nhất định sẽ hối hận."

Nói xong Bùi Thuận đi ra ngoài, không ngoảnh đầu nhìn lại một cái.

Chu Kim Ngân cũng là lần đầu tiên thấy Từ Đan Đan tức giận như vậy, khó tránh có chút sợ hãi.

"Đan Đan, Bùi Thuận cậu ấy, cũng chỉ là quan tâm cậu thôi, cậu đừng giận."

Từ Đan Đan nhắm mắt hít thở sâu, điều chỉnh lại tâm trạng của mình "Xin lỗi, dọa cậu sợ rồi."

"Không sao.

Cậu nghỉ ngơi đi nha, hôm khác tớ lại đến thăm cậu."

"Được, cậu về cẩn thận."

Đợi mọi người đi hết rồi, cô thẫn thờ ngồi trên sofa.

Đúng là cô lựa chọn tin tưởng Dịch Thiên Kỳ, nhưng vẫn muốn nghe một lời giải thích từ anh.

Chỉ là, nên mở miệng thế nào mới tốt đây?.