Khí Trùng Tinh Hà

Chương 947: Vô Song diệt sát Thiên Thần Đạo

Cường giả, cường giả tuyệt đối!

Loại cao thủ Thiên Thần Đạo một kiếp như Hồng Nhạc, đối diện với một kiếm kinh thế này, trong lòng cũng là một trận rùng mình ớn lạnh dâng lên.

Xa xa, Tần Vô Song cũng mắt lạnh nhìn màn này. Trong lòng trái lại dâng lên từng đợt khoái trá. Đây là trừng phạt đúng tội Đại Huyễn Nhật Thần Cung!

Cả ngày giống như bá vương, tính kế cái này, tính kế cái kia. Hôm nay Tần Vô Song thay người khác hành đạo, thay người khác trừng trị. Trong lòng vui sướng, đương nhiên là hả dạ.

- Thú Tộc tiếp nhận đề nghị của ta, bước đầu tiên, xem như đi đúng rồi. Chỉ có điều, cao thủ của Đại lục Phong Vân xuất động, thật ra là chuyện ngoài dự kiến. Vốn muốn dựa vào Thú Tộc dạy cho Đại Huyễn Nhật Thần Cung một bài học, không ngờ, lại gây lớn chuyện. Cũng tốt, để Đại lục Phong Vân và Đại lục Thiên Tượng va chạm nhau. Thế cục như vậy, đối với ta mà nói là tốt nhất. Chuyện gây ra càng lớn, càng có lợi với Đại lục Thiên Huyền ta. Đại lục Phong Vân và Đại lục Thiên Tượng tranh danh đoạt lợi, để bọn chúng cắn xé lẫn nhau là tốt nhất!

Tần Vô Song đột nhiên phát hiện, thế cục trở nên thú vị như vậy, đối với hắn mà nói, lại là thu hoạch không ngờ tới.

Kiếm quang chớp động.

Giữa thiên địa, phảng phất mỗi một kiếm hạ xuống, lại là một lần biến sắc!

Năm lưỡi kiếm hạ xuống, trực tiếp giết chết ba người, hai người khác, lại rơi vào trong thú đàn, trực tiếp bị xé rách thành mảnh nhỏ!

Còn Hồng Nhạc, mặc dù miễn cưỡng chặn kiếm thứ sáu, nhưng người này, rõ ràng là Thiên Thần Đạo cường giả ba, bốn kiếp, một kiếm đâm tới, liền trực tiếp khiến chiến đao của Hồng Nhạc xuất hiện vết rách cực lớn, toàn bộ cơ thể giống như diều đứt dây lăn ra bên ngoài.

May mắn Nhật Đông Sơn lúc này tốc độ đuổi tới, một đao cường thế, đỡ được một kiếm gần sát đến. Thuận thế một đạo thần quang chống đỡ, đẩy Hồng Nhạc ra khỏi vòng vây.

- Đi!

Nhật Đông Sơn biết, những người khác chết thì cũng chết rồi, nhưng Hồng Nhạc, lại là Thiên Thần Đạo cường giả. Bồi dưỡng một Thiên Thần Đạo, vô cùng khó khăn, tuyệt đối không thể chết đi một cách không có ý nghĩa như vậy.

Ý nghĩa của một Thiên Thần Đạo còn đáng giá hơn mười Chân Thần Đạo đỉnh phong!

Hồng Nhạc mượn luồng sức mạnh này, nhảy ra khỏi vòng, quát:

- Đội trưởng!

- Ta không sao, đi mau!

Nhật Đông Sơn quát lên.

Hồng Nhạc chùi máu chảy trên mặt, đây đều là máu tươi của những bằng hữu trong đội, vương lại trên mặt còn hơi ấm, nhưng những bằng hữu cùng đội đó, đã thân đầu mỗi thứ một nơi, Thần hồn hủy diệt rồi.

- Đáng giận, đáng giận!

Trong lòng Hồng Nhạc tức giận bộc phát, cũng không tìm được chỗ phát tiết, khi đang xông về phía trước, đột nhiên trước mặt một luồng thân ảnh lóe hiện ra trong đám mây.

- Vũ Tinh Hà?

Trên mặt Hồng Nhạc nhất thời hiện ra một luồng sát khí. Hắn hiện giờ lửa giận đang thịnh, chưa phát tiết ra, nhìn thấy Vũ Tinh Hà, một luồng oán khí nhất thời trút giận lên người Tần Vô Song.

