Từ trên núi xuống, lên đường về thẳng Mậu Thành, trong xe Chu Dục Cảnh thoáng bình tĩnh lại một chút, Đoàn Hạc Thừa tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi, cậu đành ngồi bên cạnh, lén sắp xếp lại tâm trạng của mình, Chu Dục Cảnh không dám liều lĩnh xác định, cậu không có tự tin đó.

Dọc đường vẫn đang bình thường vững vàng, đột nhiên, xe bỗng tăng tốc lên, Chu Dục Cảnh đề phòng hỏi: “Anh Lý, có chuyện gì thế?”

Lái xe nhíu mày: “Có người đi theo xe.”

Chu Dục Cảnh không hỏi nhiều nữa, nhanh nhẹn lấy súng lúc từ đầu đến cuối giấu trong ủng ngắn ra.

Đường cái dốc đứng, quan sát từ chỗ cao, như trường long cuộn nằm ngủ say, đường núi không rộng, đi ngang hàng chỉ có thể chứa hai chiếc ô tô nhỏ, lại chằng chịt đường cua, hai bên hàng rào là vách đá ngàn trượng, đường cua này chạy vững vàng còn phải cẩn thận một chút, lúc này có người theo sát phía sau, lái xe vẫn im lặng tỉnh táo cũng không khỏi thiếu tự tin trong lòng.

Đoàn Hạc Thừa nâng mắt lên, như đang hỏi.

Lái xe thông qua kính chiếu hậu nhìn hắn: “Là xe trong thành phố, không rõ là nhà ai.”

Chu Dục Cảnh hỏi: “Có thể cắt đuôi không?”

“Đường núi kiểu này rất khó cắt đuôi, cậu bảo vệ thiếu gia, tôi cố gắng hết sức.” Đoạn đường vòng quanh núi không phải nơi dùng để thi đấu đua xe, mỗi lần qua một khúc cua đều phải chú ý đối diện có xe đi tới không, va chạm xe là nhỏ, nếu như cả người lẫn xe cùng rơi xuống dưới, khẳng định tan xương, cho nên càng kéo dài thời gian càng nguy hiểm, Đoàn Hạc Thừa nhìn lướt qua Chu Dục Cảnh bên cạnh mình vẻ mặt căng thẳng, nói với lái xe: “Không cần cắt đuôi, ép dừng ở khúc cua khác.”

Lái xe hiểu ý hắn, đằng sau chỉ có một chiếc xe, trước mắt tạm thời chỉ thấy một người, khoảng cách không xa, đuổi hai khúc cua không nổ súng, dùng súng không chuẩn hoặc là không có súng, ép dừng đánh tay đôi tránh hai xe va chạm, là lựa chọn tốt nhất.

Lái xe còn chưa xoay vô-lăng, đã nghe Đoàn Hạc Thừa lại nói: “Ép sang bên trái.”

Chu Dục Cảnh vội nói: “Không được anh Cửu, bên trái quá gần anh.”

Đoàn Hạc Thừa vắt chéo chân, liếc cậu một cái: “Im miệng.”

Mặc dù Chu Dục Cảnh cảm thấy không ổn, vẫn thành thật ngậm miệng, nếu như ép dừng ở bên trái va chạm dữ dội và ma sát trên thân xe đều sẽ do Đoàn Hạc Thừa chịu.

Lái xe cấp tốc đổi làn đường, đạp chân ga quay xe cực nhanh, chiếc xe đằng sau như chưa kịp phản ứng, rõ ràng hốt hoảng cua sang bên, lái xe dán chặt vào, tiếng phanh lại chói tai và va đập dữ dội rung lắc khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Đoàn Hạc Thừa nhíu chặt mày lúc muốn kéo Chu Dục Cảnh không biết bổ nhào lên người hắn từ lúc nào ra, Chu Dục Cảnh đã quan sát được chiếc xe đối diện không có người nấp ở ghế sau, nhanh chóng nhấn cửa xe xoay người lao ra. Chiếc xe bị áp sát ép dừng lúc nãy cũng có một người xuống, thân hình trung bình, mặc bộ quần áo tơ trắng, y thấy Chu Dục Cảnh bước xuống không nói hai lời đã nhào lên. Đấm đá không có kết cấu, cũng chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, Chu Dục Cảnh đỡ cản mấy chiêu, dễ dàng đánh lại, nhưng người đến ôm quyết tâm phải chết, vô cùng tàn nhẫn, sức lực dã man cực kỳ, vừa bị Chu Dục Cảnh quật ngã xuống đất, lại cấp tốc đứng lên, vung nắm đấm về phía cậu, Chu Dục Cảnh liên tục né tránh, cánh tay bỗng tê rần, mới chợt nhận ra, dù người này không cầm súng, nhưng trong tay giấu dao ngắn rút lại được. Y không cần mạng dốc hết sức lực bổ nhào về phía Chu Dục Cảnh, “tách” một tiếng dao ngắn lộ hoàn toàn ra khỏi vỏ, nhắm vào hõm vai Chu Dục Cảnh đâm mạnh vào rồi rút mạnh ra. Lúc này y không có lý trí, vừa định xuống dao lần nữa, chỉ cảm thấy cơ thể bị một lực rất mạnh đá bay, bên hông đau dữ dội, giống như bị mũi giày chui vào lục phủ ngũ tạng lăn sang một bên, ngẩng đầu lên, phát hiện một người đứng trước Chu Dục Cảnh, quần tây áo sơ mi, cao gầy chói mắt, đuôi mắt hếch lên tự nhiên như lông chim, độ sâu của con ngươi vô cùng lạnh như báng súng trước mặt.

