Tần Vô Song lại đi một vòng trong mật thất, không phải bởi vì sự xuất hiện của sáu kiện bảo vật mà nóng đầu, chỉ là bây giờ hắn có một thắc mắc. Nếu Lỗ Tiên Lâu bố trí tất cả để đối phó với La Thiên Đạo Trường, vậy tại sao lại chọn nơi này?

Hiển nhiên, nơi này gần La Thiên Đạo Trường như vậy, nếu chỉ cất giữ bào vật thì không hợp cho lắm. Dù sao, ai cũng biết, nếu dùng những đồ vật đó để đối phó với La Thiên Đạo Trường, thì phải bố trí ở nơi càng xa La Thiên Đạo Trường càng tốt.

Hắc Phong Cốc này là nơi thí luyện của đệ tử môn hạ La Thiên Đạo Trường, để chúng ở đây, dù không có bản đồ thì cũng có thể tìm ra.

Điều này Tần Vô Song cũng có thể nhìn ra, một người như Lỗ Tiên Lâu lại không thể nhìn ra sao? Nhưng nếu có thể nhìn ra thì sao ngay từ đầu đã bố trí như vậy?

Tần Vô Song biết rất rõ, việc này chắc chắn có nguyên nhân sâu xa của nó.

Bao Bao cũng vui không thể tả, tủm tỉm cười nói với Tần Vô Song:

- Lão Đại, Lỗ tiên sinh để lại cho huynh bao nhiêu bảo vật như vậy, lần này huynh được món lời lớn rồi. Có những bảo vật này rồi càng dễ đối phó với La Thiên Đạo Trường hơn không phải sao?

Tần Vô Song cười:

- Lỗ tiên sinh thần mưu diệu kế. Ta đang nghĩ tại sao ông ấy lại chọn nơi này?

Bao Bao cũng thắc mắc như vậy, nhưng đối với Bao Bao thì điều này không quan trọng. Nó cảm thấy điều quan trọng nhất là có được những bảo vật này là đủ rồi.

- Haiz! Lão Đại, huynh nghĩ nhiều thế làm gì? Chúng ta cứ lấy hết những đồ vật này rồi đi đối phó với La Thiên Đạo Trường, không phụ tấm lòng của Lỗ tiên sinh là đủ rồi. Nghĩ nhiều như vậy có ích gì?

Tần Vô Song mỉm cười không nói, quan sát mật thất. Hắn tin rằng, người như Lỗ tiên sinh, chắc chắn không thể không có ý đồ ý đó.

Quả nhiên, sau khi quan sát thật kỹ, ánh mắt của hắn dừng lại ở phiến đá đằng sau quyển Ma Tượng Đại Khôi Lỗi kia.

Bức tường đằng sau phiến đá có điêu khắc một bức họa. Tần Vô Song thấy bức họa sinh động như thật, bỗng nhiên suy tư.

- Bao Bao, Cô Đơn, các đệ xem bức họa này có gì kỳ lạ.

Tần Vô Song luôn cảm thấy bức họa này ẩn chứa điều gì đó.

Bao Bao và Cô Đơn ngắm một lúc, không hề có suy nghĩ gì. Tần Vô Song cứ đứng ngắm mãi bức họa, trầm tư. Hắn cảm thấy, mỗi một bước, trình tự Lỗ Tiên Lâu tiên sinh sắp xếp trong mật thất này đều rất có lý. Bức họa này không chỉ là một vật dùng trang trí. Rất có thể, bên trong bức hóa ẩn chứa một huyền cơ nào đó.

Tần Vô Song ngắm một lúc, lấy bản đồ Hiên Viên Khâu ra, tìm vị trí Thần Chiếu Phủ, kiểm tra một cách tỉ mỉ.

Lại đối chiếu với bản đồ của Lỗ tiên sinh đưa cho, suy nghĩ rồi nói:

- Bao Bao, đệ xem bức họa này, hình dáng và vị trí của ngọn núi này có phải là có liên quan tới Thiên Dương Sơn trên bản đồ không?

La Thiên Đạo Trường nằm trên Thiên Dương Sơn. La Thiên Đạo Trường chiếm cứ Thiên Dương Sơn, nắm giữ tài nguyên, biến Thiên Dương Sơn trở thành địa vị vô thượng của La Thiên Đạo Trường ở Hiên Viên Khâu.

Tần Vô Song lại nhìn bức họa, ý nghĩa của bức họa chính là có ngụ ý như "Ngu công dời núi" kiếp trước của Tần Vô Song.

Nhưng nhìn từng chi tiết, lại hoàn toàn không giống với "Ngu công dời núi". Trên bức họa có một tuyến đường, vô cùng quan trọng, hình như là thông với Thiên Dương Sơn. Mà theo như tấm bản đồ, dường như có thể tiến vào sâu bên trong, hủy hoại mệnh mạch của Thiên Dương Sơn, càng có thể một lần tiêu diệt sạch Thiên Dương Sơn.