- Tiểu tử, là ngươi, là ngươi đem Thú Triều dẫn đường đến đây!

Hồng Nhạc mặc dù không xác nhận, nhưng cũng mặc kệ. Trước đó đã định ra một cái cớ, xuống tay với đối phương, chính là có lý chẳng sợ!

Nào ngờ, Tần Vô Song ung dung mỉm cười, lại không hề phủ nhận, chỉ là ung dung thong thả nói:

- Hồng Đội phó, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói xằng bậy. Mấy ngày trước, một gã đội viên của Đại Huyễn Nhật Thần Cung các ngươi, đi trêu chọc Thú Tộc, đừng tưởng rằng ta không biết. Nếu không phải ta sớm hiểu rõ, hừ, chỉ sợ sớm đã bị các ngươi ám hại rồi. Bây giờ cái này gọi là báo ứng đến rất nhanh!

Khẩu khí của Tần Vô Song, đó là một chút cũng không khách khí.

Bắp thịt trên mặt Hồng Nhạc khẽ cau lại, khóe miệng khẽ động:

- Nói như vậy, quả nhiên là ngươi dẫn tai họa tới?

- Ai, gỗ mục không thể chạm khắc được, đã nói rồi, đây là các ngươi tự làm tự chịu. Muốn hãm hại chúng ta, bây giờ lửa đốt mạnh quá, ngay cả bản thân cũng bị thiêu đốt luôn sao? Đội trưởng Nhật Đông Sơn không chạy trốn, sẽ không hy sinh vì nhiệm vụ chứ? Đội trưởng Nhật Đông Sơn lấy thân thể ngăn cản trăm vạn Thú Tộc, đây thật sự là xúc động lòng người, hành động vĩ đại này, ngày nào đó quay về Đại lục Thiên Tượng, nhất định sẽ lập bia ca tụng!

Hồng Nhạc cũng không phải kẻ ngốc, có phải là lời nói châm chọc hay không, đương nhiên có thể nghe ra. Hô hấp nhất thời dồn dập, tay phải đã đặt lên trên chuôi đao.

Tần Vô Song khoa trương kêu lên:

- Hồng Đội phó, đừng quên thân phận của mình, chúng ta hiện tại, đều là cống hiến cho Chủ Thần Điện, ngươi không phải muốn thừa dịp không có ai đối phó với ta chứ?

Hồng Nhạc cười gằn một tiếng:

- Ngươi nói đúng, tiểu tử, ngươi cam chịu số phận đi. Hôm nay Hồng gia nhà ngươi phải để ngươi biết, Thiên Thần Đạo của tán tu và Thiên Thần Đạo của tông môn đầu lĩnh chúng ta, chênh lệch đến mức nào!

Tần Vô Song khoái trá cười lên:

- Nói như vậy, hôm nay ngươi không động thủ không được đúng không?

- Vũ Tinh Hà, dù hôm nay lưỡi ngươi khéo như lưỡi gà, cũng khó thoát được một đao này!

- Ha ha, Hồng Đội phó, ngươi tựa hồ đã quên mất một chuyện. Tự tin như vậy, không sợ gió lớn làm đau đầu lưỡi sao?

- Ta không cần nhớ gì cả, ngươi chỉ cần biết, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!

- Chậc chậc, không thể không nhắc nhở ngươi một chút. Trăm vạn Thú Triều, ta còn chạy trốn được, còn ngươi, thiếu chút nữa chạy không được. Ngươi cảm thấy, dựa vào bản lĩnh của ngươi, có thể giết được ta sao?

Hồng Nhạc kinh ngạc, lời này, phảng phất giống như một thanh đao sắc bén, trực tiếp vẽ ra một vết rách trong lòng tự tin của hắn.

- Tiểu tử, ngươi chẳng qua là may mắn, chạy trốn trước mà thôi! Xem ta hôm nay làm thế nào giết chết ngươi!

Hồng Nhạc kêu to lên, chiến đao hạ xuống, liên tiếp chém tới ba đao, cuốn động mà tới.

