Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Chương 7: Chu Tiểu Kỳ - chuyên nghề làm con cháu

Phòng ngừa phát sinh tình huống máu chó thô bỉ, lại khiến bản thân suy đoán vớ vẩn, linh tinh; trực tiếp giáp mặt hỏi rõ ràng vẫn hơn!

Tôi đi theo bọn họ về nơi làm việc, ngay lúc nhìn thấy hai người sắp vào thang máy, vội vàng gọi một tiếng: “Tần Chinh!”

Hai người cùng dừng bước quay đầu nhìn tôi, Tần Chinh một tay chống lên cửa thang máy, nhìn thấy tôi nhướng mày có vẻ ngạc nhiên. Tôi tiến lên hai bước tới gần thang máy, cười nói: “Vừa định tới tìm anh cùng ăn cơm trưa.”

Anh lại nhíu mày, “Em giờ vẫn chưa ăn trưa sao?”

Nhanh lên một chút, bụng tôi quả thật hơi đói rồi, xoa xoa dạ dày, cười nói: “Vừa nhìn thấy hai người đi từ tiệm cơm Tây ra, anh ăn rồi à?”

Tần Chinh liếc Bạch Vi một cái, đáp: “Được rồi, anh đưa em đi.”

Lúc này cửa thang máy mở ra, Bạch Vi mỉm cười nói: “Vậy tớ lên trước, lần sau nói chuyện tiếp.”

Thái độ cô ấy lại rất tự nhiên thoải mái, vẻ mặt Tần Chinh cũng thản nhiên, cửa thang máy khép lại.

“Hóa ra cô ấy là đồng nghiệp mới của anh à, hôm qua cô ấy cũng ở khách sạn, sao anh lại không chào hỏi người ta một tiếng?” Tôi nghi ngờ hỏi.

Tần Chinh kéo tay tôi ra khỏi thang máy, chẳng có phản ứng đặc biệt gì, chỉ thản nhiên nói: “Không để ý lắm, hôm qua cũng đông người.”

Tôi nghĩ một chút thấy cũng phải, anh không phải loại người sẽ để ý đến người khác, với anh mà nói một chuỗi con số còn bắt mắt, có sức hấp dẫn hơn cả một đống người.

Vào nhà ăn, Tần Chinh gọi đồ ăn giúp tôi, lại đưa tôi uống một bát canh đặc để lót dạ dày trước đã.

“Vậy anh cũng biết cô ấy là bạn gái Vệ Dực chứ.” Tôi nói, “Hai người quen nhau từ trước à?”

Tần Chinh bấy giờ mới coi là nghiêm túc, hai tay đan vào nhau để trên bàn, chăm chú nhìn tôi, môi mỏng khẽ mím, “Có phải lại nghĩ lung tung rồi không?"

“Em chính vì sợ bản thân suy nghĩ lung tung nên mới đi hỏi anh. Em tự đoán, chưa chắc đã đúng, anh nói cho em biết, cũng không đến mức là phải nói dối đúng không." Tôi thản nhiên đáp trả, cười nói, "Sao em lại cảm thấy là hai người quen biết từ trước nhỉ?"

Đáy mắt Tần Chinh hiện lên ý cười, cong khóe môi, “Phải, có quen. Bạch Vi là bạn học trung học với anh, sau khi tốt nghiệp thì sang Mỹ.”

Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Chả trách! Trước đến giờ anh chưa bao giờ ăn cơm với cô gái khác, hóa ra cũng là đồng hương!"

“Đồng hương …” Tần Chinh cười khẽ, rất tự nhiên rút một tờ giấy ăn lau khóe miệng giúp tôi, lại mỉm cười nói: “Không phải ai cũng vô tâm vô tính như em.”

Phải, là tôi vô tâm vô tính, anh dùng đủ mọi cách từ nói bóng nói gió cho đến nói thẳng mà tôi vẫn mặt dày bám dính lấy anh.

Hồi thứ nhất

Anh nói: “Tớ rất bận.”

Tôi nói: “Không gấp, mai thì thế nào?”

Anh nói. “Mai cũng không rảnh.”

Tôi nói: “Vậy cuối tuần nhé! Cuối tuần chắc là được chứ nhỉ?”

Anh nói. “Có hoạt động đoàn thể.”

Tôi nói: “Vậy bao giờ thì hết bận? Tớ lúc nào cũng rảnh, lúc nào cậu hết bận đều được.”

Hồi thứ 2:

Anh nói. “Tớ không thích ăn cay.”

Tôi nói: “Vậy thì không bỏ tương ớt vào là được.”

Anh nói. “Tớ không thích ăn cơm bên ngoài.”

