Khí Trùng Tinh Hà

Chương 918: Động phủ Thiên Thần Đạo ba kiếp

Bọn Bao Bao khó trách không thể bình tĩnh được, động phủ vô tình phát hiện được này, không ngờ là cường giả Thiên Thần Đạo ba kiếp thời đại Thái cổ lưu lại.

Thời đại Chúng Thần Thái cổ, do tất cả Thiên Thần Đạo cường giả đều đi tham gia phong ấn Tinh Hà Kết Giới, cho nên trước khi xuất phát, mọi người đều ước định trước, đem tất cả vật truyền lại đều chôn trong Thần Khí Mê Cung.

Đây cũng là làm dự tính xấu nhất, đem vật truyền lại đặt trong Thần Khí Mê Cung, cho dù có một ngày, Đại lục Thiên Huyền bị công phá, có Thần Khí Mê Cung này, ít nhất cũng có thể vì Đại lục Thiên Huyền lưu lại một ít di sản.

Do vậy, mọi người nô nức đi thăm dò Thần Khí Mê Cung, một mặt là vì Thần Khí Mê Cung là chiến trường Chúng Thần Thái cổ đại chiến Dị tộc, mặt khác, cũng là vì di sản của Chúng Thần Thái cổ đều chôn giấu trong Thần Khí Mê Cung. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đương nhiên, vẫn còn một nguyên nhân quan trọng nữa, Thái cổ đại chiến, Thần đạo Dị tộc đợt đầu tiên xâm lược Đại lục Thiên Huyền, nhục thân tuy bị hủy diệt, nhưng Thần hồn chưa bị tiêu diệt, bị phong ấn trong Thần Khí Mê Cung.

Do tất cả các nguyên nhân trên, Thần Khí Mê Cung, mấy ngàn năm mở ra một lần, mới có thể làm cho người cả Đại lục Thiên Huyền đều vô cùng thèm khát.

Mà động phủ của Thiên Thần Đạo ba kiếp mà bọn người Bao Bao tìm thấy, cho dù đặt trong thời đại Chúng Thần Thái cổ, cũng tuyệt đối phi thường.

Thời đại Thái cổ, cường giả tối cao của Đại lục Thiên Huyền cũng chỉ la Thiên Thần Đạo năm kiếp. Mà Thiên Thần Đạo ba kiếp, trong thời đại Thái cổ, cũng đã có thể coi là tuyệt đỉnh cường giả rồi.

Nhân vật như vậy, Đại lục Thiên Huyền từ xưa đến nay, tuyệt đối có thể xếp trong hai mươi người đầu tiên.

Ở tầng mê cung thứ mười có thể gặp được động phủ như thế này, quả thực không dễ. Cũng có thể nói là từ khi Thần Khí Chi Môn mở ra đến nay, đây là động phủ cao cấp nhất xuất hiện.

Tần Vân Nhiên và Cô Đơn ở phía trong, Bao Bao thủ trên cửa cấm chế của động phủ, tay nắm Càn Khôn Nhất Khí Côn, đang giằng co không ngừng!

Bọn người Bao Bao cũng là vô tình mà tìm được động phủ. Dọc đường đi, bọn họ đều theo lời căn dặn của Tần Vô Song, cản bản không cố ý đi tranh đoạt cái gì, gặp phải rất nhiều lần tranh đấu, bọn họ đều không tham gia, vô cùng khiêm tốn.

Vận mệnh đôi khi lại vô cùng kỳ lạ, ngươi không cố ý theo đuổi cái gì, kỳ ngộ lại cứ rơi vào đầu ngươi. Động phủ này, là do bọn Bao Bao vô tình mà tìm được.

Cũng bởi bọn họ không có tâm lý chuẩn bị gì, do vậy nhất thời quá mức vui mừng, quên mất làm những công việc che giấu cần thiết, kinh động đến cường giả Huyền Minh Tộc đang ở gần đó.

Cường giả Huyền Minh Tộc thông báo cho cường giả chí tôn Huyền Minh Tộc, là Không Minh Tử cùng nhau đánh tới.

Cũng may Bao Bao cảnh giác, nhận thấy không ổn, ngay lập tức đã đem cửa vào chặn đứng. Sau khi đã chiếm được tiên cơ, Không Minh Tử dù có ưu thế áp đảo, nhưng cũng không dám tùy tiện xông lên.

