*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Tư Lam nằm trên giường lớn trầm tư, hai mắt vô thức ngước nhìn những chùm đèn lộng lẫy...

Năm nay là năm bao nhiêu?

Hôm nay là ngày mấy?

Bây giờ là buổi sáng hay buổi chiều hay chính là buổi tối?

Lý Tư Lam không biết...

"Hắc Tử, mày nói xem bây giờ là mấy giờ?", cậu quay sang phía Hắc Tử đang ngồi dưới giường, nhẹ nhàng hỏi.

"GÂU!", Hắc Tử đang thè lưỡi thở hì hục, nghe thấy tiếng cậu liền sủa lớn.

"Mày mắng tao đấy à? Chủ nhân mày cũng không cho tao phát ngôn sao?", cậu nhìn Hắc Tử mỉm cười.

"GÂU... GÂU...", mắt Hắc Tử lạnh lùng nhìn cậu.

"Đồ chó chết bầm, y hệt chủ nhân", cậu liền xoay người sang hướng khác.

Thời gian qua, Hắc Tử chính là đối tượng duy nhất cùng cậu nói chuyện, tuy ngôn ngữ của nó có hơi hạn hẹp, nhưng cũng đỡ hơn là không có ai.

Hắc Tử là một con chó trung thành, trong mắt nó chỉ biết có mình Cố Lăng. Đôi lúc cậu nghĩ, nó với hắn thật tâm đầu ý hợp, sao không cứ như vậy mà trở thành tình nhân luôn đi?

Cũng chẳng biết hắn nói gì với Hắc Tử, mà nó cứ thấy cậu đến gần cửa là lại gầm gừ. Những ngày qua, Cố Lăng có tốt một chút, thay cho cậu một cái xích dài để đi quanh phòng, nhưng mà những lúc có Hắc Tử ở đây, cậu chính là có chân cũng như không, nằm lỳ trên giường.

Lý Tư Lam đang nằm yên tĩnh, mơ màng định ngủ một giấc, thì nghe phía Hắc Tử cứ xôn xôn xao xao, liền như chọc quấy, bật dậy nhíu mày.

"Mày lại có chuyện gì?", cậu gắt gao nhìn về phía Hắc Tử, liền thấy nó đang vờn qua vờn một nhánh cây.

"Người mày lấm lem thế? Mày vừa ra vườn sao?", Lý Tư Lam nhìn thấy toàn thân Hắc Tử dính đầy đất, liền nghĩ nó vừa chạy ra vườn.

"GÂU! GÂU!GÂU!", Hắc Từ ngừng động tác, nhìn về hướng cậu mà sủa lớn.

Khi nó ngừng quấy chi, Lý Tư Lam nhìn xuống thảm thì thấy thứ Hắc Tử tha vào chính là một nhánh Mạn đà la*, loại thực vật này cực độc, khi ăn phải quả của nó thì sẽ gây giãn đồng tử, mờ mắt, tim đập nhanh, co giật dẫn đến hôn mê và có thể gây tử vong. Mấy loại độc dược này chắc chắn là ở trong vườn kính của Cố Lăng.

Vừa thấy độc quả phía dưới Hắc Tử, Lý Tư Lam cơ hồ hốt hoảng liền lao tới chộp lấy, cậu sợ nếu Hắc Tử ăn vào thì chắc chắn nó sẽ mất mạng.

"Mày điên hay sao mà nghịch cái thứ này, cái này ăn vào sẽ chết đó...", cậu một tay bịt mũi, một tay cầm nhánh Mạn đà la quơ quơ trước mặt Hắc Tử, uyên thuyên nói.

Khoảnh khắc khuôn miệng hình thành nên chữ "Chết", mắt cậu liền loé lên, môi run run độc thoại: "Chết... Khoan đã... Chết sao?".

Lý Tư Lam ngay lập tức nhớ lại thời gian đầu bị hắn cường bạo, không phải là cậu không nghĩ đến cái chết, mà là không thể chết. Những khi cậu định tự thác thì lại bị hắn phát hiện ngăn cản, cậu còn chẳng biết tại sao lúc nào hắn cũng phát hiện được nữa. Sau những lần cố gắng tự kết liễu như vậy, hắn đều làm cho cậu một trận đến dục tiên dục tử. Dần dần cậu hóa sợ, không dám có ý định tự sát nữa.

Nhưng lần này chỉ là một nhánh cây, chỉ có một động tác duy nhất là bỏ độc quả này vào miệng và nhai là xong...