- Lỗ tiên sinh, đây là chỉ dẫn ta đi công kích Thiên Dương Sơn sao?

Tần Vô Song tự nhủ, không thể không nói, bức họa này quá mơ hồ, không hề có một chữ chỉ dẫn nào. Nhưng theo bức họa này chắc là đánh Thiên Dương Sơn, truyền đạt một thông tin, muốn đối phó với La Thiên Đạo Trường thì phải tấn công Thiên Dương Sơn trước, chỉ cần có thể hủy diệt được mệnh mạch của Thiên Dương Sơn thì cũng giống như hủy diệt được La Thiên Đạo Trường.

Vì bức họa cuối cùng trên tường là một cung điện hoang tàn tượng trưng cho La Thiên Đạo Trường, ngụ ý trong này rất rõ ràng.

- Công kích Thiên Dương Sơn, thuận theo tuyến đường này…

Tần Vô Song kết hợp bản đồ và bức họa, không ngừng nói, vẻ mặt đã bớt nghi hoặc. Vỗ đùi một cái, kêu lên:

- Xem ra ý của Lỗ Tiên Lâu tiên sinh chính là như vậy. Công kích Thiên Dương Sơn, chính là phá hủy mệnh mạch của La Thiên Đạo Trường! Càng đi sâu theo tuyến đường này chính là nơi hiểm yếu của Thiên Dương Sơn, giống như là đánh rắn đánh chỗ bảy tấc vậy, một đao có thể đánh trúng chỗ yếu hại nhất.

Bao Bao cười nói:

- Lão Đại, chắc chắn ý của Lỗ tiên sinh là như vậy. Bây giờ huynh đã lĩnh ngộ được, những đồ vật này chúng ta không cần khách sáo nữa nhỉ?

Kỳ thực Bao Bao để ý nhất vẫn là những bảo vật Lỗ tiên sinh để lại. Hắn vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Tần Vô Song càng ngày càng trở nên cường mạnh, đại sát tứ phương.

Đặc biệt là đối phó La Thiên Đạo Trường, có thể nói Bao Bao vô cùng thích thú. Nếu có được những bảo vật trợ giúp, đối phó với La Thiên Đạo Trường không phải là lời khoác lác đầu môi, để giải sầu nữa, mà hoàn toàn có năng lực để hành động.

- Lão Đại, hay là huynh dùng Thâu Thiên Đan trước đi, tăng thêm một tầng cảnh giới!

Bao Bao kiến nghị.

Tần Vô Song lắc đầu:

- Không vội, viên Thâu Thiên Đan này bây giờ chưa cần dùng đến.

- Vậy phải đến lúc nào mới thích hợp?

Bao Bao thấy rất kỳ lạ.

- Chờ khi ta vào Hóa Hư Cảnh!

Vẻ mặt của Tần Vô Song vô cùng kiên định, đương nhiên trong lòng hắn sớm đã có dự định.

Bao Bao mừng rỡ:

- Lão Đại, nói như vậy, huynh đã sắp đột phá rồi?

Tần Vô Song nói:

- Trong khoảng thời gian lĩnh hội và tích lũy này, ta đã có không ít tích lũy về Hư Võ Cảnh. Tuy không thể nói trước đến lúc nào có đột phá, nhưng về cảnh giới, thực sự đã cảm nhận được một loại khí thế thăng hoa. Trong lần đầu tiên đột phá quan khẩu của Hư Võ Cảnh, ta muốn dựa vào sự lĩnh ngộ của bản thân mình mà đạt được lần đột phá đầu tiên của phạm trù cảnh giới Hư Võ Cảnh.

Đây là cách nghĩ của Tần Vô Song, nếu trong Luyện Hư Cảnh, đột phá lần thứ nhất dựa vào đan dược, vậy những lần đột phá sau sẽ không tích lũy được kinh nghiệm và trải nghiệm. Chỉ khi tự mình trải qua mới có được lĩnh hội, những lần đột phá sau càng tâm đắc hơn.

Vì vậy, vào Hóa Hư Cảnh, Tần Vô Song quyết định dùng hết sức mình, quyết không mượn lực, cũng không dựa vào hấp thu linh lực để bổ sung đan điền.

Đến Hư Võ Cảnh, linh lực tích lũy trong đan điền đã là thứ yếu, mấu chốt là sự thăng hoa của cảnh giới nguyên thần. Linh lực tích lũy chỉ có thể bảo đảm đã đầy đủ linh lực, mà thăng hoa cảnh giới nguyên thần mới là điều quan trọng nhất của đột phá Hư Võ Cảnh.

Vì vậy, Tần Vô Song nhất định phải tự mình lĩnh hội, chỉ có đích thân trải nghiệm mới coi như là thắng lớn.

