CHƯƠNG 5: CÔNG VIỆC

Edit: Thiên Địa hội

___

Lâm Bán Hạ ngủ lại phòng, an giấc cả một đêm. Buổi tối rất yên tĩnh, không hề có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai, cậu rời giường với tinh thần sảng khoái, vệ sinh cá nhân xong xuôi, trước khi đi làm còn tri kỉ gọi điện cho Quý Lạc Thủy.

Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có người bắt máy, lúc Lâm Bán Hạ bắt đầu cảm thấy lo lắng, liền nghe thấy một tiếng "A lô" truyền tới từ đầu dây bên kia, là giọng của Quý Lạc Thủy.

Thấy Quý Lạc Thủy bắt máy, Lâm Bán Hạ thở phào: "Chào buổi sáng, đêm qua cậu ngủ ngon không?"

"Cũng được." Không biết có phải tại sóng kém không, thanh âm của Qúy Lạc Thủy hơi mơ hồ.

Lâm Bán Hạ nói: "Hôm nay tớ tới chỗ làm trước, ngày mai mang đồ của cậu đến sau nhé."

"Được." Quý Lạc Thủy đáp.

Lâm Bán Hạ: "Sao giọng cậu nghe mệt mỏi vậy?"

"Đâu có." Qúy Lạc Thủy hàm hồ nói, "Tớ khỏe lắm, cậu cứ đi đi, đồ đạc các thứ tạm thời chưa cần mang cho tớ đâu."

Lâm Bán Hạ còn muốn nói thêm, không ngờ anh đã cúp điện thoại.

Là người trưởng thành, dù có gặp chuyện kinh khủng đến đâu chăng nữa, công việc vẫn phải đặt lên hàng đầu. Công việc của Lâm Bán Hạ có chút đặc biệt; đó là thường xuyên qua lại với bên nhà tang lễ. Nhưng cậu không phải là thành viên của nhà tang lễ, phần lớn thời gian chỉ xử lý một số thi thể bị hư hại nghiêm trọng. Thi thể nhảy lầu tàn tạ cậu đã nhìn quen mắt, nhưng thảm nhất vẫn là thi thể bị thương nặng trong tai nạn giao thông; nếu không may thì dù có dùng xẻng đào một đống đất lên cũng không thể gom được thi thể hoàn chỉnh.

Bởi vì... đặc thù công việc, cường độ làm việc của Lâm Bán Hạ cũng không cao, lúc có việc thì làm việc, lúc không có việc thì rất nhàn. Nhưng mà người có khả năng làm nghề này thực sự không nhiều, đa số chỉ làm được hai, ba tháng đã không chịu nổi. Lâm Bán Hạ là ngoại lệ, cậu đã làm việc này hai năm rồi, kể từ khi tốt nghiệp đại học cũng không nhảy việc lần nào; dù sao việc này có hơi đáng sợ chút, nhưng đãi ngộ rất xông xênh.

Hôm nay vận khí của Lâm Bán Hạ không tệ, từ khi đi làm vẫn chưa gặp phải chuyện gì. Có thời gian, cậu lại nghĩ tới Quý Lạc Thủy, tảng đá trong lòng không sao bỏ xuống được.

Sau cuộc điện thoại buổi sáng, Quý Lạc Thủy bặt vô âm tín. Không có tín hiệu, không bắt máy, không gọi được.

Lâm Bán Hạ buồn bực ngồi trong phòng làm việc, nghĩ thầm, tan làm xong nhất định phải ghé qua coi thử.

Đồng nghiệp Lưu Tây của Lâm Bán Hạ là một người nhiệt tình, thấy cậu có vẻ sầu não, hiếu kỳ hỏi: "Này, Bán Hạ, hôm nay sao thế, buồn bực chuyện gì?"

Lâm Bán Hạ nói: "Không có gì."

"Bộ dáng anh nhìn giống không có chuyện gì." Lưu Tây tiếp: "Xem xem xem, chân mày của anh nhăn thành một đống rồi" Y lại gần, cười hì hì: "Huống chi hôm nay lại rảnh rỗi như vậy -"

Lời còn chưa nói hết đã bị đồng nghiệp sau lưng vỗ một cái, người nọ cả giận nói: "Lưu Tây, ngậm miệng quạ đen của anh lại! Không biết lời nào có thể nói, lời nào không thể sao?"

