Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, không thể không nói đây là một môn công phu có sức hấp dẫn ghê gớm. Ngoài hai cách được nhắc đến lúc trước ra, còn có một cách khác luyện Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, cách này chỉ có cường giả Vô thượng Thần đạo mới có thể luyện chế được.

Bởi vì, cách này dựa vào sự phân hóa xuất ra thần hồn. Thần hồn từ hư hóa thành thực, tạo thành khôi lỗi. Cách luyện này cũng không phải cường giả Vô thượng Thần đạo nào cũng có thể làm được, cho nên có ít người sử dụng. Vì muốn luyện chế ra Ma Tượng Đại Khôi Lỗi cần phải nắm chặt phương pháp luyện chế khôi lỗi trong tay, mới có thể thông qua phương pháp đó mà cô động Thần hồn làm thành khôi lỗi.

Tần Vô Song đem bí tịch Ma Tượng Đại Khôi Lỗi cất đi. Trong căn mật thất ở tận dưới vực sâu lại vòng vo vài vòng nữa, ngoại trừ trong căn mật thất này, trong căn mật thất lớn hơn bên ngoài cũng dự trữ nhiều đại tài vật như tinh thạch, áo giáp, vũ khí, đan được…

Tần Vô Song biết những thứ này đều là của Lỗ tiên sinh để lại đây, chuẩn bị cho việc đối phó với La Thiên Đạo Trường. Một mình hắn không thể mang tất cả tài vật đi được nên quyết định để lại đây, lúc cần sẽ đến lấy.

Theo như những gì Lỗ Tiên Lâu tiên sinh lưu lại, thì những tài vật này ngang bằng với tài sản của cả La Thiên Đạo Trường. Tuy Tần Vô Song không có cách nào tính được số của cải này, nhưng một tầng hầm lớn như cung điện thế này, đều chất đầy vô số tài vật, đủ để thấy Lỗ tiên sinh chuẩn bị trong hơn trăm năm, thu thập không biết bao nhiêu đồ tốt để đối phó với La Thiên Đạo Trường, tất nhiên chuẩn bị thật đầy đủ.

Nói một cách tự tin, nếu như Lỗ Tiên Lâu tiền bối có ý muốn xây dựng ra một môn phái riêng, thì chỉ cần có đủ nhân lực, nội trong vòng nửa năm có thể xây dựng xong mà không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc.

Những báu vật này có thể làm cho những thế lực nhị lưu cũng phải cảm thấy xấu hổ.

Tần Vô Song chỉ đi một ít trong số đó, còn những thứ khác vẫn lưu lại đợi đến lúc cần thì quay lại lấy sau.

Tần Vô Song theo lối cũ, từng tầng từng tầng một đi ra khỏi vực sâu ra ngoài, đóng cửa lại xóa hết mọi vết tích, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài.

Vừa mới đi ra không được bao lâu, Kiếm Xỉ Huyền Phủ Hoàng Long bất ngờ từ dưới mặt đất chui lên. Mỗi khi xuất hiện, con linh thú khổng lồ này luôn luôn tạo thành động tĩnh khổng lồ.

- Đại gia hỏa, sao ngươi lại cũng chạy đến đây?

Bao Bao cảm thấy rất tò mò:

- Ông không được lơ là nhiệm vụ nhe, mau quay lại chỗ đó đi!

Kiếm Xỉ Huyền Phủ Hoàng Long không thèm để ý, cười ngây ngô nói:

- Xem ra tên gia hỏa ngươi cũng thật là may mắn, đã tìm ra được mật thất giấu bảo vật của Lỗ tiên sinh. Chúc mừng ngươi.

Tần Vô Song gật đầu nói với Kiếm Xỉ Huyền Phủ Hoàng Long:

- Long huynh, Hắc Phong Cốc này, có bao nhiêu đồng đạo cấp bậc giống như huynh?