Bao Bao tuyên bố:

- Huyền Minh Tộc muốn xông vào có thể, cùng lắm hắn trực tiếp đem cấm chế bên trong kích phát, mọi người cùng chết, ai cũng đừng mong hưởng lợi.

Không Minh Tử tuy lợi hại, nhưng gặp phải một nhân vật liều lĩnh như Bao Bao, cũng không thể làm gì được. Chẳng lẽ lại cố ý xông vào? Con khỉ này tính cách mạnh mẽ, nói được là làm được.

Một cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc như hắn, chẳng lẽ lại bị một con Thần thú như hắn làm cho đến nỗi cùng đến chỗ chết? Thật là không thỏa đáng!

Không Minh Tử không chút nghi ngờ uy lực của cấm chế của Thiên Thần Đạo ba kiếp, nếu toàn bộ đều kích hoạt, giết chết Không Minh Tử hắn cơ hồ dễ như giẫm chết một con kiến.

Cho nên, tuy hắn cảm thấy tôn nghiêm của cường giả chí tôn bị khiêu khích, nhưng vẫn cố trấn tĩnh, vừa dụ dỗ vừa dọa nạt nói:

- Kim Hầu lão đệ, lão phu biết ngươi là huyết thống của Thái cổ Thần Vượn, tiền đồ sáng chói. Không nên làm việc thiếu lý trí mới phải!

Bao Bao lười biếng nói:

- Làm việc thiếu lý trí là các người mới phải. Động phủ này chúng ta phát hiện trước, đến trước nhận phần, Huyền Minh Tộc các ngươi cũng không có lý do để đòi phần chứ? Hơn nữa, Thần Khí Mê Cung từ tầng chín đến tầng mười hai, động phủ Thiên Thần Đạo lưu lại không chỉ có cái này. Các ngươi không chịu cầu tiến, chỉ muốn ăn sẵn. Chỉ e có chút không hợp quy củ?

Nói về động phủ Thiên Thần Đạo lưu lại, trong Thần Khí Mê Cung này còn có rất nhiều, ít nhất phải có hơn một trăm chỗ, lại toàn phân bố từ tầng chín đến tầng mười hai. Tám tầng mê cung trước nhiều nhất chỉ là kho báu của Chân Thần Đạo lưu lại, bốn tầng sau, mới là khu vực trung tâm.

Nhưng nói là nhiều như vậy, thực sự có thể đào lên được, không dễ dàng đến thế. Trừ phi những động phủ đó bày ngay ở đó, đợi ngươi đến nhặt. Muốn khai quật những động phủ này, cần kỳ ngộ, cũng cần vận khí.

Cho đến nay, đã bị đào lên cũng chỉ có bốn năm chỗ, hơn nữa phần lớn đều là Thiên Thần Đạo một kiếp, cho đến nay, ngay cả một động phủ có vũ khí Thiên Thần Đạo cũng chưa xuất hiện.

Đại lục Thiên Huyền cho dù là thời đại Thái cổ, tài nguyên cũng tương đối thiếu thốn. Thiên Thần Đạo một kiếp, trừ phi đặc biệt xuất sắc, nếu không rất khó tự mình luyện ra vũ khí Thiên Thần Đạo. Một là tài nguyên thiếu thốn, không dễ tìm những loại vật liệu đó, hai là, cũng thiếu những thủ đoạn luyện khí cường đại.

Lần này, có động phủ của Thiên Thần Đạo ba kiếp xuất hiện, Huyền Minh Tộc tự nhiên là vô cùng thèm thuồng. Loại động phủ này, cả mê cung không quá hai mươi chỗ. Trong bốn tháng này, có lẽ sẽ không xuất hiện cơ hội thứ hai thế này.

Không Minh Tử tự nhiên là thập phần khôn khéo, sao có thể buông tha cho một cơ hội tốt như vậy.