Tôi nói: “Chúng ta ăn trong trường cũng được, có điều trong trường không có lẩu cay hương vị chính hiệu.”

Anh nói. “Tớ cũng không thích ăn lẩu cay.”

Tôi nói: “Tớ không kén ăn, cậu thích gì tớ ăn cái nấy là được!”

Hồi thứ 3:

Anh nói. “Tớ không muốn ra ngoài ăn cơm với cậu."

Tôi nói: “Vậy tớ gói lại mang tới phòng ngủ các cậu nhé?”

Anh nói. “Cậu có thể đừng quấn lấy tớ nữa không?"

Tôi nói: “Kìa? Đồng hương, tớ đâu có quấn lấy cậu đâu?”

Anh nói. “Tớ muốn một mình yên tĩnh một lát...”

Tôi nói: “Được thôi, vậy tớ đi trước.”

Tôi nói là làm, nói đi là đi, thu xếp xong hành lý bèn tham gia một hoạt động dã ngoại, một tuần cũng không quay về trường. Kết quả, vừa quay về trường, tới cửa ký túc đã bị anh tóm được.

Sắc mặt anh xanh mét, nắm chặt cổ tay tôi, lạnh giọng hỏi: “Cậu đi đâu về?”

Tôi hơi ngỡ ngàng, thành thật trả lời: "Tớ đi tham gia một hoạt động dã ngoại.” Bỗng dưng nhớ ra là một tuần rồi chưa được gặp anh, tất cả nhớ nhung đều trào dậy, mừng rỡ kéo tay anh nói đông nói tây, sắc mặt anh càng khó coi, vung tay, xoay người đi mất.

Lòng dạ đàn ông thật là kim đáy biển a. Lúc ấy tôi nhìn bóng lưng anh mà ngậm ngùi, sau mới nghe nói, tôi mất tích được 2 ngày, anh nhẹ thở phào một hơi, đến ngày thứ ba, anh bắt đầu lơ đãng, thấp thỏm. Đến ngày thứ tư thì âm thầm hỏi thăm tin tức về tôi, sau khi biết tôi bốc hơi khỏi thế giới, anh như phát điên lên ra ngoài tìm kiếm.

Thẩm Phong nói, anh lúc ấy là sợ tôi nghĩ quẩn tìm đến cái chết, khiến anh phải gánh tội trên lưng. Nhưng mà nghĩ cẩn thận ra, chưa chắc đã không thể chứng minh một điều. Một điều mà mẹ tôi đã nhiều lần nghiệm chứng -- đàn ông chính là thiếu tự trọng. Bạn đối tốt với anh ta, anh ta không thèm để mắt, đợi đến khi bạn xoay người rời đi rồi, anh ta mới hối hận không kịp.

Đáng tiếc đợi đến khi tôi hiểu được đạo lý này, đã là rất lâu. rất lâu sau này rồi. Rất lâu, rất lâu trước đây, tôi ngay cả việc anh không thèm để mắt cũng không nhận ra được.

Không nhận ra, chí ít cũng không cảm thấy bị tổn thương, đây chính là niềm hạnh phúc của sinh vật đơn bào.

“Tần Chinh à …” Tôi cân nhắc một hồi, từ từ mở miệng, “Em có thể nhờ anh một việc không.”

Tần Chinh bỗng cảnh giác liếc tôi một cái, “Việc gì?”

Đã bảo là, ăn cơm làm cho khả năng suy xét chậm lại, nhưng bây giờ người ăn cơm là tôi, không phải anh ...

“Cái bản thảo kia, muốn bổ sung thêm một tấm ảnh chụp của người được phỏng vấn, em đến hỏi ý kiến anh.” Tôi nhìn anh đầy mong đợi, "Không thành vấn đề chứ?”

“Không được.” Tần Chinh không thèm nghĩ ngợi đáp luôn, tôi buồn tủi nhìn anh, nói: “Em đau lòng rồi.” Thấy anh không có phản ứng, lại nói tiếp: “Phụ nữ có thai không thể đau lòng.”

Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, không nhìn tôi, cũng không nói lời nào.

Tôi cắn môi, rơm rớm. “Con mẹ số khổ, còn chưa sinh ra đã bị ba coi thường rồi…”

Khóe miệng anh giật giật, tôi bèn gào lên: "Chẳng qua chỉ là một tấm ảnh mà thôi … hu hu hu…”

Tần Chinh hít sâu một hơi, từ từ mở to mắt nhìn tôi, khoan thai nói: “Chu Tiểu Kỳ, em đây là đang … lợi dụng thiên tử ra lệnh cho chư hầu sao (*)?"

