Kiểm Diệc hỗ trợ Nghê Tử học tập là cả một công trình lớn, kết quả ban đầu đã đạt được, trong quá trình giải thích đề kiểm tra toán sáng thứ bảy, giáo viên dạy toán đưa một câu hỏi lên bảng và yêu cầu mọi người giải bài toán đó.

Nghê Tử nhìn câu hỏi trên bảng đen, cả người run lên, suýt nữa không cầm được bút vì quá phấn khích.

Cô lần lượt nói với các bạn cùng lớp: "Đề này tớ biết!! Đề này tớ biết!!"

Đối với những câu hỏi tương tự, Kiểm Diệc nói với cô, bao gồm các công thức và định lý liên quan, cô đã ghi nhớ cụ thể cách sử dụng chúng, Kiểm Diệc cũng cho cô một vài câu hỏi, cô giải ra được đáp án, vô cùng vui vẻ.

Nhưng lần này, cô rất phấn khích, hơn nữa rất có cảm giác thành tựu.

Ngay cả Hà Mục Dương mấy ngày nay tinh thần uể oải cũng cảm nhận được niềm vui của cô, ngẩng đầu liếc cô một cái, sau đó ngả người ra sau.

Khi tan học, Nghê Tử đang có tâm trạng tốt, đỡ Hà Mục Dương ra khỏi lớp học.

Hà Mục Dương không thể hiểu được hỏi "Cậu đỡ tớ làm gì?"

Nghê Tử cười híp mắt "Là thù lao để Kiểm Diệc giúp tớ học bù, nghỉ hè tới phải kèm Tiểu Từ học, đương nhiên, cũng muốn phải chiếu cố cậu."

"Cậu nói chiếu cố tớ, vậy đỡ tớ làm gì?" Hà Mục Dương rút tay ra "Không biết nam nữ thụ thụ bất tương thân sao?"

"Lúc tớ bằng lòng giúp cậu, nếu không đã không đồng ý với Kiểm Diệc rồi, hai tay của tớ" Nghê Tử giơ đôi tay của mình lên "Là dùng để trừ gian diệt ác được chứ?"

Kiểm Diệc từ cửa sau lớp 6 đi ra, nhìn thấy hai người không biết đang lôi kéo gì, đi qua liền nghe được tham vọng táo bạo của Nghê Tử, cậu đi ngang qua để lại một câu nói: "Muốn làm vậy thì trước tiên cậu phải chỉnh sửa kết quả học tập của cậu đi."

"Tớ không giữ chặt sao?" Nghê Tử lẩm bẩm, vừa đi vừa nói chuyện: "Sớm muộn gì cũng dọa các cậu một sốc."

"Tớ chờ cậu làm tớ giật mình." Kiểm Diệc đi xuống cầu thang, quẹo hước khác đi tiếp.

"Tớ cũng chờ" Hà Mục Dương nấc lên rồi dừng lại, nói: "Làm tớ sợ đi."

Kiểm Từ lại ngồi xổm trước cổng trường chờ Kiểm Diệc, khi thấy ba người họ, liền hưng phấn chạy tới, chưa đến nơi đã đứng tại chỗ nhảy nhót "Hôm nay chúng ta đi đâu vậy!!"

Kiểm Diệc đưa tay ấn trán cô bé, nói: "Không đi đâu hết, về nhà."

Kiểm Từ kéo bàn tay trên đầu xuống, tự mình giơ tay lên "Anh ơi, nghỉ hè đưa em đi cắm trại đi! Dẫn chị Nghệ Tử theo nữa!"

"Này?" Hà Mục Dương gõ vào trán của cô bé "Còn anh thì sao?"

"Còn có anh Mục Dương nữa!" Kiểm Từ nói thêm.

Kiểm Diệc suy nghĩ một chút rồi nói: "Đến lúc đó rồi nói sau."

...!

Nghê Tử vốn định trực tiếp về nhà, tuần này mỗi đêm cô đều ngủ muộn, bởi vì tiết tự học buổi tối học thêm 1 tiếng, cô dùng não suy nghĩ nhiều gấp mấy lần bình thường.

Có lẽ cô vẫn chưa quen chế độ học tập này, kiên trì một tuần khó tránh khỏi cảm thấy có chút mệt, cho nên hiện tại cô chỉ muốn về nhà ngủ.

Nhưng Kiểm Từ vẫn luôn kéo cô, không cho cô đi "Em đã một tuần không gặp chị rồi, chị đi ăn cơm cùng em đi, anh hai mời khách."

Điều Kiểm Diệc không hiểu đó là Kiểm Tiểu Từ mỗi lần nói chuyện với cô đều lấy danh nghĩa của cậu.

Cậu liếc nhìn Nghê Tử, phát hiện dưới mắt cô có quầng thâm.

Nghê Tử cũng nhìn cậu một cái, Kiểm Từ không ngừng ngẩn đầu nhìn cô, sau đó lại quay đầu đi Kiểm Diệc.

