Yến Tây Minh là một kẻ lập dị.

Trong mấy ngày đầu, mọi người đều rất chú ý tới anh, muốn biết người đã thi được con điểm khó tin đó là người như thế nào, nhưng sau vài ngày bọn họ thậm chí ngay cả mặt của người ta cũng không nhìn thấy, bởi vì bất luận là đi học hay tan học, Yến Tây Minh đều không bao giờ tháo khẩu trang của mình ra.

Giống như người đầu bò không bao giờ tháo mặt nạ của mình ra vậy.

Chỉ là thiếu niên luôn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, im lặng ngồi tại chỗ đọc sách hoặc giải đề, vẻ mặt lạnh nhạt, nút áo luôn được cái tới nút trên cùng, trông rất đẹp trai và lạnh lùng.

Có những loại người, cho dù không nhìn thấy mặt nhưng vẫn có thể bị ấn tượng bởi khí chất của họ.

Không hề nghi ngờ gì nữa, Yến Tây Minh chính là loại người này.

Hơn nữa, anh học tập thật sự rất giỏi, lúc đầu vẫn có vài người nghi ngờ thành tích của anh là giả, nhưng cho đến khi Yến Tây Minh ở trước mặt mọi người giải hơn phân nửa đề toán cực khó của đề thi đại học mà không hề sai một câu nào cả, thì tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục.

Chỉ là có một chuyện hơi lạ, một người lợi hại như vậy nhưng sao trước kia bọn họ chưa từng nghe qua thế?

Sau nhiều lần hỏi thăm, cuối cùng mới biết được Yến Tây Minh là học sinh chuyển trường!

Nhưng từ trường nào chuyển tới, tại sao lại chuyển tới thì không ai biết cả.

Cực kỳ thần bí, khiêm tốn và cmn quá lạnh nhạt.

Tuy rằng Yến Tây Minh làm lớp trưởng, nhưng hiển nhiên anh không hề biết bốn chữ đoàn kết thân thiện viết như thế nào, căn bản là không quản việc của lớp, cũng không quan tâm đến mọi người, mỗi khi có người tới hỏi bài thì anh đều nói thẳng tự mình xem đáp án, không hề có một câu nói dư thừa nào khác.

Cũng chỉ có mỗi Lưu Dương Bình mồm năm miệng mười, mỗi ngày đều mặt nóng dán mông lạnh, kiên trì không ngừng nói chuyện một mình.

Tuy rằng lai lịch của Yến Tây Minh rất đáng hâm mộ nhưng điều khiến mọi người tò mò nhất vẫn chính là khuôn mặt của anh.

Lý Như cũng có hơi tò mò, sau khi tan học, cô ấy đụng nhẹ vào khuỷu tay của Lê Niệm lúc cô đang chơi điện thoại: “Này, cậu nói thử xem rốt cuộc Yến Tây Minh đẹp hay xấu đây?”

Vốn dĩ bọn họ nhìn dáng người thì cũng đoán rằng khuôn mặt của anh cũng không quá tệ, nhưng cả ngày anh cứ giấu như vậy, nên mọi người không khỏi nghi ngờ trên mặt anh có khuyết tật gì không.

“Liên quan gì tới tớ chứ.”

Lê Niệm không có hứng thú cho lắm, nhàm chán ngồi chơi Anipop.

Lý Như: “Cậu ta chính là nam sinh đã lấy ‘lần đầu tiên’ của cậu, cậu thật sự không tò mò sao?”

“…” Vẻ mặt Lê Niệm vô cảm ngẩng đầu nhìn cô ấy.

“Tớ nói sai rồi.” Lý Như ho nhẹ một tiếng: “Là, là vị trí hạng nhất!”

“Lần sau cướp lại không phải là được rồi sao?” Trông Lê Niệm rất bình tĩnh: “Mặt của cậu ấy thì bị gì được chứ.”