Lưu Tây lầm bầm: "Làm gì có chuyện linh như thế chứ."

Trong giới này có một kiêng kỵ, đó là không được nói mình rảnh rỗi. Vừa nói rảnh rỗi, thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện, trăm lần như một. Lưu Tây là người mới, làm việc chưa được ba tháng, đối với mấy điều cấm kỵ này không để ý lắm.

Nhưng chưa tới ba mươi phút sau, điện thoại văn phòng đã đổ chuông.

Một đồng nghiệp nhận điện thoại xong liền trừng mắt nhìn Lưu Tây: "Nhìn đi, có việc rồi đấy."

Lưu Tây 'a' một tiếng, khổ não gãi đầu: "Ai mà biết lại linh như vậy!"

Lâm Bán Hạ tỏ vẻ thoải mái, vỗ vỗ vai y.

Ba mươi phút trước, bên cạnh đường cao tốc xảy ra tai nạn nghiêm trọng. Một chiếc xe tải cỡ lớn chở đầy vật liệu không khống chế được phanh xe, lạng lách lung tung trên đường, gây ra tai nạn thảm khốc. Có vài chiếc xe chở hàng cũng không tránh được tai ương; mà nghiêm trọng nhất là một chiếc xe bị xe chở hàng lật ngửa đè lên.

Chiếc xe con bẹp rúm, người ngồi bên trong đoán chừng cũng lành ít dữ nhiều; bây giờ gọi họ tới là để xử lý hiện trường nhanh chóng, kịp thời ngăn chặn tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc.

Đám Lâm Bán Hạ thay sang quần áo lao động, đi tới hiện trường xảy ra tai nạn.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, tâm trạng mọi người đều không tốt lắm. Thật lòng mà nói, dù có thể làm được, nhưng gặp phải mấy chuyện như thế này, nhìn thấy người chết ngoài ý muốn, sao có thể vui vẻ cho được.

Lâm Bán Hạ nhìn điện thoại lần cuối, bây giờ đã sắp sáu giờ tối, Qúy Lạc Thủy vẫn chưa trả lời tin nhắn. Cậu thở dài nặng nề, nhét điện thoại vào sâu trong túi áo.

Một tiếng sau, Lâm Bán Hạ và vài đồng nghiệp đã tới hiện trường.

Đội cảnh sát lúc này đã tới, bắt đầu chỉ đạo cần cẩu kéo xe tải đi, sau đó đội phòng cháy chữa cháy bắt đầu cắt xe con đã bị đè bẹp.

Đội Lâm Bán Hạ cầm dụng cụ chờ ở bên cạnh, vừa rồi vài xe cứu thương đã chở nạn nhân còn sống đi, nhưng không có ai là người trong chiếc xe con kia. Trong lòng họ đều hiểu rõ, tai nạn nghiêm trọng như vậy, căn bản không thể sống nổi.

Xe con trước mắt đã bị ép dẹt, gần như thành một tấm phản, sau khi cắt xong mui xe kim loại, liền nhìn thấy người ngồi bên trong.

Không rõ lắm có mấy người, chỉ có thể miễn cưỡng đoán ra từ quần áo đang mặc, có khoảng ba, bốn người.

Lưu Tây niệm "A di đà Phật" xong, bắt đầu cẩn thận xử lý thi thể. Lâm Bán Hạ đeo khẩu trang vào, rũ mắt làm việc.

Mùi máu tanh nồng nặc xuyên qua khẩu trang, xông thẳng vào khoang mũi của họ. Lâm Bán Hạ nghe được tiếng khóc bi thương truyền tới. Cậu nghiêng đầu nhìn, thấy sau lưng mình có một người phụ nữ yếu ớt, chắc là người thân của người chết trong xe con, lúc này đang được vài người khác đỡ, đã khóc đến rối tinh rối mù.

"Thật đáng thương." Lưu Tây nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bị đè tới mức này, có lẽ không thể tách thi thể ra rồi..."

Lâm Bán Hạ: "Đừng nói nữa."

Lưu Tây: "Ai, nhìn thôi cũng thấy khó chịu."

Lâm Bán Hạ lại thở dài một tiếng, Lưu Tây cũng thở dài, sau đó im lặng.