Chết? Thật tiếc là bây giờ cậu hoàn toàn không có ý định đó. Lúc này, ý nghĩ duy nhất của cậu là bỏ trốn, chết vì một tên ác quỷ như hắn thật uổng phí cuộc đời.

Nếu cậu ăn độc quả này đúng liều lượng, cậu sẽ bị trúng độc nhưng không đến mức tử vong.

Nếu cậu trúng độc, hắn nhật định phải đưa cậu đến bệnh viện. Sau đó, cậu sẽ tìm cách trốn đi cũng không muộn.

Sao cũng được? Thoát khỏi cái nhà tù hoàng gia này trước đã!

Lý Tư Lam tay đang run run cầm quả Mạn đà la trước mặt đắn đo thì từ phía cửa đã truyền đến tiếng bước chân vội vã, cậu biết đó không phải ai khác mà chính là Cố Lăng, đầu óc ngay lập tức trống rỗng, không chút nghĩ ngợi, thoắt thoắt bỏ độc quả vào miệng nhai sạch.

"LÝ TƯ LAM, EM CÓ HAY KHÔNG MUỐN CẢ NHÀ THEO EM BỒI TÁNG?", hắn chạy thục mạng về phía cậu hét lớn.

Lý Tư Lam vừa nuốt độc quả vào bụng, mắt liền mơ hồ, tim đập thình thịch, hô hấp khó khăn, hai tay bóp chặt vào cổ, mắt đã trắng dã, khoé môi ngay lập tức sùi bọt, cơ thể co giật từng cơn, cơ hồ ngất lịm.

Cố Lăng vừa chạy tới đã nhìn thấy cảnh tượng đó, liền thất kinh ôm chằm lấy cậu, cả người hắn như đang run lên.

"Lam... Tỉnh lại đi em... HUÂN, ĐẾN BỆNH VIỆN NGAY!", hắn lay lay người cậu, sau đó hét to ra lệnh cho Trình Huân đang đứng bên ngoài.

Trình Huân chứng kiến cũng một phen kinh sợ, liền lái xe tốc độ như bay đưa Lý Tư Lam đến bệnh viện của Viện nghiên cứu Sinh học Quốc tế POP.

Cố Lăng bế Lý Tư Lam trên tay, như bay đi vào bệnh viện. Các bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất đã đứng ngay ngắn trước phòng cấp cứu, sẵn sàng tiến hành cấp cứu cho Lý Tư Lam.

...

Ca cấp cứu vô cùng thành công, vì độc quả còn non nên không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đổi lại Lý Tư Lam đã hôn mê tám ngày.

Về phần Cố Lăng, gần một năm nay hắn bỏ bê Ứng Thiên, còn Thiên Ưng thì giao cho Triệu Quan vụ sự. Gần một năm trời chỉ quằn lấy Lý Tư Lam, ngược thân ngược tâm. Hắn căn bản là đang tự dằn vặt mình và dày vò người.

Trình Huân đứng ngoài quan sát tình cảnh trớ trêu cũng không khỏi lắc đầu. Y rõ ràng nhìn ra Lão đại chính là có tình cảm với Lý Tư Lam, còn Lý Tư Lam cũng không ít lần gọi tên Lão đại khi đang ngủ. Rốt cuộc hai người muốn thế nào?

Nhưng nếu không có sự việc lần đó, thì có lẽ Lão đại và Lý Tư Lam không nghiệt đến mức này...

Lần đó, sau khi hắn tỉnh lại, đã ngay lập tức cho người điều tra sự việc rõ ràng. Và với sự thâm sâu của hắn, rất đơn giản để biết được người bày mưu tính kế chính là Đào Lân.

Hắn biết y đã thôi miên khiến Lý Tư Lam ngộ sát hắn, nhưng không sao cả, chỉ cần cậu đừng rời xa hắn, còn lại cậu muốn gì cũng được. Nhưng không, sự thật thì là vì Lý Tư Lam muốn trốn đi mới nghe theo lời của Đào Lân. Đó mới là điều khiến trái tim hắn quặng lên.

Lại là trốn đi! Lý Tư Lam lúc nào cũng muốn rời khỏi hắn. Giống như lần trước, mặc cho hắn đối xử tốt với cậu như thế nào, cậu vẫn sẽ không cảm động, vẫn thuận bước bỏ đi. Hắn chỉ có thể nói là, trong tim cậu hoàn toàn không có hắn.

