Kế hoạch ban đầu là đưa Giang Phỉ đi bơi đành vì lũ giun mà gác lại.

Nơi đây đâu đâu cũng là bê tông cốt thép, đến chỗ nào để tìm giun bây giờ!

Còn phải tự đào nữa!

Quý Vân Khai không thể không lái xe đến vùng nông thôn cách thành phố 100 km, vén tay áo, cầm xẻng bắt đầu đào! Anh vừa đào vừa tưởng tượng đến vóc người uyển chuyển của Giang Phỉ.

Theo kế hoạch, lúc này anh nên đặt một tay lên eo thon của Giang Phỉ để nâng đỡ, một tay thì vòng lên trước ngực cô... Cho dù cô biết bơi không cần mình dạy, nhưng bikini anh đã chuẩn bị cho cô khá là gợi cảm!

Nhưng giờ thì sao?

Đường đường là thẩm phán lại đi đào giun trong đất!

Quên đi, anh đường đường là thẩm phán còn bị người khác coi là tên biến thái bắt lại đấy!

Giang Phỉ không phải người phụ nữ bình thường, dùng cùng một chiêu tất nhiên không lấy lòng được cô.

Muốn ăn thịt Đường Tăng thì cũng phải trả giá cao chút.

Muốn Giang Phỉ một lòng với anh, 500 con giun thì tính là gì, cho dù là 500 con rắn, anh cũng phải đào!

Giang Phỉ đã ba ngày không gặp Quý Vân Khai, hai ngày trước nói chuyện điện thoại, anh bảo phải đi công tác nên cô không để tâm.

Người để ý là Đào Nhiên, chỉ cần ở nhà liền ra ban công ngó xuống dưới, đáng tiếc ngay cả cái bóng của Quý Vân Khai cũng không thấy.

“Phỉ, cậu nói cho tớ biết đi mà! Anh ta là ai thế? Hai người bắt đầu như thế nào? Có phải là lần ở Nobfree không? Hay là đã sớm biết nhau rồi?” Những câu hỏi liên tiếp được tung ra, Giang Phỉ liền ném cho cô ấy tạp chí các nhân vật trong hệ thống pháp luật đặt trên bàn. Cô ấy bĩu môi lật xem, vừa đọc liền ngây ra, kêu lên: “Vị thẩm phán trẻ tuổi nhất! Hóa ra là anh ta! Thảo nào cậu đột nhiên đi mua tạp chí pháp luật.”

Đào Nhiên ôm cuốn tạp chí đọc say sưa, sau khi đọc xong thì quấn lấy Giang Phỉ bảo giới thiệu cho cô ấy vị thẩm phán nào khác, Giang Phỉ liền hắt gáo nước lạnh: “Ngay đến thiếu gia Bầu trời cậu còn chướng mắt thì liệu có thể vừa ý với thẩm phán lương một năm không tới 100 nghìn không? Đừng có không tin, thẩm phán thuộc nhân viên chính phủ, nhân viên chính phủ thì tiền lương được bao nhiêu cậu không biết à?”

“Vậy xe anh ta... Còn bộ quần áo hôm ở Nobfree, đồng hồ Omega trên tay cộng lại cũng phải đến sáu chữ số!” Đào Nhiên hiển nhiên không tin, nói xong lại nhảy dựng lên, cố tình thấp giọng, “Không phải anh ta tham ô đấy chứ?”

Giang Phỉ gõ đầu cô ấy một cái: “Tham cái đầu cậu!” Nghĩ một lúc rồi nói cho cô ấy biết: “Anh ta là con trai của Quý Độ.”

“Quý Độ? Ai thế?” Đào Nhiên còn chưa kịp phản ứng.

Giang Phỉ chậm rãi nói: “Chủ tịch tập đoàn Hoa Độ, Quý Độ.”

Đào Nhiên sửng sốt thật lâu, lắp bắp nói: “Đó... vậy không phải anh ta là... Ngôn... Ngôn... Ngôn...”

“Đúng vậy.” Giang Phỉ cười cười, “Ngôn Bá Ước là anh rể anh ấy, anh ấy là em vợ Ngôn Bá Ước.”

Cô những tưởng cả đời này sẽ không nhắc đến cái tên ấy nữa, cũng cho rằng khi nói ra cái tên ấy cũng sẽ chứa đựng vô vàn hận ý! Nhưng không ngờ, nhắc đến cái tên ấy thật dễ dàng, không hề khó khăn.