Kiếm Xỉ Huyền Phủ Hoàng Long cười nói:

- Lỗ tiên sinh nhân duyên ở trong này quả không tệ, ngoài ta ra ít nhất còn có ba, bốn đầu linh thú vì tiên sinh mà bán mạng. Thần Chiếu Phủ ở nơi khác thì chúng ta không dám khoe khoang, nhưng cả một thế hệ ở Hắc Phong Cốc này, cho dù là La Thiên Đạo Trường cũng tuyệt đối không chiếm được tiện nghi ở đây. Chẳng qua là bọn chúng cũng biết thân biết phận, nên không dám mạo phạm vào Hắc Phong Cốc, bọn đệ tử bình thường lại càng không dám đến gần. Bọn chúng mà đến đây, cho dù vô duyên vô cớ bị mất tích La Thiên Đạo Trường cũng không dám vào đây truy cứu.

- Các ngươi có năng lực này vì sao lại không thay Lỗ tiên sinh đi khai chiến với La Thiên Đạo Trường?

Bao Bao thắc mắc.

- Khai chiến với La Thiên Đạo Trường ư?

Kiếm Xỉ Huyền Phủ Hoàng Long dở khóc dở cười hỏi lại.

- Tiểu hầu tử à, ngươi đừng ở đây nói giỡn nữa đi. Hắc Phong Cốc bọn ta có tứ đại lĩnh chủ đều là những siêu cấp linh thú cấp bậc Hư Võ Đại viên mãn, nhưng nếu nói là tìm đến La Thiên Đạo Trường khai chiến thì chính là tự đi tìm đường chết. Chúng ta ở lại địa bàn của mình, nhờ lợi thế về địa hình còn có thể đùa chơi cùng với La Thiên Đạo Trường. Nếu như rời khỏi Hắc Phong Cốc đó chính là tự rước lấy sự diệt vong. Ngươi có biết cổng lên núi La Thiên Đạo Trường có bao nhiêu tầng trận pháp cấm chế hay không?

Những lời này của hắn khiến Bao Bao trầm mặc cả nữa này, một lúc sau mới cười ha ha hỏi lại:

- Chẳng lẽ La Thiên Đạo Trường kia là hang hùm miệng sói, là núi đao biển lửa ư?

- Hắc, ta xem núi đao biển lửa còn không đáng sợ như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Kiếm Xỉ Huyền Phủ Hoàng Long khi nhắc đến La Thiên Đạo Trường, ngữ khí cũng không dám nói lớn, hiển nhiên trong lòng cũng có chút sợ hãi.

La Thiên Đạo Trường này ở Thần Chiếu Phủ hoành hành bá đạo, tạo thành uy thế lớn mạnh vô cùng. Mà Hắc Phong Cốc cũng thuộc địa bàn của Thần Chiếu Phủ, mấy con linh thú ở nơi này, đối với sự cường đại của La Thiên Đạo Trường, cũng biết rõ ràng hơn những người khác. Bọn chúng hiểu rõ nếu như rời khỏi Hắc Phong Cốc chúng nó không có bao nhiêu tư cách để mà đối phó với La Thiên Đạo Trường.

Do đó, mặc dù bọn chúng căm hận La Thiên Đạo Trường, vô cùng trung thành và khâm phục Lỗ tiên sinh nhưng khi nói đi khiêu chiến với La Thiên Đạo Trường thì không có dũng khí để làm.

Mặc dù Bao Bao nghe xong không phục nhưng bị Tần Vô Song cản lại.

- Long huynh, các ngươi có thể giúp đỡ Lỗ tiên sinh trấn thủ Hắc Phong Cốc này, thì Lỗ tiên sinh đã vô cùng cảm động rồi, việc đối phó với La Thiên Đạo Trường thì giao lại cho chúng ta đi.

Kiếm Xỉ Huyền Phủ Hoàng Long cười nói:

- Điều đó là đương nhiên, ai tiếp nhận bảo tàng bí mật của Lỗ tiên sinh, liền có tư cách đi đối phó La Thiên Đạo Trường.

Tần Vô Song cười nói:

- Long huynh, Hắc Phong Cốc còn muốn tiếp tục xin nhờ vào các huynh.

