Thấy Tần Vô Song có phần do dự, Trác Bất Đàn mỉm cười nói:
- Vô Song, con không muốn đi à?
Tần Vô Song lắc đầu:
- Đệ tử trước nay không có qua lại gì với Đại Thần tông, lần này hắn chỉ đích danh mời con đến làm khách là vì lý do gì chứ?
Trác Bất Đàn và Truân Trung Trì lại nhìn nhau cười lớn.
Truân Trung Trì cảm thán:
- Vô Song, trận chiến với Tả Thiên Tứ, cả Cửu Ô Thần Miếu và Đế Thích Cung đều đã thấy. Nay địa vị của con ở các quốc gia nhân loại e là đã vượt qua cả ta và Đại Điện chủ. Trong mắt Đại Thần tông và Chu Đồng, đương nhiên con đáng để kết giao, hơn nữa lại là người nhất thiết phải kết giao. Nay Đế quốc Đại La ta và họ đều là Đế quốc Thượng phẩm, sau này chắc chắn còn nhiều cơ hội giao tiếp. Trong bất cứ chuyện gì họ đều không thể tránh được cái tên Tần Vô Song. Vì thế Đại Thần tông mời con cũng là một cách thể hiện thái độ.
Trác Bất Đàn gật đầu mỉm cười, hiển nhiên là đồng ý với quan điểm của Truân Trung Trì. Ở Tinh La Điện, với địa vị của Tần Vô Song và hai vị Điện chủ hiện giờ, giữa họ cũng không cần phải che giấu những lời như vậy nữa.
Tần Vô Song trầm ngâm:
- Nếu vậy thì đệ tử sẽ đi một chuyến. Lần trước có được Cửu Ô Quốc Sĩ Lệnh, cũng từng có được chút lợi ích từ Cửu Ô Thần Miếu. Cứ coi như kết giao thiện duyên.
- Ừm, Vô Song, chuyến đi này con đi là vì Tinh La Điện. Tạo quan hệ tốt với Cửu Ô Thần Miếu, với Tinh La Điện ta cũng không phải chuyện gì xấu.
Tần Vô Song nói:
- Vâng, có điều đệ tử muốn về Bách Việt Quốc xử lý một vài chuyện rồi mới đi.
- Cái này tùy con sắp xếp.
Truân Trung Trì cười:
- Hồi con mới nhập môn, bọn ta cũng đã hứa là không ràng buộc hành động của con. Nay con đã trưởng thành, là niềm tự hào của Tinh La Điện, đương nhiên bọn ta càng không ràng buộc gì.
Trác Bất Đàn trịnh trọng gật đầu:
- Vô Song, ý của sư phụ con chính là ý của năm vị Điện chủ bọn ta. Con có thiên phú dị thường, phúc duyên thâm hậu, tiền đồ của con là không thể đo đếm. Tinh La Điện này cuối cùng cũng không thể giữ chân con được. Bọn ta chỉ hy vọng sau này khi con đã bay cao vẫn nhớ gốc của con ở Tinh La Điện mà thôi.
Truân Trung Trì ánh mắt cũng đầy sự kỳ vọng, giọng bồi hồi:
- Đúng thế Vô Song, nay ta chỉ có một yêu cầu với con, đó là đừng quên gốc rễ!
Tần Vô Song nghiêm trang nói:
- Nhị vị Điện chủ, đệ tử Vô Song dù sau này thế nào, một ngày là đệ tử Tinh La Điện thì cả đời là người của Tinh La Điện.
Truân Trung Trì cười lớn:
- Tốt, Truân mỗ sớm đã nhìn ra đứa trẻ này có một trái tim nồng hậu, chắc chắn sẽ không quên gốc. Vô Song, ta và Đại Điện chủ đều cho rằng con đường sau này của con là ở Cấm địa của Thần, thậm chí là cả Tinh Hà rộng lớn vô tận. Có thể một kỳ tích đã được sinh ra ở Tinh La Điện chúng ta. Vô Song, đừng cảm thấy áp lực gì cả, toàn lực giải phóng sức mạnh của con. Tinh Hà xa đến đâu thì con sẽ đi được xa đến đó. Đừng sợ hãi, đừng e dè, hãy dốc hết sức.
- Đúng thế, Tinh La Điện có được đệ tử như con, dù ngày nào đó phải trả giá thì Tinh La Điện cũng không hối hận.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vnTrác Bất Đàn nói kiên quyết, chắc như đinh đóng cột.
Ý của Trác Bất Đàn rất rõ ràng, là nhắc nhở Tần Vô Song đừng để Tinh La Điện trở thành gánh nặng, dù sau này Tinh La Điện có gặp phải sự báo thù, phải trả giá thế nào cũng không sao. Chỉ cần Tần Vô Song còn, chỉ cần hắn không ngừng bay cao, Tinh La Điện dù phải trả giá thì sẽ có ngày lấy lại gấp mười lần.