Nói cho cùng, ngoại trừ thành tích xếp kế nhau, thì căn bản cô và Yến Tây Minh không có bất kỳ cái gì liên quan cả, vào ngày Mã Quốc Phú thông báo hôm đó, ông cũng đã xếp chỗ ngồi của bọn họ lại một lần nữa và cô vẫn giống như cũ cách xa Yến Tây Minh 1800 dặm, cả hai chưa từng nói chuyện với nhau kể từ ngày hôm đó.

Bọn họ ngay cả bạn bè cũng không phải, mối quan hệ duy nhất chính là bạn cùng lớp xa lạ.

Chút cảm xúc khó chịu của Lê Niệm về việc không muốn thừa nhận bản thân đã thua cuộc trước Yến Tây Minh, đã dần phai nhạt theo thời gian.

Huống chi sát ngay bên cạnh cô còn tồn tại một người đáng ghét hơn.

“Tử Duyệt, cuối tuần này là sinh nhật cậu phải không, cậu tính làm gì vậy?”

Cách một lối đi nhỏ, một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa mỉm cười nhìn Chu Tử Duyệt.

“Tớ vẫn chưa nghĩ ra nữa.” Chu Tử Duyệt lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta có chút rối rắm, giống như là vừa nhớ ra gì đó, cô ta quay đầu về phía Lê Niệm, mỉm cười nói: “Niệm Niệm, cuối tuần này là sinh nhật của chị, em có muốn đến nhà chị chơi không, cùng nhau chúc mừng nữa?”

“Thật ngại quá, tôi không rảnh.” Lê Niệm từ chối ngay: “Cuối tuần tôi đã có việc rồi.”

“Vậy à.” Chu Tử Nguyệt tiếc nuối nói: “Thật là đáng tiếc.”

“Đúng là không biết điều mà.” Nữ sinh ngồi bên cạnh cô ta nói thầm: “Nếu không phải là em họ của Tử Duyệt thì ai thèm mời cậu ta chứ?”

“Tiểu Hà, đừng nói nữa mà.” Chu Tử Duyệt nói.

“Đúng là chị em tình thâm đó.” Lý Như cảm thấy rất thích thú khi nhìn thấy cảnh tượng này, còn cố ý bắt chước giọng điệu của Chu Tử Duyệt nói chuyện với Lê Niệm: “Niệm Niệm ơi ~ sao tớ cảm thấy bạn thân người ta lại giống chị em hơn cậu vậy?”

“Được rồi, đừng có làm tớ cảm thấy mắc ói.”

Lê Niệm nổi cả da gà lên, chán ghét xua tay, cô chán ghét Chu Tử Duyệt không chỉ mới ngày một ngày hai, chuyện này Lý Như cũng biết.

“Tớ còn có việc phải làm.”

Nói xong, cô thoát khỏi game, sau đó mở Wechat tìm Cố Dữ.

Lý Như: “Việc gì vậy?”

Lê Niệm không trả lời, ở trong đầu đang sắp xếp lại từ ngữ, gõ từng câu từng chữ gửi Cố Dữ: [Chủ nhật này cậu có rảnh không? Có thể cùng tớ đi dạo phố mua sắm không, sau đó cùng đi xem phim nữa.]

“Thôi đi, cậu cũng quá hèn mọn rồi đó.” Lý Như nhìn lướt qua rồi nói thẳng: “Nếu là tớ thì tớ đã cho cậu ta đi chết rồi, vậy mà cậu vẫn chưa chịu chia tay, nói đùa chứ, bà đây tưởng cậu hẹn hò mà đang đi cầu chùa bái Phật không đấy.”

“Nhưng tớ không muốn chia tay.” Lông mi dài của Lê Niệm khẽ run.