Tuy Bao Bao nói có chút đạo lý, nhưng Không Minh Tử sao lại có thể bị mấy câu của hắn ngăn trở được, cười gian xảo nói:

- Kim Hầu lão đệ, động phủ trong Thần Khí Mê Cung này, trước nay đều có một thứ quy củ, người gặp có phần. Tuy ngươi phát hiện ra đầu tiên, nhưng chúng ta cũng chỉ đến chậm một bước mà thôi. Nếu ngươi có khả năng độc chiếm, lão phu tự nhiên sẽ không nói gì. Nhưng ngươi thử nghĩ xem, ngươi độc chiếm nổi sao?

- Ha ha, ta độc chiếm không được, cũng không thể tiện nghi cho ngươi. Cùng lắm chúng ta cứ giết thời gian thế này, giết đến hết thời hạn bốn tháng là được. Xem ai ác hơn ai?

Bao Bao nói năng quyết liệt, một chút thương lượng cũng không có.

Thời hạn bốn tháng mà đến, tất cả đều phải rời đi. Nếu không, Thần Khí Chi Môn mà đóng vào, chắc chắn phải chết.

Không Minh Tử sắc mặt hơi trầm xuống, hắn với tư cách là cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc, xưa nay chưa có ai dám giáp mặt chống đối hắn, hành động này của Bao Bao, tự nhiên làm hắn cảm thấy vô cụng tức giận.

Nếu không phải là kiêng kỵ cấm chế của Thiên Thần Đạo, Không Minh Tử e rằng đã sớm xông vào lột da lóc thịt Bao Bao rồi.

- Đại Chưởng môn, cứ kéo dài thế này không phải là biện pháp!

Một Trưởng lão của Huyền Minh Tộc thấp giọng nói.

Không Minh Tử sao lại không biết cứ kéo dài thế này không tốt, hừ nhẹ một tiếng:

- Kim Hầu lão đệ, lão phu có một đề nghị, ngươi có muốn nghe không?

- Ngươi nói nghe xem!

Bao Bao cố ý kéo dài thời gian.

- Động phủ Thiên Thần Đạo ba kiếp này, đồ tốt nhất định không ít. Lão phu đối với cơ quan cấm chế cũng có chút nghiên cứu. Không bằng chúng ta cùng nhau tham tường, tìm được thứ gì, chúng ta sẽ chia đôi. Nói thật, đồ của Thiên Thần Đạo ba kiếp, một mình các ngươi cũng tiêu hóa không nổi. Nói khó nghe một chút, cho dù ta rời đi, chỉ cần hơi rải ra chút tin tức, ngươi tìm thấy những thứ đó, cũng có thể sống sót rời đi sao?

Đây quả thực cũng là một vấn đề, Bao Bao cắn nhẹ môi, nghĩ ngợi một chút rồi nói:

- Ta phát hiện trước, ít nhất chia bảy phần.

Không Minh Tử thấy khẩu khí của hắn đã lỏng lẻo một chút, trong lòng vui mừng, nếu đã có thể thương lượng thì là chuyện tốt. Một khi đã vào được bên trong, chia mấy phần, còn có thể do hắn nói hay sao?

- Bảy phần? Ngươi tham lam quá!

Không Minh Tử cố ý ra vẻ không vui.

- Huyền Minh Tộc ta là thế lực Đồ Đằng, so với Tần gia các ngươi địa vị cao hơn nhiều. Các ngươi bảy phần, chúng ta ba phần, điều này căn bản không phù hợp quy củ.

Bao Bao kêu lên:

- Trong Thần Khí Mê Cung, không ai nói quy củ với ngươi cả. Đừng cho rằng Đồ Đằng Tộc thì có gì ghê gớm!

- Con khỉ này, khẩu khí lớn gớm nhỉ!

Một vị Trưởng lão của Huyền Minh Tộc giận dữ mắng chửi.

Bao Bao bĩu bĩu môi:

- Ta chỉ nói thật mà thôi! Đồ Đằng cường giả nếu quả thực ghê gớm, Dị tộc chằm chằm đe dọa, sao không thấy các ngươi làm gì?

Không Minh Tử đáp:

- Kim Hầu lão đệ, chúng ta không đấu võ mồm vô ích. Thế này nhé, lão phu nhân nhượng thêm một bước, các ngươi sáu phần, chúng ta bốn phần. Đây là giới hạn rồi. Nếu không, dù chúng ta có từ bỏ, cũng phải đem tin này tiết lộ ra ngoài, làm mọi người ùn ùn kéo tới đây. Đến lúc đó cùng lắm ai cũng chẳng chiếm được gì.