Đào Nhiên nổ tung: “Cậu điên rồi ư!” Cô ấy đi tới đi lui trong phòng khách, chỉ vào Giang Phỉ nói: “Cậu đã quên trước kia tên họ Ngôn đã đối xử với cậu thế nào, với bố cậu thế nào? Bây giờ cậu lại dính dáng đến người nhà họ? Nếu không có Quý Tĩnh liệu cậu có rơi vào tình cảnh thê thảm ấy không? Anh ta là em trai Quý Tĩnh đấy!”

“Tớ biết.” Con ngươi Giang Phỉ trở nên lạnh lẽo, sao có thể quên đi khoảng thời gian đó, sao có thể quên cảm giác dòng nước biển ập đến từ bốn phương tám hướng, bao trùm lấy cô, nuốt chửng lấy cô.

“Ngôn Bá Ước là Ngôn Bá Ước, anh ấy là anh ấy.”

Đào Nhiên ngồi xuống cạnh cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao cậu hồ đồ vậy! Nếu cậu bên anh ta, sớm muộn gì cũng gặp Ngôn Bá Ước. Hơn nữa, nếu anh ta biết cậu đã từng cùng anh rể anh ta... Thật quá khó xử! Sự dây dưa trong này quá nhiều, còn cả chuyện trước kia hãm hại bố cậu vào tù nữa! Ai biết có bàn tay của người nhà họ Quý trong đó hay không!”

Giang Phỉ trấn an vỗ lên vai cô ấy, cười nói: “Những việc này tớ sẽ xử lý tốt, cậu đừng lo.”

Đào Nhiên tin tưởng vào khả năng của Giang Phỉ, thấy cô bình tĩnh ung dung như thế, nghĩ cô đã có tính toán, thở dài gật đầu: “Được rồi, cậu cẩn thận một chút đó!”

Giang Phỉ mỉm cười, mắt nhìn vào gương mặt mị hoặc chúng sinh của Quý Vân Khai trên tạp chí, hơi lạnh ngưng tụ trong mắt ngày càng nhiều. Nếu quả thật gặp mặt Ngôn Bá Ước, không biết đôi bên sẽ có biểu cảm thế nào.

Cô chỉ cảm khái đôi chút, không ngờ cơ hội gặp mặt đến nhanh như vậy.

Quý Vân Khai kéo túi xách da rắn mượn từ một bác nông dân, xộc thẳng vào tòa nhà Đường thịnh. Vừa đúng ba ngày, 500 con giun không thừa không thiếu.

Ban đầu đào không có ai chú ý, nhiều nhất là cảm thấy một người thành phố đi giày Tây đào bùn có hơi quái dị, nhưng sau đấy lại phát triển trở thành cả thôn đi đào cùng anh!

Hỏi trưởng thôn, trưởng thôn nói: “Không biết đào cái gì cả! Đó không phải thấy anh ra sức đào, mọi người liền đào cùng đó sao!”

Sau đó qua ba tuần rượu mới nhả ra lời thật, thì ra mọi người cho rằng anh bị bệnh điên hoặc là tới đây đào châu báu nên mới gia nhập vào đội quân đào đất!

Quý Vân Khai nhanh trí, phát cho mỗi người 100 đồng, đào giun giúp anh! Nếu đào được châu báu, anh không tham, chỉ cần giun là được.

Nói như thế nào anh cũng tự dẫn đầu mọi người cùng đào giun, gọi tắt là tự đào!

Cuối cùng cũng không đào được châu báo tiền tài gì, mà anh thật sự có được 500 con giun. Trưởng thôn thế mới biết, hóa ra người này thật sự mắc bệnh điên! Có điều còn tốt, mỗi người đào đều được 100 đồng! Từ đó về sau, trưởng thôn luôn mong chờ một người điên khác đến.

“500 con, đếm đi!” Quý Vân Khai đắc ý cười với Đường Cạnh Nghiêu.

Đường Cạnh Nghiêu chán ghét lùi về sau, cái thằng cả người bẩn thỉu bốc mùi, mặt mũi đầy bụi đất trông như không được ăn ngủ đầy đủ đó thật sự là thằng em họ sống trong nhung lụa ư?

Anh ta hoàn toàn không muốn mở cái túi da rắn kia, lập tức gọi thư ký vào xử lý.

“Sao anh không đếm?” Quý Vân Khai còn đang muốn xem biểu cảm của Đường Cạnh Nghiêu khi trông thấy lũ giun đó!

Đường Cạnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Tôi tin cách làm người của cậu, sẽ không gạt tôi.” Anh ta dặn thư ký: “Đưa ra ngoại ô phóng sinh.”

Quý Vân Khai nhảy dựng lên: “Phóng sinh? Tôi khó khăn lắm ngày đêm đào lên, anh lại đem đi phóng sinh?”