Những lúc thế này, tốt nhất không nên nói chuyện, bởi vì dù nói gì chăng nữa, người nhà đang đau thương quá độ cũng đều nghe không lọt tai; ngược lại còn khiến bọn họ càng thêm khổ sở.

Lâm Bán Hạ vừa đem thi thể cho vào túi đựng xác, vừa nghe được cảnh sát đang nhỏ giọng thảo luận tình tiết vụ án.

Thì ra có mấy người ra ngoài du lịch, có hai chiếc xe, người vợ đi xe trước tránh được tai nạn, nhưng người chồng, con cái và người già ở xe sau, không may mắn tránh thoát. Người vợ vừa hay tin có tai nạn liền vội vàng dừng xe quay lại, nhưng vừa quay lại xong liền nhìn thấy xe đã bị đè nát bét.

Cứ trơ mắt nhìn người nhà mất đi như vậy, dù là ai cũng không thể chịu nổi.

Nhìn tình trạng của thi thể, đám Lâm Bán Hạ không dám để cho người nhà nạn nhân nhìn lâu, mà nhanh chóng đưa lên xe đến nhà tang lễ xử lý.

Thi thể vừa được chuyển lên xe, lại bị người phụ nữ đang khóc đến xé ruột ngăn cản. Cô nằm úp sấp ở trên xe, nhất quyết không để họ đi, tuyệt vọng gào khóc, nói muốn nhìn mặt người nhà.

Cảnh sát vốn muốn khuyên thêm, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của cô, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Lâm Bán Hạ và Lưu Tây ngồi trong xe liếc nhau, đều cảm thấy cho cô xem thì không ổn lắm, nhưng mà cô sống chết không chịu thỏa hiệp. Vì vậy họ đành mở cửa xe.

Người phụ nữ gào khóc, gần như nằm bò cả lên xe, tay cô run run, lần lượt mở túi đựng xác ra, lập tức nhìn thấy những thi thể không còn hình dạng bên trong. Bởi vì bị đè ép quá mức, dáng dấp ban đầu của thi thể đã hoàn toàn bị phá hủy; nếu là người bình thường, có lẽ đã ngay lập tức ôm ngực nôn mửa, nhưng có lẽ vì đã quá mức bi thương, người phụ nữ tự tay ôm lấy một thi thể, trong miệng nức nở gì đó.

Lâm Bán Hạ đứng khá gần, nghe loáng thoáng cô ta nói: "Đều tại em, đều tại em - là em hại chết cả nhà -" Cậu liền cảm thấy kì lạ, vì sao cô lại nói như vậy. Chẳng lẽ là vì người phụ nữ này nhất định đòi muốn đi chơi? Nên mới xảy ra chuyện?

"Cả gia đình giờ chỉ còn lại mình cô ấy, thật đáng thương." Lưu Tây cảm thán.

Lâm Bán Hạ nhìn về phía người phụ nữ, sắc mặc cổ quái: "Chỉ còn lại mình cô ấy? Vậy người kia là ai?"

Lưu Tây nói: "Hả? Ai cơ?"

Lâm Bán Hạ nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, cậu cẩn thận nhìn sau lưng người phụ nữ một lát, nặng nề mở miệng, hàm hồ nói: "Không có gì, hình như tôi nhìn nhầm."

Nhưng cậu đâu có nhìn nhầm. Cách người đàn bà khoảng một mét, có một người mặc đồ đen đứng quay lưng về phía họ; cô ta và người phụ nữ kia thoạt nhìn không khác nhau là bao, lẳng lặng đứng ở phía sau người phụ nữ giống như một cái bóng. Lúc này trên cao tốc chỉ có cảnh sát và nhân viên công tác; sự xuất hiện của người này nhất thời trở nên kì quái. Nhưng mà những người xung quanh cô dường như cũng không phát hiện ra sự tồn tại của người này, ai làm việc nấy.

Người phụ nữ khóc xong thì được cảnh sát đỡ ra, chật vật lên xe cảnh sát; mà cái người mặc đồ đen sau lưng cô cũng bắt chước động tác của họ, đi vào xe cảnh sát. Khi người phụ nữ ngồi xuống xe, Lâm Bán Hạ nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, cảm thấy hơi bất ngờ. Người mặc đồ đen và người phụ nữ có người nhà bị tai nạn giống nhau y đúc, chỉ là khuôn mặt người kia trắng bệch như giấy, đôi con ngươi cũng trắng dã. Cô ta giống như một con rối bằng gỗ, người phụ nữ đi một bước, cô ta cũng đi một bước. Không biết có phải Lâm Bán Hạ sinh ra ảo giác hay không, cậu dường như nhìn thấy được, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần...