Kiếm Xỉ Huyền Phủ Hoàng Long kinh ngạc nói:

- Các ngươi đi thật sao?

- Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải nhanh lên, nếu đợi chủ lực của La Thiên Đạo Trường quay về Thiên Dương Sơn hành động của chúng ta cũng sẽ khó khăn hơn bây giờ vô cùng.

- Cũng đúng, ta không giữ các ngươi nữa, ở Hắc Phong Cốc này các ngươi cứ yên tâm. Cho dù là La Thông Thiên muốn tới, chúng ta cũng có cách không để cho hắn vào được.

Kiếm Xỉ Huyền Phủ Hoàng Long trong lời nói cũng vô cùng tự tin.

Rời khỏi Hắc Phong Cốc, Tần Vô Song tiếp tục đi về phía trước. Càng đi về phía trước khoảng cách với La Thiên Đạo Trường càng được rút ngắn.

Động lực này thôi thúc Tần Vô Song tiếp tục đi tới, bị La Thiên Đạo Trường đuổi giết lâu như vậy, Tần Vô Song rốt cục cũng tìm được cơ hội bắt đầu phản kích.

Địa giới của Thần Chiếu Phủ ít nhất có hai ba mươi ngàn dặm, từ Hắc Phong Cốc đến Thiên Dương Sơn cũng không phải là gần, ít nhất cũng mất một ngày một đêm.

Nếu Tần Vô Song dốc toàn lực đi thì cũng không mất nhiều thời gian như thế. Nhưng hiện tại đang ở trong Thần Chiếu Phủ, tình hình vẫn rất nguy hiểm. Cho dù chủ lực của La Thiên Đạo Trường không ở đây, nhưng giới nghiêm của sơn môn cũng sẽ không lơi lỏng. Hơn nữa lại còn không ít cao thủ ở lại trông coi Đạo Trường.

Cho nên, Tần Vô Song không dám khinh địch, càng không thể lạc quan mù quáng. Hiện giờ mục tiêu duy nhất của hắn là đả kích mạnh mẽ La Thiên Đạo Trường, nếu có cơ hội phá hủy mệnh mạch ở Thiên Dương Sơn vậy thì quá tốt. Thiên Dương Sơn là căn cứ sống còn của La Thiên Đạo Trường, nếu phá hủy được mệnh mạch của nó, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của La Thiên Đạo Trường.

Đương nhiên, muốn tiếp cận được Thiên Dương Sơn quả là việc không dễ dàng. Tần Vô Song không dám xem thường, qua sự nghiên cứu tỉ mỉ, thăm dò của mình, hắn biết, từ bên ngoài Thiên Dương Sơn muốn vào đến La Thiên Đạo Trường thông thường có đến hơn mười tuyến phòng ngự. Muốn qua được mười tuyến phòng ngự này phải dùng kế, hoặc là dùng một thân phận hợp lý, nếu không có một lý do chính đáng thì không thể vào được.

Phòng ngự đặt tại Thiên Dương Sơn này thật sự nghiêm ngặt, cơ hồ có thể nói cho dù một con ruồi cũng không lọt qua được. Tần Vô Song xem bản đồ nghiên cứu thật kỹ địa hình xung quanh.

Thiên Dương Sơn ở Thần Chiếu Phủ là một nơi phong thủy đắc địa. Ở phía nam của Thiên Dương Sơn chính là Đô thành của Thần Chiếu Phủ, cũng là phiến thành thị phồn hoa đô hội nhất của cả Thần Chiếu Phủ.

Tại Đô thành của Thần Chiếu Phủ, La Thiên Đạo Trường cũng có xây dựng không ít cơ sở để xử lý việc thế tục trong Thần Chiếu Phủ theo lệnh của La Thiên Đạo Trường.

Muốn tiến vào Thiên Dương Sơn thật không phải dễ nhưng vào Thần Chiếu Thành, Đô thành của Thần Chiếu Phủ lại đơn giản hơn nhiều.