Điều này không cần phải nói rõ ra, trong lòng có sự thấu hiểu, Tần Vô Song và hai vị Điện chủ trao đổi ánh mắt là hiểu tất cả. Tần Vô Song gật đầu:
- Đệ tử hiểu!
Bái biệt hai vị Điện chủ rồi từ biệt các đồng môn, Tần Vô Song trở về nhà.
Mỗi lần trở về cảm xúc lại mỗi khác. Tần Vô Song nay đã không còn như những lần trước còn nhiều điều nghi ngờ nữa.
Tần Vô Song hiện nay đã vang danh khắp thiên hạ, trên dưới Bách Việt Quốc đều đã truyền khắp nơi sự thần dũng của Tần Vô Song. Lần trước về Bách Việt Quốc, Tần Vô Song rất lặng lẽ trở về Vương phủ.
Lần này đương nhiên Tần Vô Song cũng không làm lớn. Hắn biết với danh tiếng và địa vị hiện nay của mình, nếu nghiêm chỉnh tiếp đón thì quá rắc rối, chỉ lãng phí thời gian và công sức.
Địa vị của Bách Việt Quốc hiện nay ở Đế quốc Đại La cũng rất cao. Đặc biệt là Thiên Tứ Vương Phủ, được Hoàng thất Đế quốc Đại La sắc phong là Bình Đẳng Vương. Đừng nói Bách Việt Quốc không cần tham bái Hoàng đế Bách Việt Quốc, mà dù gặp Hoàng đế Đế quốc Đại La cũng không cần tham bái.
Phong hiệu của Thiên Tứ Vương vẫn không đổi, nhưng Thiên Tứ Vương nay đã có địa vị cao hơn Thiên Tứ Vương trước đây. Đạt Hề Minh cũng được ban Đại La Quốc Sĩ Lệnh, địa vị cũng rất cao.
Tần Tụ cũng được phong thưởng tương ứng, ngay tiểu Thành Thành cũng được phong thưởng Đông Lâm Hầu. Ngay Đạt Hề Thế gia địa vị cũng được nâng cao, ở Thiên Tứ Vương Phủ, cùng với Tây Môn Đại phiệt và Đồng gia là ba thế lực lớn. Như vậy, địa vị và thế lực của Thiên Tứ Vương Phủ có thể nói là lên như diều gặp gió.
Đúng là có thể nói là
"một người làm quan cả họ được nhờ". Đương nhiên đây là phần thưởng cho Tần Vô Song cũng như cho Thiên Tứ Vương Phủ. Dù gì Thiên Tứ Vương Phủ nay cũng có hai vị Tiên Thiên cường giả - Tần Liên Sơn và Đạt Hề Minh.
Hoàng thất Bách Việt Quốc đương nhiên không có bất cứ điều gì không phục. Thiên Tứ Vương Phủ nay tuy trên danh nghĩa là Vương tộc của Bách Việt Quốc nhưng về địa vị kỳ thực đã vượt qua Hoàng thất.
Có điều trong tình hình đó Hoàng thất Bách Việt Quốc vẫn rất thức thời, biết rằng mọi thứ căn bản không thể thay đổi, chỉ có thể chấp nhận. Cũng may Thiên Tứ Vương Phủ không quá đà, không làm ra vẻ với Hoàng thất Bách Việt Quốc.
Tần Vô Song lặng lẽ trở về Thiên Tứ Vương Phủ.
Đến nay công cuộc xây dựng Thiên Tứ Vương Phủ đã gần đến giai đoạn kết thúc. Chủ thể Vương Thành đã xây xong, chỉ còn cần hoàn thiện một số chi tiết nữa.
Còn Thiên Tứ Vương Phủ thì đã xây xong, trong sự rộng rãi khoáng đạt cũng không thiếu sự thâm u huyền bí.
Sau khi về Tần Vô Song về đến Thiên Tứ Vương Phủ, Tần Liên Sơn hạ lệnh tất cả không được để lộ tin Vô Song Hầu trở về, tránh việc các thế lực của Bách Việt Quốc nghe tin sẽ đến làm phiền tới niềm vui đoàn tụ của cả nhà Tần gia. Tần Vô Song gặp lại người nhà, sự thay đổi cũng rất rõ ràng.
Trong bữa tiệc tối, Tần Tụ cười nói:
- Vô Song, tỷ tỷ tính thấy cơ bản mỗi năm đệ về nhà một lần, hơn nữa đều về gần cuối năm. Năm nay lại sớm hơn, có phải định ở lại nhà lâu hơn không?