Tôi vỗ tay ngạc nhiên: “Lời của tướng công quả nhiên là chuẩn!”

Tần Chinh day day mi tâm, bó tay rồi, chỉ có thể nhả ra hai chữ, đồng nghĩa với “chuẩn tấu” đó là “Tùy em”.

Bản thảo kia rốt cuộc cũng có một cái kết tốt đẹp.

Tôi chọn một tấm ảnh lúc Tần Chinh đang làm việc, quả nhiên là lúc đàn ông trông hấp dẫn nhất, tuy rằng chỉ là ảnh chụp cạnh mặt, nhưng đàn ông đẹp hay không, mấu chốt phải xem góc cạnh khuôn mặt, mũi cao thẳng, cằm hơi lộ vẻ lạnh lùng, cặp kính không vành làm bớt đi chút sắc sảo, lại tăng thêm ba phần phong độ của kẻ trí thức.

Hàn Khả nói” “Cô không lo là bức ảnh này sẽ dẫn dụ ong bướm sao?”

Tôi có chút phân vân, cuối cùng nói: “Nhưng mà … đây đã là bức ảnh bình thường, bình thường nhất rồi.”

Hàn Khả chịu không nổi, khinh khỉnh trở mặt, “Cô cũng nên khiêm tốn chút đi!”

Lời này của tôi cũng không phải là nói dối, bởi vì ảnh của Tần Chinh thực sự rất ít, chụp một mình lại càng ít, có vài bức là do tôi dùng cái máy ảnh nhái tính năng mạnh mẽ của mình chụp mấy cảnh thường ngày, riêng tư như vậy làm sao đưa lên báo được. Muốn trách chỉ có thể trách Tần Chinh xoay 360 độ đều không có góc chết, mọi lúc mọi nơi đều đẹp trai ngời ngời.

Sau khi bài báo được phát hành, lượng tiêu thụ quả nhiên như mong muốn lập một kỷ lục mới trong lịch sử, chủ biên cười đến toe toét, lúc họp còn lần đầu tiên nhắc tên khen ngợi tôi, sau đó tỏ vẻ mọi người nên tiếp tục cố gắng, đạt tới một tầm cao mới.

Rõ ràng, bà ta cảm thấy tất cả các trang báo đều nên đưa tin giải trí, đổi thành tờ E! luôn. Tôi cũng không có nhiều đàn ông để mà cống hiến như vậy.

E!: http://www.eonline.com/

Chủ biên lại không biết có được tin tức từ nơi nào, kéo tôi lại nói: “Tiểu Chu Chu à, nghe nói cô và giám đốc khu vực Trung Quốc của truyền thông Vạn Thành là bạn học à!”

Tôi ngạc nhiên nhìn bà chăm chú – chủ biên, bà thật nên làm chó săn đi!

Chủ biên dường như rất là hả hê vì sự anh minh của mình, nâng gọng kính, bày ra nét cười có chút gian xảo. “Đồng chí Tiểu Chu, đây là nhiệm vụ tổ chức giao cho cô, tuần sau đi làm một bài phỏng vấn Vệ Dực, chất lượng nhất định không thể thua lần trước.”

Phỏng vấn Vệ Dực không khó, khó là chất lượng không thể thua lần trước, tôi nghi ngờ sâu sắc, không biết lần này Tần Chinh còn sẵn lòng viết hộ tôi nữa không.

Nhưng mà làm nghề con cháu, tôi rất là có đạo đức nghề nghiệp, kính cẩn lễ phép nói: “Vâng, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Chỉ vì 3000 đồng … Chỉ vì 3000 đồng … Tôi làm con cháu cũng có dễ đâu!

Người đàn ông của tôi có hơn chục triệu, tôi thế mà chỉ vì 3000 đã phải làm con cháu!

Tôi gọi điện thoại cho Thẩm Phong khóc lóc kể lể, bị nó xạc cho một trận. “Thế mới nói mày không tự trọng! Có nhiều tiền như vậy, ở nhà để người ta nuôi thì có gì không tốt?

Tôi thở dài: “Ở nhà một mình chán lắm, mày cũng không phải không muốn cho người ta nuôi sao."

“Đó là bởi vì không có ai sẵn lòng nuôi tao! Mày tốt số còn không biết quý trọng!” Thẩm Phong hừ lạnh, “Nghe chị mày một lần đi, bỏ cái việc chẳng ăn nhập tí nào kia đi, trước kia là biên tập, bây giờ muốn đổi nghề làm chó săn sao? Đến chỗ tao làm việc vừa nhàn nhã lại có tiền, cũng coi như cùng ngành nghề.”