Bây giờ người kia mới tỉnh táo, vẻ mặt hoảng sợ, muốn cầu xin tha thứ, chỉ nghe “đoàng” một tiếng, tai ong ong, ngay sau đó cảm thấy trên mặt nóng ướt một mảng, y mờ mịt vươn tay chạm vào, bày ngay trước mắt là một mảng máu tươi, cảm giác đau xót từ bên tai truyền đến, mới nhận ra có thêm một cục máu thịt trên mặt đất, là lỗ tai vừa đứt của bản thân.

Y lập tức muốn gào rú thật to, nhưng tiếng súng không nói gì vang lên lần nữa, một phát súng làm lỗ ở ngay vai trái của y.

Sau ba bốn phát súng, Đoàn Hạc Thừa rũ mắt nhìn y: “Con trai chủ tịch Quang Ích.”

Người tới chính là con trai còn sống duy nhất của chủ tịch công ty phá sản ở đây, y nằm trên mặt đất hung tợn rống về phía Đoàn Hạc Thừa: “Là chúng mày bức chết cha và người nhà tao, bây giờ còn muốn giết tao, mày đánh chết tao đi, đánh chết tao thì Quang Ích hoàn toàn thuộc về chúng mày!”

Đoàn Hạc Thừa cũng không để ý đến y, xoay người ném súng cho lái xe, giao phó: “Đợi ở đây, để người Ngô gia đi xử lý.” Lại nhíu mày nhìn về phía Chu Dục Cảnh đã đứng lên bụm vết thương nói: “Đi bệnh viện.”

Đi xuống con đường vòng quanh núi, tìm bệnh viện gần đó, dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, cởi áo một lỗ máu sáng loáng nằm trên bả vai, bác sĩ vội vàng khử trùng băng bó, vẻ mặt Đoàn Hạc Thừa bất thiện, đứng tựa trước cửa sổ áp suất cực thấp vây quanh người.

Chu Dục Cảnh ngồi trên giường bệnh cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Đoàn Hạc Thừa, không biết làm sao mới có thể khiến tấm trạng hắn tốt lên, thường có ngoài ý muốn, nhưng Chu Dục Cảnh chưa bao giờ thấy Đoàn Hạc Thừa tức giận như vậy.

Đợi bác sĩ đi rồi, băng vải trên vai Chu Dục Cảnh lộ ra, đi đến bên cạnh Đoàn Hạc Thừa, nhỏ giọng gọi hắn: “Anh Cửu, em không sao.”

Đoàn Hạc Thừa cụp mắt, đảo qua băng vải màu trắng thấm máu chảy ra, nghiêm túc nói: “Việc đầu tiên, trước khi muốn bảo vệ tôi, đầu tiên phải bảo vệ bản thân em thật tốt.”

Chu Dục Cảnh cúi đầu.

Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Làm được không.”

Đợi mấy giây, Chu Dục Cảnh đáp: “Làm được.” Nhìn khóe mắt cậu rủ xuống, đáng thương như làm sai việc, Đoàn Hạc Thừa đành bảo cậu ngẩng đầu, hỏi: “Đau không.”

Chu Dục Cảnh ngoan ngoãn gật đầu, thấy Đoàn Hạc Thừa càng nhíu mày chặt hơn, cũng không dám sửa lại nói không đau thế là vội vàng kéo khóe miệng, sóng nước trong mắt trong suốt lăn tăn: “Anh Cửu.”

“Ừm.”

Chu Dục Cảnh cong mắt lên, đánh bạo nói: “Anh Cửu có thể ôm em một cái không.”

Đoàn Hạc Thừa liền tránh đi miệng vết thương của cậu, ôm người vào lòng, lồng ngực ấm áp cứng rắn dày rộng, Chu Dục Cảnh cọ cọ trong ngực hắn, yên lặng nghe nhịp tim bình ổn, qua mấy giây lại đứng thẳng người, ngẩng đầu lên cười nói: “Bây giờ không đau.”

“Anh Cửu ôm một cái sẽ không cảm thấy đau nữa.”