Khí Trùng Tinh Hà

Chương 377: Vô Song xuất mã

Kẻ đó bật cười ha ha:

- Thời Long đầu, cứ đợi đi. Đế quốc Đại La muốn thăng cấp lên Đế quốc Thượng phẩm vẫn chưa biết là phúc hay là họa. Lẽ nào lại dễ dàng thành công vậy sao? Ba Đế quốc Thượng phẩm đã duy trì bao nhiêu năm rồi chứ?

Thời Thừa Long ngạc nhiên nói:

- Lời các hạ là có ý gì?

- Ý gì? Đến lúc đó thì ngài sẽ biết thôi, ha ha ha ha…

Hắn nói xong, mặc kệ Thời Thừa Long còn đầy hồ nghi, đi qua Thời Thừa Long rồi đi vào trong nhà trọ.

Thời Thừa Long cảm thấy trong lòng rối bời. Có cảm giác người này nói năng bừa bãi, nhưng thỉnh thoảng hắn lại có vài câu đúng sự thật khiến Thời Thừa Long không thể không tin.

Đúng lúc Thời Thừa Long đi ra khỏi ban công đó thì phía trên một cái bóng màu vàng chui ra, vẻ mặt đầy suy nghĩ, bỗng cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên, mắt đảo mấy vòng:

- Không được rồi, ta phải báo tin này cho Vô Song lão đại.

Đây chính là Bao Bao, thì ra Bao Bao phụng mệnh Tần Vô Song đến đây giám sát nhất cử nhất động của Long Hổ Môn, thăm dò thực hư.

Khả năng tiềm phục của Bao Bao có thể nói là tuyệt đỉnh. Từ đầu đến cuối, nó đã nắm rõ mọi động tĩnh của Long Hổ Môn.

Đương nhiên khi Thời Thừa Long đến gặp kẻ thần bí kia, Bao Bao cũng không bỏ qua. Nó đã nghe hết toàn bộ mọi đối thoại một cách hết sức rõ ràng. Cơ thể vặn một cái rồi biến mất.

Tần Vô Song lúc này đang ở trên một tửu lầu nào đó gặp mặt các đồng hương Bách Việt Quốc. Không khí lúc này đang rất sôi nổi, đặc biệt là Đồng Ngôn:

- Các vị, Võ đồng Bách Việt Quốc chúng ta quả thật được mở mày mở mặt rồi. Đến nay, ở Đế quốc Đại La, Bách Việt Quốc chúng ta không còn như xưa, khi mà gặp bất kỳ ai ở nước khác cũng bị bắt nạt nữa. Tất cả, nói thật, không phải là công lao của mấy người chúng ta, mà là công của Vô Song Hầu. Ta nói thế mọi người có đồng ý không?

Tây Môn Tinh và những người vỗ tay cười lớn:

- Đồng Ngôn, ngươi nói không còn gì đúng hơn nữa! Không có Vô Song Hầu, chúng ta làm gì có địa vị trong môn phái như ngày nay?

Vạn Kim Bằng và Hà Tử Trọng đều gật đầu. Đến nay đương nhiên họ cũng có cảm giác ngưỡng mộ với Tần Vô Song. Nhớ lại lần so tài cao thấp trong cuộc Thí luyệnVõ đồng, mọi thứ dường như trong mộng. Cũng chỉ mới ba năm, nhưng ba năm này đã có sự thay đổi quá lớn lao.

Tần Vô Song nói:

- Chư vị đồng hương, ở đây chỉ có đệ tửBách Việt Quốc chúng ta, nói như thế không sao. Nhưng ở trong môn phái đừng nói như vậy. Để người khác nghe được không có lợi cho Bách Việt Quốc chúng ta.

Đồng Dao điềm tĩnh, gật đầu nói:

- Vô Song Hầu nói đúng.

Đồng Ngôn cười:

- Tỷ tỷ, sao tỷ còn gọi là Vô Song Hầu. Tỷ và Vô Song Hầu đều là môn hạ của một lão sư, đáng nhẽ phải gọi sư huynh mới phải.

Đồng Dao sững người, nhìn Tần Vô Song thì thấy hắn chỉ cười không nói gì. Trong lòng cô có cảm giác quái quái. Luận về tuổi tác, cô lớn hơn Tần Vô Song hai ba tuổi, nhưng Tần Vô Song nhập môn sớm hơn cô. Theo lý thì cô phải gọi Tần Vô Song là sư huynh, nhưng hai chữ "sư huynh" này Đồng Dao có cảm giác không thể thốt ra được.

Tần Vô Song giải vây:

- Đồng huynh, đừng gây khó xử mà.