Ba đao của Thiên Thần Đạo cường giả, không hề tầm thường. Mượn lực của thiên địa tự nhiên, ba đao chém tới, quanh người Tần Vô Song, lập tức cảm nhận được chí ít mấy trăm ngàn trọng lực phảng phất như bắt đầu khởi động trong không trung.

Nhưng ba đao trí mạng, lại rất chân thực, nháy mắt đã chém tới trước mặt!

Thân hình của Tần Vô Song, cũng tựa hồ trong khoảnh khắc, đột nhiên hóa thành một đạo tử quang, phóng lên trời cao, song chưởng mở ra, cũng có thêm một thanh chiến đao.

Âm Dương Tạo Hóa Đao!

Đao này, phân âm dương, đoạt tạo hóa! Tạo hóa chung thần tú, âm dương cát hôn hiểu!

- Âm Dương Cực Quang, phá cho ta!

Tần Vô Song quát lớn một tiếng, đao quang cuồn cuộn nổi lên, một đạo âm dương lốc xoáy tràn lan ra, cấp tốc cuốn động trước người, đem đao quang của kẻ địch, tận sức cuốn vào. Thế này của Tần Vô Song, đao quang chất đống, phóng ra.

- Sao?

Hồng Nhạc nhìn thấy Âm Dương Cực Quang đột nhiên chém ra, nhất thời ý thức được tình thế không ổn, biết lợi hại, chửi nhỏ một tiếng, chiến đao ngăn cản, thân hình đột nhiên đưa ra, hóa thành lưu quang, chạy trốn!

Đánh không lại, trốn!

Hồng Nhạc vừa rồi chiến đấu, khí thế đã mất, hiện giờ bị một chiêu của Tần Vô Song làm cho kinh sợ, làm gì còn ý chí chiến đấu, hồn phách mất hết, chỉ nghĩ đến chạy càng xa càng tốt.

Tần Vô Song nheo mắt, nhìn thấy quỹ tích rời xa của Hồng Nhạc. Âm Dương Tử Vân Dực thúc giục, cấp tốc đuổi theo, Thần Tú Cung như cũ mở ra.

- Xạ Nhật Tiễn, đi!

Song chưởng Tần Vô Song giãn ra, Thần Tú Cung trong tay hắn, phảng phất như một thể sinh mệnh sáng lạn, tản phát ra quang hoa óng ánh nhất trong sinh mệnh của nó.

Vù!

Đường vòng cung không gì sánh được, tốc độ hoàn mỹ, đuổi theo quỹ tích chạy trốn của Hồng Nhạc.

Đột nhiên, phía trước kim quang mãnh liệt, ầm ầm một tiếng, không trung phảng phất nổi lên một đoàn mây mù kim quang, xông lên trời cao.

Hồng Nhạc kêu thảm một tiếng, Thần hồn trực tiếp thoát ra khỏi cơ thể, đã chịu trọng thương. Tần Vô Song cười lớn một tiếng, hai cánh chấn động, trường tiên trong tay cấp tốc cuốn tới.

- Hồng Nhạc, chạy đi đâu?

Trường tiên này, chính là vũ khí Thiên Thần Đạo ba kiếp, giam cầm Thần hồn là sở trường nhất. Tiên ảnh lay động, đã quấn chặt lấy Thần hồn của Hồng Nhạc. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hồng Nhạc hồn phi phách tán, lúc này mới cảm nhận được vị tán tu trước mặt này đáng sợ như thế nào.

Tần Vô Song căn bản không cho hắn cơ hội để nói, Thần Cổ Thuật đã bắn vào Thần hồn, trực tiếp giam cầm hắn. Thần hồn của Hồng Nhạc vốn đã bị thương, làm sao có thể đối địch với Thần hồn của Tần Vô Song, trực tiếp bị Thần Cổ xâm nhập, vô tri vô giác, hôn mê.

Bắt được Thần hồn của một Thiên Thần Đạo, đối với Tần Vô Song mà nói, quả thực là một thu hoạch lớn. Tần Vô Song thu trường tiên lại, nửa khắc cũng không dừng lại, lập tức quay đầu ẩn náu.

Bất kể như thế nào, Tần Vô Song cũng không muốn lưu lại nhược điểm gì cho người khác.