Đương nhiên Bao Bao và Cô Đơn không phản đối, như thế cũng tốt, nếu như Lão Đại sau khi nhập Hóa Hư Cảnh, lại dùng thêm Thâu Thiên Đan sẽ đem lại kết quả khác.

Đến lúc đó, Tần Vô Song có thể bước vào giai đoạn nhập Động Hư Cảnh, đối với người trên vai gánh một áp lực lớn, sắp lâm vào khổ chiến như Tân Vô Song mà nói, chắc chắn là một tin tốt.

Bao Bao thu lại từng món bảo vật, cười hì hì đưa đến trước Tần Vô Song:

- Lão Đại, đây là sự ủy thác của Lỗ tiên sinh, huynh tuyệt đối không được phụ lòng. Nhân loại các không phải thường nói câu đó sao? Kính quá hóa thất lễ, nếu huynh không nhận thì không phải là rất bất kính với Lỗ tiên sinh sao?

Tần Vô Song nhận lấy sáu bảo vật, lại đi đến trước linh vị, cung kính nói:

- Lỗ tiên sinh, Vô Song đã nhận những món quà của người, sẽ dốc hết sức lật đổ La Thiên Đạo Trường, đưa thủ cấp của La Thông Thiên đến trước linh vị của người.

Muốn lấy thủ cấp của La Thông Thiên không phải là chuyện dễ. La Thông Thiên là cường giả siêu cấp Kỳ Diệu Huyền Cảnh, chỉ cách Vô thượng Thần đạo có một bước mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đương nhiên, Tần Vô Song cũng không có lý do sợ hãi, một lão La Thông Thiên mấy trăm tuổi, Tần Vô Song là thanh niên ưu tú mới đầu hai mươi, có thời gian, có tương lai.

Cho dù bây giờ không được, tương lai vẫn còn thời gian đánh với La Thông Thiên. Lúc này, Tần Vô Song rất tự tin, hắn biết, hắn có thiên phú cực cao, sẽ có một ngày hắn nhập Vô thượng Thần đạo.

Có Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, cũng có nghĩa là tương lai của hắn sẽ là Vô thượng Thần đạo, có lẽ, Vô thượng Thần đạo cũng chưa phải là đích đến cuối cùng của hắn.

Mang theo sự tự tin đó, Tần Vô Song lấy hết sáu bảo vật. Việc đầu tiên là đeo mặt nạ Tùy Tâm Huyễn Tượng lên mặt. Có vật này, Tần Vô Song có thể biến hóa khuôn mặt theo ý của mình. Chỉ cần có một khuôn mặt trước mặt hắn, hắn có thể biến hóa như thật. Cũng chính vì vậy, tấm mặt nạ này mới đặc biệt. Những đồ vật khác, mỗi một vật đều có công dụng đặc biệt riêng.

Đặc biệt là Thần Đạo Ngũ Hành Phù, kết hợp với Thần Tú Cung, có thể tăng thêm uy lực cho Thần Tú Cung, vô cùng quan trọng đối với Tần Vô Song.

Mà Lạc Địa Truy Tung Ấn có thể tăng trọng lực lên rất nhiều lần, một khi gặp phải những cường giả chuyên chiến đấu trên không trong tác chiến, mang ra dùng, trong nháy mắt có thể làm đối phương mất thăng bằng, cũng là một đại sát khí.

Huống hồ, vật này có thể tìm những người dùng Địa Hành Thuật, rất nhiều công dụng, là một thu hoạch lớn của Tần Vô Song.

- Lão Đại, huynh phải nghiên cứu kỹ Ma Tượng Đại Khôi Lỗi này, nếu có thể chế luyện Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, sẽ có lúc dùng tới.

Bao Bao cười hì hì nói:

- Hơn nữa, đệ và Cô Đơn cũng có thể luyện chơi, ngộ nhỡ gặp phải cao thủ, sử dụng ra khôi lỗi, kim thiền thoát xác, tự bảo vệ mình.

Quyển bí tịch Ma Tượng Đại Khôi Lỗi ghi lại cách luyện chế khôi lỗi, phương pháp có rất nhiều. Có thể dùng thi thể người làm khôi lỗi, phương pháp này vô cùng tàn nhẫn, bắt một tu luyện giả còn sống, hút hết sinh khí nguyên thần của hắn, sau đó lấy xác luyện thành khôi lỗi. Loại khôi lỗi này, tính chân thật rất cao, dùng giả tráo thật cơ hồ không có khả năng phát hiện ra, khuyết điểm duy nhất chính là quá tàn nhẫn.

Một cách khác, là dùng một số loại nguyên liệu đặc biệt luyện chế thành khôi lỗi. Nhưng phương pháp này, yêu cầu về nguyên vật liệu rất cao, nguyên vật liệu không dễ gì kiếm được.

Tần Vô Song mở quyển bí tịch Ma Tượng Đại Khôi Lỗi này ra xem, mới xem được mấy trang, tâm tình nhất thời chìm sâu vào trong đó.