Kiểm Diệc nói: "Vậy, chúng ta đi mua đồ về nhà ăn" Cậu giương mắt nhìn Nghê Tử, hỏi: "Chị Nghê Tử, chị có đi không?"

Chị Nghê Tử sững người một lúc, tỏ vẻ —— "Ý kiến của anh trai em rất hay, nếu không chị về nhà trước, sau khi nấu xong mọi người có thể gọi lại chị qua, được không?"

Như vậy cô có thể ngủ bù.

Anh Mục dương cũng nói —— "Chị Nghê Tử, mặt chị có thể dày thêm năm mm được không."

Chị Nghê Tử trả lời: "Đã đạt cực hạn rồi, cảm ơn."

...!

Cuối cùng Nghê Tử cũng đi theo mua nguyên liệu nấu ăn, tuy có chút buồn ngủ, nhưng vẫn chưa đạt trình độ đứng ngủ tại chỗ được.

Việc mua nguyên liệu nấu ăn không cần Nghê Tử nhọc lòng, tất cả đều được Kiểm Diệc lo liệu, Hà Mục Dương đi theo chọn đồ ăn, bởi vì cậu ta kén ăn nên không thích một số món.

Xe hàng vẫn là trống, Kiểm Từ liền ngồi vài trong, dựa vào tay vịn của xe hàng nói: "Chị ơi, mùa đông rồi, anh hai đan cho em hai chiếc khăn quàng cổ, lát nữa em sẽ tặng chị một cái."

Nghê Tử ngạc nhiên hỏi: "Anh em thật sự biết đan khăn quàng cổ sao?"

Cô còn tưởng cậu nói giỡn.

"Dạ" Kiểm Từ giơ ngón cái lên: "Khăn quàng cổ của mẹ cũng do anh em đan, nó dài như này nè."

"...!Bội phục."

Kiểm Từ càng nói càng hưng phấn " Anh em còn biết làm vằn thắn, còn làm bánh quy, làm mì, còn giúp em may quần áo..."

May quần áo??

Nghê Tử yên lặng nghe xong, chỉ có thể cười ha hả nói: "Anh trai em thật tài đức, làm chị cảm thấy thật hổ thẹn."

Kiểm Từ hỏi: Tài đức là gì?"

Nghê Tử nghĩ nghĩ, cảm thấy khó giải thích được, vì thế tùy tiện nói: "Có nghĩa là chỉ anh trai ở phương diện nào đó rất lợi hại."

Kiểm Từ nghe xong phấn khích dị thường, quay qua hét lên: "Anh ơi, chị Nghê Tử nói anh ở phương diện nào đó rất lợi hại nga!!"

"Mẹ kiếp?" Hà Mục Dương đột ngột qua người lại, "Chị Nghê Tử, chị nói chuyện với một học sinh lớp một về chủ đề này không cảm thấy không ổn saoư?"

Nghê Tử: "..."

Không kịp phòng ngừa cảm thấy thật...!Xấu hổ.

Kiểm Diệc cũng quay người lại, vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt, nói: "Cảm ơn đã khen."

Nghê Tử: "..."

"Mẹ nó??" Hà Mục Dương kinh hãi "Hai cậu sao vậy? Nói mau, đêm đó có phải xảy ra chuyện gì trong tòa nhà bỏ hoang rồi không?"

Mua đồ xong liền bắt xe buýt trở về, Hà Mục Dương ngồi cùng Kiểm Từ, hơn nữa còn ngân nga câu hát —— "Đêm hôm đó, em không từ chối anh, đêm hôm đó, anh làm tổn thương em."

Kiểm Từ không biết học theo khi nào, hát theo: "Đêm hôm đó ~ đêm hôm đó ~~"

Hà Mục Dương dừng lại nói: "Bảo bối không phải hát như vậy, hát theo anh, nào, chuẩn bị ~ hát, đêm hôm đó, anh làm tổn thương em."

Kiểm Từ: "Anh làm tổn thương em..."

Nghê Tử từ nãy đến giờ không nói gì, vẫn luôn trong tình trạng á khẩu, ôm trán, cảm thấy mặt mũi hoàn toàn mất hết.

Kiểm Diệc ngồi bên cạnh cô, lấy một hộp sữa chua đưa cho cô "Uống lấy bình tĩnh."

"Cậu không giải thích một chút sao?" Nghê Tử cầm sữa chua, chọc ống hút uống một ngụm, miệng tuy thở phì phò nhưng vẫn cảm thấy phiền muộn như cũ, điều này có thể thấy được từ lông mày rối tung của cô.

"Cậu không thể đánh thức một kẻ giả ngây giả dại." Kiểm Diệc nói.

Hà Mục Dương thò qua hỏi: "Nói ai giả ngây giả dại? Đừng có ngậm máu phun người!"

Kiểm Từ hát đệm nói: "Phun người!!"