Nếu trong tim Lý Tư Lam đã không có hắn, vậy thì cũng chẳng cần giữ lấy giữ để cái hình tượng ôn nhu, dịu dàng làm gì nữa, cứ lộng cho nó nát bét luôn đi.

Là Lý Tư Lam không bao giờ biết được, Cố Lăng đã từng nhắm mắt vì bang mà ban lệnh ám sát cậu, rồi tự mình cứu cậu, và cậu cũng không bao giờ biết được những lúc hắn say men đến thần hồn điên đảo, thì đều nói đúng một câu "Lam, tôi yêu em!", và còn rất nhiều rất nhiều việc hắn đã vì cậu là bất chấp...

"Lam, nếu em biết được, liệu em còn muốn rời xa tôi?", hắn ngồi trước giường bệnh, vuốt nhẹ làn tóc mịn như tơ của cậu.

Cố Lăng đang chăm chú nhìn cậu đang nhắm mắt ngủ sâu, thì bên ngoài tiếng Trình Huân vọng vào.

"Cố Tổng, Triệu tiên sinh có chuyện muốn gặp!", Trình Huân máy móc báo.

"Cho vào!", hắn điềm đạm nói.

Triệu Quan bước vào, kính cẩn thưa chuyện với Cố Lăng.

"Lão đại, giao dịch lần này rất quan trọng, xin anh ra mặt!", Triệu Quan đáy mắt hiện lên hàng vạn tia van xin.

Hắn nhìn đăm đăm khuôn mặt của Lý Tư Lam hồi lâu, sau đó khẽ hôn lên trán cậu một cái, rồi quay lại trả lời Triệu Quan.

"Được! Tối nay xuất phát", hắn lạnh lùng ban lệnh.

Triệu Quan nghe Lão đại đồng ý, trong lòng liền nhẹ nhõm. Đã gần một năm, Lão đại thậm chí còn không đến Thiên Ưng bang lấy nửa bước, nhiều lúc hắn nằm ngủ cũng gặp phải ác mộng diệt bang. Y lại thở ra, sau đó cúi đầu kính cẩn lui đi.

Cố Lăng vẫn tiếp tục ngồi nhìn cậu, cho đến khi hắn phải rời đi lo vụ sự. Trước khi đi, hắn đã cho hộ vệ canh gác cẩn thận phòng bệnh của Lý Tư Lam.

...

Tối hôm đó Lý Tư Lam tỉnh lại, đảo mắt nhìn xung quanh thì biết mình đang ở bệnh viện. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi biết mình còn sống và vô cùng vui mừng khi biết mình đã thành công thoát khỏi biệt thự của Cố Lăng.

Điều bây giờ cần làm là trốn khỏi bệnh viện này, sau đó cao chạy xa bay. Cậu đang khẽ nhích người định ngồi dậy, thì từ cửa đã có người bước vào, đó là một y tá nữ, và trùng hợp là tóc cô ấy ngắn.

Lý Tư Lam giả vờ nhắm mắt, trong lòng đã nghĩ ra kế sách để trốn thoát. Nữ y tá vừa bước đến định thay truyền nước cho cậu, thì bất ngờ cậu bật dậy, nhanh tay rút dây truyền quấn quanh tay cô, sau đó nhét khăn có sẵn trên khay vào miệng cô.

Lý Tư Lam lần đầu làm chuyện xấu, tim liền đập liên hồi, thở gấp như sắp nghẹn.

"Y tá tiểu thư, tôi xin lỗi, cô có thể im lặng nghe tôi nói được không?", cậu áp cô ấy xuống giường nói khẽ.

"ƯMM... ƯMMMM...", nữ y tá lúc này vô cùng sợ hãi, cả người run lên cằm cặp, nhìn thẳng vào mắt cậu rưng rưng.

"Suỵt! Suỵt! Tôi không phải người xấu, tôi bị bắt cóc. Bây giờ tôi thả cô ra, cô bình tĩnh nghe tôi được không?", Lý Tư Lam nhìn thấy đối phương không giãy dụa, liền nghĩ có thể thương lượng được.

Nghe cậu nói vậy, nữ y tá liền gật gật đầu. Lý Tư Lam nhẹ lòng khôn siết, ngay lập tức đứng dậy, thuận tay tháo khăn ra.