“…Cậu không cứu được nữa rồi.” Lý Như lắc đầu nói, tích cách của Niệm Niệm rất lý trí, chỉ có duy nhất là không giải quyết được chuyện tình cảm, cũng không biết Cố Dữ đã cho cậu ấy uống bùa mê thuốc lú gì nữa.

Đúng lúc này, đột nhiên phòng học trở nên ồn ào, có nữ sinh phấn khích nói: “Wow, là Cố Dữ đó!”

“Sao cậu ta lại tới đây vậy?”

“Vậy mà còn phải nói, nhất định là vì Chu Tử Lạc rồi, cũng không thể nào là vì Lê Niệm được.” Một số nữ sinh nhỏ giọng bàn tán, rồi bật ra những tiếng cười gay gắt.

Lê Niệm tự động xem nhẹ bọn họ, nhưng khi cô nghe đến tên Cố Dữ thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Thật sự là Cố Dữ.

Hắn mặc áo tay ngắn màu xanh đậm, một bàn tay đút vào trong túi quần, dáng người cao dài, vẻ mặt lười biếng lại có chút không đứng đắn, ẩn chứa vẻ kiêu ngạo.

Hắn tới đây làm gì? Chẳng lẽ thấy được tin nhắn Wechat cô gửi cho hắn sao?

Lồng ngực Lê Niệm trở nên nóng bừng, trái tim không thể khống chế đập loạn xạ liên tục.

Dường như Cố Dữ cảm nhận được ánh mắt của cô, nghiêng đầu nhìn cô, nhưng cũng chỉ là nhìn lướt qua mà thôi, ánh mắt cũng không dừng lại quá lâu, hắn cầm cái đồng hồ kim cương vụn, trực tiếp bỏ qua ánh mắt chăm chú của Lê Niệm, đi thẳng tới trước mặt Chu Tử Duyệt.

“Cái này.” Cố Dữ ném đồng hồ lên mặt bàn, lười biếng nói: “Bạn trai của cậu nhờ tôi đưa hộ.”

Khi Chu Tử Duyệt nhìn thấy hắn thì cảm thấy rất vui, nhưng sau khi nghe thấy lời này thì sắc mặt có chút không tự nhiên: “Cậu ấy có nói gì nữa không?”

“Chắc là sinh nhật vui vẻ?” Cố Dữ nhướng mày, giọng điệu thản nhiên.

“…”

Lý Như nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được quay sang nhìn Lê Niệm: “Bạn trai của cậu quen biết chị họ của cậu sao?”

Lê Niệm nhìn bọn họ, một lúc sau mới “Ừ” một tiếng.

Đâu chỉ là quen biết, nếu mà nói thẳng ra, cô biết được Cố Dữ là nhờ Chu Tử Duyệt.

Bởi vì thành tích học tập của cả hai đều tốt, nên Lê Niệm và Chu Tử Duyệt đã học chung với nhau kể từ khi lên cấp 3, mà Cố Dữ hằng năm đều học ở lớp kém nhất.

Chu Tử Duyệt và đám thiếu gia Cố Dữ đã quen biết với nhau từ nhỏ, đều là thiếu gia tiểu thư nhà giàu, quan hệ rất tốt.

Lê Niệm vẫn nhớ hồi năm lớp 10, Cố Dữ luôn mang theo đám anh em đi tìm Chu Tử Duyệt chơi, đúng là có thể diện rất lớn.

Mà lúc đó Lê Niệm ngồi phía trước Chu Tử Duyệt, mỗi khi bọn họ vây quanh Chu Tử Duyệt nói chuyện, Cố Dữ đều dựa vào thành bàn của cô, một tay đút vào túi quần, lười biếng đứng ở đó, cũng rất ít khi nói chuyện, chỉ nghe bọn họ khoác lác với nhau, khóe miệng luôn nở nụ cười, cả người trông rất thoải mái và ngông cuồng.