Nó nói nghe cũng rất hấp dẫn, tôi cũng không phải chưa từng nghĩ đến, nhưng mà làm việc ở tòa soạn thật sự là thảnh thơi, cả ngày cắn hạt dưa nhàn nhã buôn chuyện, thật là rất hợp với tôi. Nếu không phải gần đây, chủ biên lên cơn động kinh, cuộc sống của tôi vẫn rất dễ chịu.

“Thôi đi, mày đừng chọc gậy bánh xe nữa, tao sẽ không đi đâu.”

“Hứ! Với mày mà tao phải thọc gậy bánh xe à? Tao đây là đang giúp đỡ người nghèo nha!” Thẩm Phong lại cực kỳ tàn nhẫn đả kích tôi. Cái gọi là bạn bè thực sự, chính là nói năng không thèm e dè gì cả, dù hơi khó nghe nhưng cũng không khiến bạn bị tổn thương.

Cũng không biết là do nó công kích chưa đủ mạnh, hay là sức phòng ngự của tôi quá tốt.

“Tao nói cho mày một chuyện nhá..” Tôi nhớ tới chuyện lần trước gặp Bạch Vi, bèn nói lại cho Thẩm Phong nghe. Thẩm Phong nghe xong im lặng một lát, sau nói: “Tao nhổ vào!”

Tôi giận dữ nói: “Trong bụng tao còn một đứa vẫn chưa thành niên đây này, mày nói chuyện có thể đừng dùng mấy từ thô tục như vậy không hả!”

Thẩm Phong nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải đang nói chuyện điện thoại chắc nó sẽ phi tới đây cấu véo mặt tôi rồi.

“Mờ ám! Trực giác phụ nữ mách bảo tao, chuyện này nhất định có chuyện mờ ám!” Thẩm Phong chắc chắn, “Chồng mày với Bạch Vi có chuyện mờ ám!”

Tôi sờ sờ cằm, bình tĩnh nói: “Ban đầu tao cũng hơi nghi ngờ, nên tao đi hỏi anh ấy, anh ấy đều đáp thẳng thắn. Chẳng qua chỉ là bạn học cấp 3 thôi."

Thẩm Phong cực kỳ khinh bỉ: “Mày ấy, thiếu nhạy bén. Anh ta nói cái gì mày cũng tin? Mày muốn uống lén rượu mày có nói cho anh ta không? Anh ta muốn ngoại tình còn có thể thành thật với mày sao?”

“Phong Phong, mày có thành kiến với Tần Chinh. Vẻ mặt anh ấy tự nhiên, không có vẻ nói dối.”

“Anh ta là cao thủ cấp 9, mày là đứa nghiệp dư, mày bị bán có khi còn kiếm tiền về cho anh ta nữa!” Thẩm Phong thở dài,

“Con người đó quá thông minh, còn mày chỉ là con bé ngốc!”

Thành kiến của Thẩm Phong với Tần Chinh đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Tôi vẫn tưởng, người như Tần Chinh, không có người phụ nữ nào có thể chán ghét, nhưng Thẩm Phong lại là ngoại lệ. Nói chán ghét thậm chí còn nhẹ, ngay từ đầu đã là chẳng có cảm giác gì với Tần Chinh, chỉ coi anh như tấm phông nền của đại học X. Sau khi tôi gần gũi với Tần Chinh, cả ngày cứ lải nhải bên tai nó, nó có lẽ cũng thấy phiền, liền nảy sinh tâm lý chán ghét. Đợi đến khi tôi với Tần Chinh ở bên nhau, bên ngoài dù nó chẳng thể hiện vẻ bất mãn gì, nhưng trong bụng vẫn ngờ vực đủ điều.

Tôi bèn nói: “Phong Phong à, mày đây là vì quá yêu quý tao mà ghen tị, hay là quá khinh thường tao mà không tin tưởng tình cảm giữa chúng tao?”

Nó dúi tôi một cái, hét một tiếng: “Cút!”

Lúc tôi đến ở cùng với Tần Chinh, nó lại tặng tôi một câu: “Chu Tiểu Kỳ, nếu mày muốn chết thì cứ từ từ mà chịu chết đi!”

Thể chất tôi vốn là cường thụ, dụ thụ,tiểu bạch thụ đấy, thế thì sao? Tần Chinh dù có là cường công, phúc hắc công, quỷ súc công, không phải vẫn bị tôi đẩy ngã ra đấy sao?

Được rồi, là chúng tôi đẩy ngã lẫn nhau, thay nhau lên trên. (Ách, từ này gốc đam mỹ, thay nhau làm công ạ =.=)