Sống chết của Hồng Nhạc, người khác có lẽ không quan tâm, Nhật Đông Sơn, khẳng định sẽ không mất cảm giác. Với tính cách cố chấp của Nhật Đông Sơn, nếu biết Hồng Nhạc là bị Tần Vô Song tiêu diệt. Nhật Đông Sơn nhất định sẽ không hỏi rõ trắng đen, trực tiếp tìm Tần Vô Song hắn liều mạng.

Tần Vô Song thật ra không sợ Nhật Đông Sơn, nhưng không muốn trước mặt các tiểu tổ khác ở Chủ Thần Điện rơi vào ác danh giết chết chiến hữu.

Mặc dù tất cả chuyện này, đều là Đại Huyễn Nhật Thần Cung gây sự trước. Nhưng Tần Vô Song cũng không khờ dại cho rằng, những người đó sẽ kiên nhẫn nghe hắn giải thích.

Loại tình huống bình thường, tán tu khẳng định là có lý nói không rõ. Cho dù đạo lý nói rất rõ ràng, Đại Huyễn Nhật Thần Cung và tán tu ai nặng ai nhẹ, tất cả mọi người đều biết lựa chọn như thế nào.

Nửa tháng sau, tai ương Thú Triều, cuối cùng đã từ từ bình ổn. Từ phía Nam đến dọc tuyến phía Đông, một vùng hỗn độn, vô số tu luyện giả trong Thú Triều lần này đã bỏ mạng. Bao gồm cả tu luyện giả bản địa của Ô Thước Tinh, còn có tán tu đến từ các Vị diện khác, và tu luyện giả của Đại lục Phong Vân và Đại lục Thiên Tượng.

Trong Thú Triều phẫn nộ, đều có vẻ nhỏ bé như vậy!

Còn người bày ra tất cả chuyện này Tần Vô Song, lại nhàn nhã tu luyện trong một động phủ bí mật nào đó, trong nửa tháng, việc chủ yếu nhất phải làm của hắn là đem Thần hồn của Hồng Nhạc dung hợp thành một Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, lại bào chế ra một Thần Chung Khôi Lỗi Thiên Thần Đạo.

Mặc dù, Khôi Lỗi này tạm thời vẫn chưa thể so sánh với những Thiên Thần Đạo Khôi Lỗi khác, nhưng Tần Vô Song lại cảm thấy thành tựu vô cùng.

Thì ra, bào chế Thiên Thần Đạo Khôi Lỗi, lại nhiều lạc thú như vậy. Loại cảm giác thành tựu này, xác thực không phải loại chuyện khác có thể thay thế được.

- Đội trưởng, đại sự không ổn rồi!

Một ngày, Tần Vô Song đột nhiên nhận được truyền thức của Đội phó Thiết Hoằng:

- Đội trưởng, ngươi ở đâu? Nhật Đông Sơn của Đại Huyễn Nhật Thần Cung, treo thưởng một viên tinh thạch Cực phẩm, muốn lấy mạng của ngươi. Bọn chúng tuyên bố ngươi dẫn động Thú Triều đến, còn tập kích sư đệ Hồng Nhạc của hắn. Hắt cho ngươi một chậu nước bẩn lớn!

Tần Vô Song có chút giật mình, lập tức bình tĩnh trở lại. Nhật Đông Sơn làm như vậy, hắn không có chút nào cảm thấy bất ngờ, với tính cách của Nhật Đông Sơn, hắn không làm như vậy, trái lại mới là kỳ quái.

- Một viên tinh thạch Đại La Cực phẩm, thật sự cam lòng cho. Khẳng định là tinh thạch Đại La Thập phẩm? Bằng không, cái mạng này của ta không khỏi quá đáng giá rồi. Tinh thạch Đại La Thập Nhất phẩm, nghe nói ngay cả Chủ Thần cũng sẽ động lòng. Ha ha, Nhật Đông Sơn, thật sự khẳng định tiêu vốn ban đầu rồi.

Tần Vô Song tự giễu nghĩ, trong lòng cũng rất bình tĩnh. Tinh thạch Cực phẩm mặc dù tốt, nhưng rốt cuộc có thể có bao nhiêu người động lòng, lại là một đáp số chưa biết.

Dù sao, những người này, đều là phụng mệnh Chủ Thần Điện mà tới. Lén lút ẩu đả giết chóc, vạn nhất dẫn tới cao tầng Chủ Thần Điện không vui, phải đền bù mất mát.