Vừa mới nhập học không lâu, Cố Dữ đã trở thành người được bàn tán nhiều nhất, rất nổi tiếng trong trường học, lâu lâu Lê Niệm có thể nhìn thấy hắn ở lễ chào cờ đọc bản kiểm điểm.

Mỗi lần hắn xuất hiện, bên cạnh đều có rất nhiều nữ sinh vây quanh, giống như là đứa con cưng của trời, vừa sinh ra đã có vầng hào quang, từng cử chỉ từng hành động đều khiến người ta chú ý tới.

Lúc đầu Lê Niệm cảm thấy đám người này thật phiền, mỗi ngày đều tới tìm Chu Tử Duyệt nói những lời nhảm nhí, còn quấy rầy thời gian nghỉ trưa của cô, Cố Dữ là người đầu tiên phát hiện, sau đó mới kêu những người khác nói nhỏ một chút, đừng ảnh hưởng người khác nghỉ trưa.

Nên Lê Niệm mới thay đổi quan niệm của mình về hắn.

Về sau Cố Dữ không tới lớp của bọn họ nữa, nếu có thì đều sẽ kêu Chu Tử Duyệt ra ngoài, cho dù có vào lớp thì cũng sẽ mua chút đồ ăn vặt và trà sữa đưa cho các bạn học cùng lớp, xem như là bồi thường.

Các nữ sinh trong lớp đều cười tươi tới mức không khép miệng lại được, hận không thể kêu hắn mỗi ngày đều tới, Lê Niệm cảm thấy bản thân giống như bị bọn họ lây bệnh, mỗi lần đối diện với Cố Dữ, cả người đều giống như bị giật điện vậy, khuôn mặt nhỏ còn đỏ bừng.

Hoàn toàn không khống chế được.

Nhưng Lê Niệm cũng không hy vọng xa vời là sẽ có quan hệ với hắn, tích cách của Cố Dữ khác với cô, lại còn ở một nơi quá xa, cô cũng cảm thấy hắn sẽ không thích mình.

Về sau, Chu Tử Duyệt quen bạn trai, Cố Dữ lại đột nhiên tìm tới cô, cười nhếch mép phá bỏ phòng vệ của cô gái nhỏ: “Có phải cậu thích tôi không?”

“!”

Lê Niệm vừa ngượng ngùng vừa kinh ngạc, giống như là bị dẫm phải đuôi mèo vậy, muốn biểu diễn một màn chết tại chỗ, phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn từ chối.

“Không, không đâu…”

Nói lắp tới mức chính bản thân cô cũng không tin.

Cố Dữ trực tiếp ngắt lời cô: “Lê Niệm, chúng ta quen nhau đi.”

“?!”

Giống như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, khiến cho não của Lê NIệm không hoạt động, ngơ ngác gật đầu đồng ý, sau đó là quen nhau tới tận bây giờ.

Nhưng hiện tại nhìn lại mối quan hệ này, tuy rằng Cố Dữ là người tỏ tình, nhưng hắn lại không quá nhiệt tình, tất cả đều do cô chủ động, sợ hắn nhịn đói nên mỗi ngày đều mang bữa sáng, cẩn thận sửa lại bài kiểm tra cho hắn, còn xung phong giúp hắn viết bản kiểm điểm.

Tuy rằng hắn đưa cho cô rất nhiều món quà nhỏ quý trọng, cô chưa từng dùng tới, nhưng cũng sẽ tặng lại những món có giá trị tương đương.

Cô không muốn bị xem thường.

Dường như Cố Dữ cũng không muốn ở lại lâu, đưa đồ xong thì rời đi ngay, Lê Niệm nhìn bóng lưng cao gầy biến mất sau cánh cửa phòng học, trái tim đập nhanh, cắn răng đuổi theo.

Hành động này của cô khiến cho cả lớp cười nhạo.

“Xem đi, Lê Niệm lại bắt đầu rồi.”

“Cậu ta không thấy mất mặt sao, cả ngày đều chạy theo mông người ta.”