Hà Mục Dương ôm Kiểm Từ, cao hứng nói: "Nào, chúng ta tiếp tục hát."

Kiểm Từ nói: "Em muốn đổi bài hát."

Hà Mục Dương nghĩ, nhớ lại, tìm kiếm một hồi, mới nói: "Bài này thì sao? Những sai lầm ở tòa nhà bỏ hoang, xin hãy ~~ Quên đi trước bình minh."

Nghê Tử quay đầu nhìn sang "Cậu không thể dạy em ấy hát đúng đắn được sao?"

Hà Mục Dương nhập vai quá sâu, nét mặt méo xệch, giơ tay đung đưa, bị cô nói như mới dừng lại nói "Vương Lực Hoành ca ca không nghiêm túc sao?"

Kiểm Từ đã học xong một câu, hơn nữa tự mình điền từ: "Quên trước khi bình minh, muốn quên cái gì vậy? Anh không muốn quên!"

Hà Mục Dương vô cùng thưởng thức, cho cô bé lười khen.

Kiểm Diệc vẫn luôn ít nói, nhưng là hôm nay sự trầm mặc của cậu vô cùng đáng ngờ.

Nghê Tử quan sát cậu một chút, nói: "Xem ra cậu cảm thấy rất thú vị."

Kiểm Diệc ban đầu nhìn vào cửa sổ đối diện, sau đó quay lại nói: "Không ảnh hưởng toàn cục trò đùa."

"Này còn không ảnh hưởng toàn cục sao? Nó nói về sự trong sạch của hai chúng ta" Nghê Tử nhìn thẳng cậu, hỏi lại: "Không ảnh hưởng toàn cục sao?"

Kiểm Diệc ngước mắt lên nhìn lại cô, sau một lúc im lặng, cậu nói: "Xin lỗi, là tớ không suy nghĩ thấu đáo."

Nghê Tử thầm ngạc nhiên, cũng...!Không cần xin lỗi, cô không có ý đó, chính là muốn trao đổi...!Ý tưởng linh tinh.

Cô nhìn lại, mặt sau Hà Mục Dương ở phía sau đã bịt miệng Kiểm Từ, miệng cậu cũng đang ngậm lại.

Nghê Tử mỉm cười nói: "Không hát nữa đi, hát mấy câu khiến người ta muốn nhún nhảy...!Hay gì đó."

Kiểm Từ đột nhiên cao hứng, đạp chân nói: "E, không cần cái này, em muốn hát Vu Sơn một mảnh mây mưa một mảnh ánh trăng!!"

Nghê Tử...!Nhìn Kiểm Diệc một cái, hỏi: "Đây là bài hát gì?"

Còn Vu Sơn mây mưa?

Cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn Hà Mục Dương "Cậu dạy?"

Hà Mục Dương xấu hổ cười "Tớ chỉ ậm ừ vài câu hát, không ngờ em ấy lại học được."

Nghê Tử quay đầu nhìn Kiểm Diệc nói: "Cậu không tính quản sao?"

Kiểm Diệc tùy ý nói: "Cậu quản đi."

"Tớ mặc kệ!" Nghê Tử tức giận nói "Thân là anh trai còn mặc kệ, chị gái như tớ không có quyền quản."

Kiểm Diệc đột nhiên hỏi: "Cậu mặc kệ sao?"

Nghê Tử tức giận đến mức theo bản năng đáp: "Tớ mặc kệ!"

Khi cậu xoay qua bên kia im lặng cười, Hà Mục Dương "Tấm tắc" hai tiếng, cực kỳ khinh thường: "Kiểm Diệc, tớ sao lại không phát hiện cậu biến thái như vậy chứ?"

Kiểm Diệc sờ sờ mũi, không trả lời.

Nghê Tử không cảm thấy câu nói "Tớ mặc kệ" kia có cái gì không đúng, lại chìm đắm trong cơn tức giận.

Sau khi xuống xe, Kiểm Diệc và Hà Mục Dương xách đồ, Nghê Tử nắm tay Kiểm Từ đi.

Kiểm Từ rất dễ bị kích động, một kích động liền nhảy nhót, thật sự không dễ dàng để giữ cô bé.

Từ xa, Kiểm Diệc đã nhìn thấy một bóng người ở trước cổng tiểu khu, không đi lại, bước chân do dự, chỉ đứng ở cổng, hồi lâu cũng không dám đi vào.

Hà Mục Dương liếc mắt một cái liền nhận ra người đằng kia là ai, sắc mặt lập tức khẽ thay đổi, cậu nhìn Kiểm Diệc.

Kiểm Diệc sắc mặt u ám, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, một câu cũng không nói, chậm rãi đi tới.

Nghê Tử không để ý đến sự kỳ lạ của cậu, dắt Kiểm Từ đi theo sau, cùng cô bé vui đùa.

*H: Nay up 4 chương bù cho mấy ngày mình không ra chương nhé.

Chúc mọi người ngủ ngon ❤.