Đường Cạnh Nghiêu nhíu mày: “Vậy cậu muốn tôi làm gì? Để lại xào ăn hả!”

Sắc mặt Quý Vân Khai thay đổi, thình lình chạy vọt vào nhà vệ sinh bên trong văn phòng nôn đến mức trời đất quay cuồng!

Đường Cạnh Nghiêu, tôi với anh thề không đội trời chung!

Nôn xong, Quý Vân Khai vịn tường bước ra, ngồi phịch xuống ghế, yếu ớt nói: “Mảnh đất đó...”

Đường Cạnh Nghiêu giữ lời, gọi điện thoại nội bộ: “Case về làng du lịch tạm dừng, rút người đi cạnh tranh về.”

Nghe được câu này, Quý Vân Khai mới hồi máu sống lại, đang chuẩn bị đi thì nghe Đường Cạnh Nghiêu hỏi: “Vì phụ nữ, có đáng không?” Quý Vân Khai cảm giác thời khắc trả thù đã tới, xoay lại, bắt chước bộ dạng nhíu mày của anh ta, nói: “Lúc trước anh đòi chết đòi sống vì Hàng Ngữ Mạt, có đáng không?”

Đường Cạnh Nghiêu quơ lấy con chuột wifi trong tay ném tới, Quý Vân Khai đã sớm ra khỏi văn phòng.

Mỗi người đều có nghịch lân, Hàng Ngữ Mạt chính là nghịch lân của Đường Cạnh Nghiêu, không thể chạm vào, ai chạm vào người đó chết.

Có lẽ sẽ có một ngày, Giang Phỉ cũng sẽ trở thành nghịch lần của anh!

Quý Vân Khai về nhà tắm đi tắm lại, xoa xà phòng đến tám lần, phun nước hoa tám lần, đổi sang bộ quần áo mới, đeo đồng hồ rồi mới miễn cưỡng ra ngoài.

Trên xe, thỉnh thoảng anh lại cúi đầu ngửi, trên người mình có còn mùi giun hay mùi đất không?

Giang Phỉ mặc chiếc váy hở vai màu trắng chờ anh, vừa lên xe liền nhíu mày, quay sang nhìn người đàn ông đang khẩn trương ngồi cạnh: “Hôm nay anh... phun nước hoa?”

Quý Vân Khai gật đầu, hàm súc nói: “Lần đầu tiên chính thức ăn cơm, cho nên phải chuẩn bị chu đáo một chút. Thế nào, em không thích à?”

Giang Phỉ cười cười, nói: “Lần sau không cần cố ý làm vậy, đơn giản là được.”

“Được, không thành vấn đề.” Không thích mùi nước hoa thì không phun, dù sao lần sau anh cũng sẽ không đi đào giun!

Hai người ăn ở nhà hàng Nhật, Giang Phỉ thích hương vị cá sống, còn Quý Vân Khai lại không có chút cảm tình với món trơn lạnh này, nhất là sau khi đào giun!

“Anh không thích à?” Giang Phỉ để ý anh gần như không động đũa liền hỏi.

Quý Vân Khai lắc đầu: “Không có hứng thú, em không cần để ý tới anh, anh uống chút canh nóng là được.”

Giang Phỉ dừng động tác: “Lần sau tới nơi nào anh thích ăn ấy, anh như thế em cũng chẳng còn hứng thú.”

“Không có liên quan tới em, cũng không liên quan tới nhà hàng Nhật.” Quý Vân Khai cuống quít giải thích, nhưng anh cũng không thể nói là do lũ giun được đúng không? “Món cá ngừ cali này không tệ, cùng ăn đi!”

Mùi vị quả thật không tệ, mấy hôm nay vừa mệt vừa đói, Quý Vân Khai sao chịu được! Sau khi có khẩu vị, anh liền ăn nhiều hơn bình thường.

Quý Vân Khai trời sinh đã thích giải trí, kể những chuyện lý thú khi du học ở nước ngoài và sau khi làm thẩm phán, Giang Phỉ cũng nhịn không được, rất nể tình bật cười.

Cơm nước xong, hai người chuẩn bị đi, Quý Vân Khai kéo cửa, dắt Giang Phỉ ra ngoài. Vừa tới hành lang liền nghe phía sau có người gọi anh: “A Khai.” Quay đầu lại, anh liền thấy chị gái Quý Tĩnh và anh rể Ngôn Bá Ước.

Cả người Giang Phỉ cứng đờ.

Thì ra đây là không hẹn mà gặp, con người sống trên đời, không cách nào tránh khỏi việc... không hẹn mà gặp.