Đương nhiên đi vào là một chuyện, muốn kiếm cho mình một cái thân phận vô cùng tin cậy, khiến cho người khác không nghi ngờ thì thật khó khăn.

Cho nên Tần Vô Song không vội vàng tiến vào Thần Chiếu Thành, mà là tạm dừng lại ở một cái Châu thành cách Thần Chiếu Thành ngoài ngàn dặm.

Hắn quyết định ở lại cái Châu thành tên là Hà Khẩu Châu thành này mà tìm một thân phận hợp lý, sau đó đi vào Thần Chiếu Thành mới không bị nguy hiểm. Chỉ cần vào được Thần Chiếu Thành, tự nhiên có khả năng tiếp cận Thiên Dương Sơn.

Tiếp cận Thiên Dương Sơn, nhất định phải có được một cái thân phận. Hơn nữa sự lựa chọn tốt nhất, chính là một đệ tử của La Thiên Đạo Trường, điều này mới là quan trọng nhất.

Nếu có thể đạt được thân phận là một đệ tử của La Thiên Đạo Trường, như vậy tiến vào La Thiên Đạo Trường sẽ là chuyện vô cùng bình thường, trên đường đi cũng sẽ không lo lắng sợ người ta hoài nghi thân phận của hắn.

Hà Khẩu Châu thành cách Thần Chiếu Thành không xa. Nơi đây đường phố tấp nập người ngựa đi lại nhộn nhịp hiển nhiên cũng là một thành thị trung tâm.

Tần Vô Song vẫn như cũ dùng thân phận một tán tu tiến vào trong Châu thành. Ở đây toàn là dân bản địa, hơn nữa bởi vì ở dưới chân La Thiên Đạo Trường, cho nên ai nấy cũng đều tôn sùng La Thiên Đạo Trường vô cùng. Từ điểm này có thể nhìn ra, La Thiên Đạo Trường ở Thần Chiếu Phủ cũng có quyền uy vô cùng cường đại.

Trên đường phố thường nghe người dân bàn tán về các kỳ văn dị sử ở Hiên Viên Khâu, đương nhiên không thể thiếu chuyện La Thiên Đạo Trường truy sát Tần Vô Song.

Chẳng qua nói đến Tần Vô Song, khẩu khí của mọi người không có vẻ gì là khách khí, mà còn có thái độ khinh khi, đồng thời đối với Tần Vô Song rất chán ghét chỉ hận La Thiên Đạo Trường không thể lột da róc xương Tần Vô Song.

Hắn mặc kệ những người này coi như không nghe không nhìn thấy gì. Thong thả bước đến quảng trường lớn ở gần trung tâm Hà Khẩu Châu thành. Đây là Công hội Liên minh Tán tu lớn nhất Thần Chiếu Phủ, một nơi nổi tiếng cũng là thiên đường của các tán tu ở Thần Chiếu Phủ.

Xung quanh quảng trường này có một con phố lớn đây là nơi giao lưu nhộn nhịp nhất trong thành phố, hàng năm ở đây đều tổ chức các hoạt động. Phường thị này rất có tiếng tổ chức thật rầm rộ, nổi tiếng trong giới tán tu.

Do vậy lúc bọn Tần Vô Song đến liền cảm thấy ngay một bầu không khí thật náo nhiệt. Đây là một nơi rồng rắn hỗn tạp. Có một số cường giả che dấu thân phận, muốn ở đây chiếm ít phần tiện nghi và kiếm một ít thứ tốt, cũng có những kẻ thực lực kém cỏi muốn đến đây để đục nước béo cò kiếm chác…

Tần Vô Song đi lại dọc theo con đường phường thị, ánh mắt sắc bén của hắn tựa hồ là nhìn ngắm xung quanh, nhưng thật ra là đang tìm xem có cơ hội gì hay không. Mặt khác, cũng ngầm lưu ý xem, có kẻ gian nào để ý đến hắn hay không.

Cẩn thận có thể sử dụng thuyền vạn năm!