Đồng Ngôn cười:

- Vô Song Hầu, ta nói thật thôi mà! Hai người là sư huynh muội đồng môn, theo quy tắc tỷ tỷ ta phải gọi là ngươi là sư huynh.

Những người khác cũng cười lớn khiến không khí càng thêm náo nhiệt.

Bỗng dưới chân Tần Vô Song có động. Bao Bao chui ra nhảy lên vai Tần Vô Song, nói nhỏ:

- Vô Song lão đại, có tình hình mới.

Vậy là nó nói thầm vài câu. Tần Vô Song sắc mặt hơi thay đổi:

- Có chuyện đó sao?

Bao Bao gật đầu:

- Hoàn toàn chính xác. Vô Song lão đại, mặt của kẻ đó rất khó coi, nhưng ăn nói rất giỏi. Thời Thừa Long bị hắn dọa cho chết sững, hồn bay phách tán.

Tần Vô Song trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy:

- Chư vị đồng hương, có chuyện gấp ta cần đích thân đi giải quyết. Hôm nay gặp mặt đến đây, sau này có cơ hội chúng ta lại gặp nhau, được chứ?

Những người này nghe Tần Vô Song phải đi thì có hơi thất vọng. Họ cũng biết Tần Vô Song phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, nên cũng gật đầu cáo biệt với Tần Vô Song.

Tần Vô Song cung tay rồi đi ra. Vừa đi vừa thả Tử Điện Phần Diệm Thú ra dặn dò:

- Hai ngươi đến nhà trọ đó tiềm phục hai bên trái phải. Nếu có kẻ đó tháo chạy hai ngươi phụ trách giải quyết. Nhớ kỹ, phải bắt sống. Nhưng trước lúc đó ta phải đi thăm dò thực hư.

Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú biết chuyện vô cùng quan trọng, gật đầu rồi biến mất. Tần Vô Song đi thẳng đến nhà trọ của Long Hổ Môn.

Theo tin của Bao Bao, Tần Vô Song rất nhanh đã tìm được phòng của quái khách kia. Hắn đeo mặt nạ vào và đi tới gõ cửa.

Bên trong có tiếng quát nhẹ:

- Ai?

Tần Vô Song dùng truyền âm nói:

- Đệ tử Long Hổ Môn đến mời tiên sinh qua thương lượng một vài chuyện. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Kẻ đó cười lạnh:

- Sao, Thời Thừa Long nghĩ thông rồi à?

Tần Vô Song ừm một tiếng. Kẻ đó định mở cửa thì bỗng dừng lại, cảnh giác:

- Không đúng, giọng nói này hình như ta nghe thấy ở đâu rồi! Rốt cuộc là nghe ở đâu? Ở đâu?

Hắn nghĩ nhanh, bỗng nghĩ đến một người, giật mình:

- Là hắn, đệ tử Tinh La Điện, Tần Vô Song!

Nghĩ vậy, lồng ngực hắn bỗng phập phồng thở gấp, lửa thù hận bốc thẳng lên não, nhè nhẹ nắm chắc vũ khí bên hông, hắn định ra cửa sẽ giết chết Tần Vô Song.

- Không được!

Tên quái khách lập tức khắc chế kích động:

- Tuyệt đối không thể làm vậy!

- Tên Tần Vô Song đó có thể tiêu diệt được sơn môn Thiên Cơ Tông ta, ngay sư phụ và các Tông chủ cũng không phải đối thủ của hắn. Tuy vi của ta tuy đã là Cao Linh Võ Cảnh nhưng cũng không thể bằng được với sư phụ. Tần Vô Song hắn lại có hai con yêu thú, ta chắc chắn không địch lại được!

Nghĩ vậy, hắn lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa, hắn muốn xem xem Tần Vô Song rốt cuộc muốn giở trò gì, sao lại tự xưng là đệ tử Long Hổ Môn?

Mở cửa ra thì lại thấy một gương mặt lạ lẫm, khác hẳn cới Tần Vô Song hắn đã từng thấy trong Đại hội So tài Đông Tam quốc hồi đó.

Tuy hắn thấy kinh ngạc nhưng rồi lập tức hiểu ra:

- Tần Vô Song đeo mặt nạ, đúng là giảo hoạt!

Hắn bình tĩnh nói:

- Thời Thừa Long ở đâu, dẫn ta tới đó.

Tuy hắn biết đây là Tần Vô Song nhưng không nói thẳng mà tương kế tựu kế.

Tần Vô Song cười nói:

- Mời theo ta.

Nói rồi Tần Vô Song đi xuống lầu.Kẻ đó đi ra đến hành lang thì nói:

- Thời Long đầu không ở trong nhà trọ sao? Sao lại xuống lầu?