Tần Vô Song cười:
- Nói ra cũng thật tình cờ. Phụ thân, tỷ phu, con thấy cảnh giới Tiên Thiên của hai người đã rất vững. Xem ra Thúy Ngọc Băng Tâm Quả không hổ là thần vật ngàn năm. Không quá ba năm, hai người chắc chắn sẽ có tu vi Trung Linh Võ Cảnh.
Tần Vô Song lại nhìn tỷ tỷ Tần Tụ, cười:
- Tỷ, có lẽ tỷ nằm mơ cũng không ngờ lại có ngày mình bước trên con đường tu luyện đúng không?
Tần Tụ khẽ cười:
- Tỷ không thích tu luyện, nhưng tỷ phu đệ nói tu luyện rất tốt, không được phụ lòng tốt của đệ. Vậy là mỗi ngày tỷ đều theo tỷ phu đệ tu luyện.
- Tỷ phu cũng là một danh sư. Tỷ à, tuy tỷ không trải qua hai tầng cảnh giới Hậu Thiên là Lực Võ Cảnh và Chân Võ Cảnh, nhưng được Thúy Ngọc Băng Tâm Quả cải tạo cơ thể nên bước đầu tỷ đã là Tiên Thiên cường giả. Bất luận là cơ thể hay kinh mạch đều là có cảnh giới Tiên Thiên cả. Nay đan điền của tỷ đã dần hình thành, đệ nghĩ trong vòng ba năm cũng có thể củng cố cảnh giới Tiên Thiên. Tỷ không muốn tu luyện, nhưng e là sức mạnh này cũng đủ để những người tu luyện khác phải khâm phục rồi. Có điều, tỷ tỷ đừng để lộ điều này cho người ngoài biết thì tốt hơn.
Tần Tụ gật đầu:
- Tỷ phu đệ cũng nói vậy.
Đạt Hề Minh nói:
- Tụ muội, muội có ngay được điều kiện Tiên Thiên, chưa củng cố cảnh giới Tiên Thiên cũng giống như tự nhiên có một đống của cải nhưng không biết dùng thế nào. Vì thế tạm thời không được để lộ ra ngoài tránh việc có kẻ có ý đồ xấu.
Tần Liên Sơn cũng gật đầu:
- Lòng người khó đoán, vì một cái cảnh giới Tiên Thiên mà có biết bao nhiêu cường giả phát điên. Minh nhi và Vô Song nói không sai.
Tần Tụ là người hiền lành, chưa hề trải qua sự hiểm ác phong ba của thế tục nên không có cảm giác sâu sắc về những gì họ nói. Nghe ba người đều nói thế Tần Tụ cười:
- Được rồi, con sẽ không để lộ đâu. Con toàn ở trong Vương phủ, có mọi người ở đây, chuyện đó không cần con phải lo.
Tần Vô Song cười:
- Tỷ tỷ cũng không phải người khoe khoang, điều này đệ biết.
- Ừm, vẫn là đệ đệ tốt hiểu tỷ tỷ!
- Mẹ, con cũng hiểu mẹ a!
Tiểu Thành Thành từ nãy vẫn ngồi ăn bỗng nói.
Tiểu Thành Thành đã hơn hai tuổi, cũng cao lên không ít, nhưng vẫn là đứa trẻ con. Tần Vô Song véo mũi tiểu Thành Thành:
- Thành Thành, nói lâu như vậy quên mất tiểu tài chủ con, con giàu hơn cả mẹ đấy!
Thành Thành không hiểu, chớp chớp mắt:
- Cậu à, tại sao con lại giàu hơn mẹ?
Tần Vô Song cười ha ha, khi Thành Thành mới một tuổi, cơ thể đều mới ở giai đoạn sơ sinh, nên sự hấp thụ Thúy Ngọc Băng Tâm Quả cũng đầy đủ hơn người lớn. Tuy bốn người chia nhau hai quả nhưng Thành Thành hấp thụ được nhiều nhất.
- Thành Thành, hai năm nữa cậu sẽ đưa con đi học võ, chịu không?
Tần Vô Song cười nói.
Thành Thành cười hi hi:
- Cậu à, sao lại phải hai năm nữa? Con muốn học võ bây giờ. Mẹ bảo cậu là người lợi hại nhất thiên hạ, theo cậu học võ, sau này Thành Thành cũng lợi hại giống cậu.
Nhìn Thành Thành như vậy mọi người đều bật cười, không khí vô cùng sôi nổi. Ánh mắt Tần Tụ bỗng dừng lại ở bên cạnh Tần Vô Song:
- Vô Song, vị thiếu niên đây là đồng môn của đệ à?
Tần Vô Song bật cười, đây là lần đầu tiên Bao Bao gặp người khác với hình dạng nhân loại, vì thế nó có phần lo lắng, trong tiệc rượu vô cùng thận trọng, sợ để lộ bản tính của loài khỉ. Nghe Tần Tụ hỏi, Bao Bao chớp chớp mắt, giơ tay quệt mồ hôi trán.