"CỨU TÔI... ƯMMM... ƯMMM...", thật là con mẹ nó chỉ mới vừa tháo khăn ra một tý thì nữ y tá đã hét toáng lên, Lý Tư Lam theo phản xạ liền nhét khăn lại. Sau đó ngay lập tức lấy bừa một ống tiêm, tiêm vào tay cô ấy. Chỉ vài phút sau, nữ y tá liền ngất đi, có lẽ cậu đã lấy đúng thuốc an thần hoặc thuốc gây mê.

Lý Tư Lam mắt nửa khép nửa mở, tay run run cởi y phục của cô ấy ra mà miệng không ngừng xin lỗi. Sau đó cậu gấp gáp mặc vào, rồi đặt nữ y tá lên giường nằm ngay ngắn.

Cậu ngó vào bảng tên, liền cúi đầu trước nữ y tá, khe khẽ nói: "Như Hoa tiểu thư, đời này tôi nợ cô!", rồi nhanh chóng đi ra.

Trước phòng có bốn cảnh vệ cao lớn, cậu lặng lẽ đẩy khay đi ra, bọn cảnh vệ kính đen nửa mặt, đứng như trời tròng không thèm liếc cậu lấy một cái, cậu liền thở ra, nhanh chân đi ra phía hành lang.

Thoát rồi! Thoát thật rồi! Bây giờ chỉ còn đi ra cửa lớn rồi đi ra ngoài nữa là giải thoát...

Lý Tư Lam bước vào thang máy nhấn phím G, một lát sau thang máy "Ting" một cái, cậu liền trợn trắng, trước mắt cậu chính là Cố Lăng đang đi cùng Trình Huân và một hộ vệ khác.

Vầng trán cậu liền chảy xuống một tia mồ hôi, hai tay bấu chặt vào khay. May mắn là cậu đang trong bộ dạng một nữ y tá, hơn nữa còn có bịt khẩu trang che đi nửa mặt, Cố Lăng tuyệt đối không thể nhận ra.

Lý Tư Lam nín thở đẩy khay đi ra ngoài, vừa đi lướt qua được ba bước, thì đằng sau đã truyền đến âm thanh quen thuộc.

"Đứng lại!", Cố Lăng lạnh lùng phát âm.

Cậu như bị đóng băng, cột sống truyền tới một cơn lạnh buốt, tứ chi liền run rẩy.

"Y tá lại được phép mang dép bệnh nhân sao... bảo bối?", hắn quay người nhìn cậu, điềm đạm nói.

Cả người Lý Tư Lam liền sởn gai ốc, chân liền lấy đà định tốc chạy đi, thì thắt lưng đã bị hắn ôm chặt, rồi nhấc bổng lên đặt trên vai, tiến về phía cửa lớn.

"AAAAAA... THẢ TÔI RA. HỖN ĐẢN. BẮT CÓC. CỨU TÔI VỚI... AAA", cậu giãy dụa kịch liệt, cơ hồ hét lớn đến nứt tường lỡ gạch.

Các bác sĩ, y tá xung quanh thấy cảnh tượng Cố Tổng Ứng Thiên đang bế trên vai một nữ... à không, một nam... à không, một nữ nam nhân, liền cúi đầu kính cẩn, không chút bài xích.

Cậu ngước mặt lên nhìn về phía sau, thấy ai cũng đang nhắm mắt cúi đầu, liền lên huyết áp, la lói hung tợn hơn.

"VƯƠNG BÁT ĐẢN... CÁC NGƯỜI KHÔNG THẤY TÔI BỊ BẮT CÓC SAO... CỐ LĂNG... ANH LÀ HỖN ĐẢN... AAAAA", cậu ra sức vùng vẫy, la hét như muốn cắt bỏ thanh quản.

"Bảo bối, nếu em muốn bị thao tại đây thì cứ hét!", hắn nhếch cười, kề sát vào tai cậu thủ thỉ.

Lý Tư Lam ngay lập tức im miệng, không dám hó hé thêm tiếng nào.

Thấy cậu sợ đến mặt xám xanh, Cố Lăng nhếch môi, man trá nói: "Bảo bối ngoan, về nhà mà hét!".

"KHÔNGGGGG... CỨU TÔI VỚI... CỐ LĂNG... ĐỒ CHẾT BẦM... TÔI HẬN ANH...".

- Hết chương 20 -

*Thấy hài hài...

Cố Lăng lo mà run đi a,

À chương này có sự liên kết với chương 1 đấy ạ*

*