Tần Vô Song thản nhiên nói:

- Thời Long đầu tạm thời thay đổi chủ ý, quyết định tìm một nơi an toàn hơn.

Kẻ đó giật mình, thầm kêu không hay rồi. Tần Vô Song nói như thế, lẽ nào hắn từng gặp Thời Thừa Long? Lẽ nào Thời Thừa Long bán đứng mình?

- Đáng chết!

Tên quái khách thầm chửi rủa tám đời tổ tông Thời Thừa Long. Hắn vốn nghĩ chỉ cần tên Thời Thừa Long hơi có đầu óc, hơi có khí phách một chút thì chắc chắn sẽ không bán đứng những gì chúng từng nói.

Ai ngờ, chớp mắt mà đệ tử Tinh La Điện đã tìm đến rồi? Không còn nghi ngờ gì, hắc chắn là Thời Thừa Long bán đứng, nếu không thì sao có thể bị bại lộ sớm như vậy? Hắn không ngờ được rằng những gì hắn nói với Thời Thừa Long đều bị Bao Bao nghe không sót một chữ.

- Sao vậy, các hạ trước đó gan không nhỏ, khẩu khí rất lớn, lúc này sao lại rụt cổ vậy?

Tần Vô Song thản nhiên hỏi.

Kẻ đó gằn giọng:

- Ngươi không phải đệ tử Long Hổ Môn?

- Ồ?

Tần Vô Song cười thản nhiên:

- Ngươi từ đâu mà đoán vậy?

Kẻ đó nói:

- Lần này Long Hổ Môn có mười đệ tử đến, ta đã tìm hiểu, căn bản không có nhân vật nào như ngươi. Rốt cuộc ngươi là ai?

Tần Vô Song cười ha ha:

- Ta là ai, ngươi đi theo ta không phải sẽ biết ngay sao?

Kẻ đó nói:

- Lai lịch bất minh, tha lỗi ta không thể nghe theo.

- Ngươi không đi?

- Không đi!

Kẻ đó lắc đầu:

- Trừ phi ngươi cho ta biết ngươi là ai?

Tần Vô Song bật cười:

- Nếu ngươi không đi thì chúng ta nói chuyện ở đây cũng được. Chính ở ban công này, được chứ? Ngươi không đến nỗi ngay dũng khí nói chuyện với ta cũng không có chứ?

Kẻ đó căng thẳng, nhưng hắn cũng biết, giờ có phải liều thì hắn cũng phải cố gắng gượng. Một khi thân phận thật sự bị bại lộ thì chắc chắn sẽ rơi vào tay giặc. Mình chết cũng không sao nhưng còn truyền thừa của Thiên Cơ Tông từ giờ không còn hy vọng nữa. Nghĩ đến đây, hắn loại bỏ hết tạp niệm, cùng Tần Vô Song ra ban công.

- Nói đi, ngươi muốn nói gì?

Hắn lạnh lùng nói.

- Ta không muốn nói quanh co, ta chỉ muốn biết, rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi khuyên Thời Thừa Long những lời như vậy rốt cuộc là có ý đồ gì? Nếu không trả lời hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi nhà trọ này.

Tần Vô Song nói rất bình thản nhưng lại có cảm giác lạnh thấu xương. Hắn cố tình dùng khí thế bao phủ toàn bộ nhà trọ này. Như thế thì Thời Thừa Long có giả vờ không biết cũng không được.

Kẻ kia cười nhạt:

- Ngươi muốn bức cung ta sao?

- Không, ta chỉ muốn cho ngươi biết hoàn cảnh của mình lúc này, hoặc là nói ra chân trướng, hoặc là chết! Do ngươi chọn thôi.

Kẻ đó cười lớn:

- Chết? Ngươi dám giết ta?

- Cho ta một lý do để ta không dám xem.

Tần Vô Song thản nhiên nói.

- Thứ nhất, thân phận ta không rõ ràng. Tinh La Điện ngươi muốn xưng bá phía Đông, trong các quốc gia nhân loại vẫn còn một vài thế lực các ngươi không thể không đối mặt. Ngươi dám đắc tội với những thế lực đó, con đường xưng bá của Tinh La Điện ngươi không thể đi tiếp đâu! Thứ hai, ngươi giết ta thì chiếc Chìa khóa Linh lực của Thiên Cơ Tông cũng vĩnh viễn biến mất!

Khẩu khí của kẻ đó có phần cuồng dại, rõ ràng là hắn đang đánh liều! Hắn cũng biết, hoàn cảnh lúc này, nếu thân phận bị bại lộ thì chắc chắn là chết. Trừ việc dựa vào một vài điều kiện có lợi để kéo dài thời gian thì hắn không còn lựa chọn nào khác.