"Bán Hạ, cậu đang nhìn gì thế." Lưu Tây kỳ quái nhìn cậu.

"Không có gì." Lâm Bán Hạ thu hồi ánh mắt, làm như không có gì xảy ra, liếc nhìn điện thoại: "Chúng ta đi trước đi." Chỉ cần vài người ở lại dọn dẹp nốt hiện trường và hỗ trợ cảnh sát khôi phục giao thông là được rồi.

"Đi thôi." Lưu Tây khởi động xe.

Hai người chở thi thể, đi về hướng nhà xác.

Ngồi trong xe, Lâm Bán Hạ lòng dạ có chút không yên.

Lưu Tây ngồi bên cạnh tâm tình cũng không tốt hơn là bao. Y lấy từ trong túi áo ngực ra một điếu thuốc đưa cho Lâm Bán Hạ, Lâm Bán Hạ lắc đầu từ chối.

Lưu Tây bèn tự châm một điếu, hung hăng rít một hơi: "Đang nghĩ gì thế?"

"Chuyện trong nhà." Lâm Bán Hạ nói. "Bạn cùng phòng của tôi hình như bị trúng tà."

Lưu Tây hỏi: "Trúng tà?"

Lâm Bán Hạ suy nghĩ một chút bèn đem sự việc ở tiểu khu bọn họ kể cho Lưu Tây. Lưu Tây nghe xong liền không tự giác mà thẳng lưng, hỏi, anh nghiêm túc à? Việc chúng ta làm bình thường đã đủ kích thích rồi, còn ở một nơi còn kích thích hơn như thế, người bình thường làm sao chịu nổi. Y lải nhải một lúc, lại liếc Lâm Bán Hạ, dò xét nói: "Nhưng mà hình như anh không sợ mấy thứ này."

Lâm Bán Hạ chậm rãi nói: "Thật ra... không phải là tôi không sợ."

"Vậy tại sao anh không có phản ứng gì?" Lưu Tây nói. "Tôi nghe đồng nghiệp nói, lần đầu tiên tới hiện trường, bọn họ đều nôn thốc nôn tháo, chỉ có anh là không."

Lâm Bán Hạ muốn nói lại thôi.

Lưu Tây: "Này, nói gì đi?"

Lâm Bán Hạ: "Vậy bọn họ không nói cho anh biết, nửa năm sau tôi không ăn nổi thịt à?"

Lưu Tây vò đầu.

"Không phải tôi không sợ, mà là phản ứng chậm." Lâm Bán Hạ thở dài. "Ví dụ nhé, người bình thường nếu đang đi trên đường mà bị vỗ vai, quay đầu lại không thấy có ai sau lưng, hầu như sẽ bị dọa đến hồn vía lên mây, thế nhưng tôi... tôi thì chắc phải một tiếng sau mới có chút phản ứng."

Lưu Tây im lặng nhìn Lâm Bán Hạ, giống như đang nhìn một con yêu quái.

Lâm Bán Hạ nói: "Việc này xảy ra khá lâu rồi." Cậu chống tay lên cửa sổ xe, cảm nhận gió đêm rét lạnh. Lúc này bên ngoài bắt đầu có mưa nhỏ, theo gió bay vào trong xe, táp vào gò má Lâm Bán Hạ.

Lưu Tây đột nhiên sợ run cả người: "Lạnh quá, Lâm ca, anh đóng cửa sổ lại đi!"

Lâm Bán Hạ kéo cửa sổ lên.

"Anh phái hiện mình thay đổi như vậy từ bao giờ?" Lưu Tây tiếp tục nói vấn đề trọng tâm.

Lâm Bán Hạ: "Khi học đại học, có một nữ sinh... cô ấy nói 'Lâm Bán Hạ, mình không thích lễ độc thân'."

"Sau đó thì sao." Lưu Tây hỏi.

Lâm Bán Hạ: "Sau đó tôi nói, lễ độc thân chẳng qua cũng chỉ thua lỗ thôi mà."

Lưu Tây: "..."