“Nghe nói nhà cậu ta rất nghèo, nhìn vậy chắc là muốn leo lên cây rụng tiền Cố Dữ rồi…”

“Cố Dữ! Đợi một chút.”

Chạy đến cầu thang, Lê Niệm mới kịp thời ngăn hắn lại.

“Sao nữa vậy?” Bước chân Cố Dữ ngừng lại, thu một chân đã bước xuống bậc thang lại, quay đầu nhìn cô.

“Cậu…thấy được tin nhắn Wechat tớ gửi không?” Lê Niệm cắn môi nói.

“Không.” Cố Dữ bình tĩnh nhìn cô: “Tôi để điện thoại trong phòng học không mang theo, cậu đã nhắn cái gì?”

“Chủ nhật này cậu có rảnh không? Chúng ta đi xem phim nhé?”

Lê Niệm nói chuyện rất cẩn thận: “Bộ phim cậu thích [Interstellar Survival] hình như đang chiếu lại.”

Cố Dữ nhìn khuôn mặt mong chờ lại giống như đang lấy lòng của cô gái, cười nhẹ nói: “Xin lỗi, chủ nhật tôi có việc rồi, không đi được, lần sau bồi thường cậu nhé?”

Lại là lần sau…

Nghe xong, cả người Lê Niệm giống như bị tạt một thau nước lạnh, buồn tới mức cảm thấy khó chịu, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Cô muốn hỏi lần sau là khi nào, nhưng lại sợ hắn cảm thấy cô phiền toái, nên đành gật đầu, khô khan nói: “Được.”

Cố Dữ lại mỉm cười thêm lần nữa, hắn thích nhất chính là Lê Niệm ngoan ngoãn hiểu chuyện, không hề làm ra vẻ: “Còn nữa, lần sau ở trường học đừng gọi tôi.”

Hai mắt Lê Niệm mở to.

Cố Dữ chậm rãi nói: “Lúc trước không phải đã nói, mối quan hệ của chúng ta phải giữ bí mật, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt cho lắm.”

Đầu của Lê Niệm đều là tiếng ong ong, không phản ứng kịp nhưng vẫn theo bản năng gật đầu.

Sau khi Cố Dữ rời đi, cô đứng ở đó sững sờ một lúc, thật lâu sau mới di chuyển bước chân xoay người lại, đột nhiên lại nhìn thấy một người đứng cách đó không xa.“A!”

Lê Niệm hoảng sợ, nhìn thật kỹ mới nhận ra đó là Yến Tây Minh!

“Sao cậu lại ở đây?”

Anh đứng cách xa cô khoảng hai mét, đôi mắt đen thản nhiên nhìn cô, dáng vẻ giống như không hề liên quan đến mình.

“Xong chưa?” Yến Tây Minh lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu xong rồi có thể giúp một chút không.”

Lúc này Lê Niệm mới phát hiện trong ngực anh ôm một chồng bài tập toán, chắc là Mã Quốc Phú kêu anh mang qua.

Mà văn phòng của Mã Quốc Phú nằm ở dưới lầu, là cô đang chắn đường người ta.

Nhưng giờ phút này Lê Niệm làm gì quan tâm nhiều đến như vậy, trong đầu đều là “Chân cậu ta là chân mèo hay sao mà không có chút tiếng động nào vậy?” “Cậu ta đã nghe được bao nhiêu rồi?” “Thật là muốn giết người diệt khẩu quá đi”.

Vẻ mặt của cô không chút cảm xúc: “Cậu ở đây khi nào vậy?”

Yến Tây Minh ngừng lại một chút, sau đó còn dùng giọng nói bình thản nghiêm túc trả lời: “Từ lúc cậu kêu “Cố Dữ, đợi một chút” đó.”

“…”

Cái này còn không phải là từ đầu rồi sao?

Lê Niệm tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Cmn.

Rút kiếm thôi.