Không đợi Bao Bao trả lời, từ xa đã truyền đến một tiếng cười nhàn nhạt.

- Không Minh Tử đạo hữu, vậy thì đường ai nấy đi vậy. Ngươi nghĩ ngươi có thể uy hiếp ai được chứ?

Nghe thấy tiếng nói này, Bao Bao đột nhiên mừng rỡ:

- Lão Đại! Ngươi cuối cùng đã tới!

Không Minh Tử sắc mặt phát lạnh:

- Tần Vô Song?

Tần Vô Song cũng không che giấu, phiêu nhiên đi vào động, nhìn thấy bốn phía địa thế hoang vắng, chính là địa cốc thâm u hoang vắng, chỗ này, quả thực cũng không dễ tìm.

- Ha ha, Không Minh Tử đạo hữu. Động phủ này là do Tần gia chúng ta phát hiện trước, ta khuyên ngươi đừng nên ôm quá nhiều hy vọng!

Không Minh Tử ánh mắt nheo lại thành một khe nhỏ:

- Tần Vô Song, lần trước ngươi đến Cực Bắc Tuyết Vực, chúng ta tuy không cẩn thận chiêu đãi, nhưng dù sao cũng cho một chút đường sống. Chuyện hôm nay, lẽ nào ngươi không để lại chút đường sống nào sao?

- Không Minh đạo hữu, người trong sáng không nói điều quanh co. Lần trước nếu ngươi thật sự đã lưu lại một đường sống, ta hôm nay cũng không thể không lưu đường sống. Đáng tiếc là, lần trước các ngươi ngoại trừ thừa nước đục thả câu ra, không để cho ta đường sống nào cả. Nếu không phải cường giả các ngươi phái tới quá ư kém cỏi, chuyến đi Cực Bắc Tuyết Vực kia, không khéo đã rơi vào bẫy của các ngươi.

Tần Vô Song không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, nhưng yêu cầu hắn có hảo cảm với Huyền Minh Tộc, thật khó. Dù sao ngày trước nếu cường giả của Huyền Minh Tộc không đồng ý, Lăng Thắng của Thiên Sơn Phái kia cũng không thể to gan làm càn như vậy.

Không Minh Tử cười cuồng nộ:

- Tần Vô Song, lão phu cho ngươi ba phần thể diện, ngươi lại định lấn trước một bước luôn hay sao? Động phủ này, Huyền Minh Tộc ta nhất định lấy rồi. Tên khỉ thối kia ở trong ta không làm gì được, ngươi ở ngoài, xem ngươi chạy đi đâu. Hạ được ngươi, xem con khỉ thối kia còn làm được gì?

Tần Vô Song phảng phất ngay từ đầu đã đoán được đức hạnh này của Không Minh Tử, ha ha cười lớn, châm chọc nói:

- Không Minh Tử, nếu ngươi sớm lộ ra bộ mặt này, chẳng phải càng tốt sao? Sao phải đóng giả một tên quân tử mà làm gì?

Không Minh Tử không giận, ngược lại nói:

- Được lắm tên miệng lưỡi nhà ngươi, nghe nói ngươi là người thừa kế trận pháp Thái cổ, cũng được, ở ngoài có Lý Bố Y lý đạo huynh chiếu cố ngươi, trong Thần Khí Mê Cung này, xem ai có thể che chở cho ngươi?

Không Minh Tử lời còn chưa dứt, từ xa đã truyền đến một tiếng cười lạnh.

- Không Minh đạo hữu, tính tình của ngươi còn phải cải thiện nhiều!

Thanh âm này vừa phát ra, Không Minh Tử sắc mặt đại biến, lạnh lùng cười nói:

- Tần gia từ lúc nào, đã cùng Côn Lôn Tiên Tông mặc chung một cái quần vậy? Trừ phi Tần gia ngươi muốn lấy lòng Côn Lôn Tiên Tông, phản bội Hiên Viên Khâu. Ha ha, đây cũng là một tin thú vị, đợi ta đi hỏi Hiên Viên Dương đạo hữu, chuyện này là thế nào, dạy ra một tên thủ hạ không nghe lời đến vậy.