Lâm Bán Hạ nói: "Cô ấy lại lặp lại, mình nói không thích không thích, mình có thể thích bất cứ ngày lễ nào, ngoại trừ lễ độc thân."

Lưu Tây: "Sau đó?"

Lâm Bán Hạ nói: "Sau đó thì không có sau đó." Cậu dừng một lát, cảm khái bổ sung một câu: "Khi tôi trải qua lễ độc thân, mới hiểu ra ý của cô ấy..."

Lưu Tây thở dài, nói, Lâm ca ơi là Lâm ca, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh không có bạn gái. Anh tự xem lại bản thân đi, ngay cả tôi cũng đã có bạn gái! Thật là uổng phí khuôn mặt cùng khí chất trời sinh này, cuối cùng bên cạnh anh cũng chỉ có mấy bà mẹ hàng xóm đầy từ ái.

Lâm Bán Hạ: "Cậu có bạn gái? Tôi không tin."

Lưu Tây: "Được rồi, vài ngày nữa tôi dẫn cô ấy tới gặp anh."

Y đang hăng say khoe khoang, đột nhiên lại nghe được tiếng gì đó, chần chừ nhìn Lâm Bán Hạ: "Lâm ca, anh có nghe thấy tiếng gì không?"

Lâm Bán Hạ lắng tai nghe một lát: "Ở trong khoang xe?"

Hai người liếc nhau. Lưu Tây có chút sợ, trong xe căn bản không có ai, chỉ có mấy bộ thi thể bị nghiền nát; âm thanh này hơi giống tiếng vật gì đang ma sát với túi đựng xác, xoạt xoạt xoạt, khiến cho người ta nổi hết da gà.

"Có cần dừng xe kiểm tra một chút không? Vật gì vậy?" Âm thanh càng lúc càng lớn, Lưu Tây đã không kiềm chế được, chân đạp ga run rẩy đến lợi hại.

Lâm Bán Hạ nhìn bộ dáng của y, biết không mở không được, bèn bảo y dừng xe bên vệ đường, để cậu vòng ra cốp xe xem một chút.

Lưu Tây run sợ hỏi: "Lâm ca, có cần tôi vào cùng anh không?"

Lâm Bán Hạ nói: "Không cần." Nhìn bộ dáng Lưu Tây, cậu sợ y vừa nhìn thấy sẽ hoảng đến mức tiểu ra quần.

Lâm Bán Hạ nhảy xuống xe, đi tới thùng xe sau, đưa tay mở cửa xe, lộ ra những túi đựng xác bên trong. Trước khi đem thi thể xếp lên xe, bọn họ đều nghĩ tới cảm nhận của người chết mà xếp xác thật chỉnh tề; thế nhưng những thi thể trước mắt này lại xếp chồng chất lên nhau, tựa như có bàn tay giúp 'họ' di chuyển. Mà âm thanh kỳ quái phát ra, chính là từ những túi đựng xác đang chồng chất lên nhau.

Lâm Bán Hạ leo lên xe, rón rén sắp xếp gọn gàng các túi đựng xác một lần nữa. Bình thường, túi đựng xác đều có chức năng chống nước, nhưng không biết có phải tại thi thể quá thảm hay không, không ngừng có chất lỏng chảy ra từ trong túi, tí tách tí tách rơi trên xe.

Lâm Bán Hạ vừa đem túi đựng xác xếp gọn xong, phát hiện ra âm thanh xoạt xoạt cũng đã ngừng. Lâm Bán Hạ cúi đầu, cẩn thận tra xét một lượt cũng không tìm được gì; nhưng mà khóe mắt cậu chú ý tới một chi tiết. Khóa của túi đựng xác bé nhất đã bị kéo ra một đoạn.

Cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm này. Lưu Tây cũng đã tới được mấy tháng, cũng không thể quên kéo khóa. Lâm Bán Hạ nhìn chằm chằm khóa túi một lúc, trầm mặc đưa tay kéo khóa lại; sau đó cậu làm như không có gì xảy ra mà đứng lên, nặng nề đóng cửa khoang xe.

"Sao rồi, âm thanh gì vậy?" Lưu Tây thấy Lâm Bán Hạ đã về, khẩn trương hỏi.

Lâm Bán Hạ nói: "Trong xe có chuột, tôi cũng chỉ vừa thấy cái bóng, nó đã lủi đâu không biết. Bỏ đi, không cần để ý, đưa