Ngày mở cửa Chi Tế Sơn cuối cùng cũng đến, lần này ít nhất cũng có mấy trăm người tiến vào. Tần Vô Song thầm thấy kinh ngạc, cho dù động cơ vào Chi Tế Sơn của những người này là gì thì đều là những địch nhân tiềm năng. Khi đến chỗ cửa vào, Tần Vô Song cảm nhận được phía sau có hai ánh mắt đang ngầm theo dõi hắn, không cần quay lại hắn cũng biết hai kẻ đó là Chúc Đại Trung và Triệu công tử.

Tần Vô Song không hề lo lắng, chỉ cần vào Chi Tế Sơn thì biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim lượn, dù là Chúc Đại Trung hắn cũng không sợ.

Dựa vào địa hình và đủ loại thủ đoạn, Tần Vô Song tin chắc chắn có thể đối phó được với Chúc Đại Trung. Điều khiến hắn hiếu kỳ lúc này là tên Chúc Đại Trung đến Chi Tế Sơn làm gì? Lẽ nào cũng là để tìm Thần Anh Quả? Mà trong mấy trăm người này, có bao nhiêu kẻ tìm Thần Anh Quả? Đương nhiên Tần Vô Song cũng biết Thần Anh Quả chỉ là một truyền kỳ linh dược trong Chi Tế Sơn, tuy quý giá nhưng không phải là duy nhất. Nếu không phải có nhu cầu đặc biệt thì những kẻ khác chưa chắc đã là đến tìm Thần Anh Quả.

Cửa vừa được mở, từng đoàn từng đoàn người nhanh chóng đi vào Chi Tế Sơn, dần dần biến mất trong những lùm cây rậm rạp liên miên. Tần Vô Song cũng không ngoại lệ, vừa vào trong chạy liền kiếm một nơi kín đáo. Trước đó hắn đã thu thập được rất nhiều thông tin có liên quan đến Chi Tế Sơn nên lúc này không thấy bỡ ngỡ. Theo tư liệu thì loại Thần Anh Quả này thường mọc ở những nơi hoang vu, vắng bóng người.

- Thần Anh Quả mấy trăm năm mới khai hoa kết quả một lần, muốn thấy được nó quả thật vô cùng khó khăn. Trừ khi có kỳ ngộ lớn nếu không chuyến đi này rất khó có kết quả.

Thật ra Tần Vô Song cũng biết điều này nhưng hắn không nản lòng, chỉ cần có một tia hi vọng thì hắn nhất định sẽ không từ bỏ. Tần Vô Song chuẩn bị đi tìm những nơi mà Thần Anh Quả đã từng xuất hiện trong lịch sử. Cách này tuy có hơi ngốc nghếch nhưng lại là cách duy nhất. Chứ cứ đi tìm bừa thì chẳng khác mò kim đáy bể, ba năm cũng chưa chắc đã tìm được hết một vòng Chi Tế Sơn.

Khoảng năm ba ngày sau, Tần Vô Song đến một vùng sơn cốc, theo tư liệu, vùng này hơn nghìn năm trước có xuất hiện qua Thần Anh Quả một lần.

Vị trí cụ thể thì là ở trong một hang động dưới mặt đất bên dưới đoạn tầng của sơn cốc. Tần Vô Song đi xuống dưới sơn cốc theo bản đồ.

Vùng này rất lâu rồi không có người qua lại vì thế cây cối quấn rất dày và chắc, khi leo xuống Tần Vô Song có rất nhiều chỗ bám. Đương nhiên chúng nó cũng gây nhiều khó khăn cho việc tìm hang động.

Nhưng một lúc sau Tần Vô Song cũng tìm được đường vào hang. Hắn cũng không liều lĩnh vào mà thả con Bạch Điêu ra, dặn dò vài câu rồi thả nó vào tìm hiểu hang động. Chờ ở ngoài khoảng một khắc thì Bạch Điêu chui ra, vẻ mặt rất buồn bã.

- Không tìm được sao?

Tần Vô Song có phần thất vọng.

Theo Bạch Điêu vào trong, cái hang này không lớn, một khắc đủ để xem xét hết toàn bộ. Tần Vô Song không bỏ qua bất cứ loài thực vật nào, nhưng không có loài nào giống Thần Anh Quả như trong sách.

Tìm vài lượt nữa thì Tần Vô Song thất vọng đi ra. Hắn biết địa điểm đầu tiên không thể nào lại có Thần Anh Quả.

Trèo lên trên sơn cốc, đang định bỏ đi thì bỗng liếc nhìn xuống phía dưới sơn đạo thấy hai bóng người đang chạy tới. Tần Vô Song giật mình, trong đầu lập tức nghĩ:

- Đúng là không phải oan gia không gặp nhau. Hai kẻ này lẽ nào đến tìm Thần Anh Quả thật? T

Chúc Đại Trung và Triệu công tử cùng đến, chỉ là tu vi của Triệu công tử rõ ràng là thấp, còn Chúc Đại Trung phải thích ứng với tốc độ của Triệu công tử. Vì thế mà tốc độ của chúng không nhanh bằng Tần Vô Song.

Tần Vô Song vội vàng ẩn mình trong lùm cây. Lúc sau Chúc Đại Trung và tên Triệu công tử đến nơi, tên họ Triệu nói:

- Chúc Tông chủ, chính là nơi này sao?

Chúc Đại Trung nhìn một lượt rồi gật đầu xác nhận:

- Đúng là ở đây!

- Vậy chúng ta xuống thôi.

Triệu công tử nôn nóng.

- Đợi đã!

Chúc Đại Trung nhìn xung quanh một lúc, lắc đầu nói:

- Nơi này đã có người đến!

- Có người đến rồi?

Triệu công tử nói:

- Đến thì đến chứ. Những kẻ mạo hiểm vào Chi Tế Sơn không có mười vạn thì cũng có tám vạn, có người từng đến đây cũng chẳng có gì lạ.

Chúc Đại Trung cười khổ, nghĩ bụng tên họ Triệu này chỉ được cái vẻ bề ngoài, đầu óc chả ra gì, thật không biết làm sao lại có thể lên được Trung Linh Võ Cảnh, chắc toàn là nhờ dựa hơi tổ tiên!

Hắn kiên nhẫn giải thích:

- Trong Chi Tế Sơn, những người vào đây đều là cạnh tranh thậm chí là đối địch, mỗi bước đi của chúng ta đều không được lơ là.

Nhưng tên họ Triệu không chút kiên nhẫn:

- Chúc Tông chủ, nếu mỗi bước cứ sợ cái nọ sợ cái kia như ngươi thì thương thế ở đan điền của lão tổ phụ đại nhân của ta e là không có hi vọng gì rồi.

Chúc Đại Trung lắc đầu bất lực:

- Vậy Triệu công tử nói xem làm thế nào?

- Cứ đi thẳng xuống, chúng ta chia hai đường, có chuyện gì xảy ra cũng tiếp ứng được.

Chúc Đại Trung nói:

- Việc đó không cần. Xuống dò đường không cần hai ta đích thân ra tay.

Nói rồi hắn lấy ra từ trong túi trữ đồ ra một con Linh Thử, lông dày mượt, mõm nhọn, mắt đảo láo liên rất giảo hoạt.

- Đi, tìm đường vào hang động đó!

Chúc Đại Trung dặn dò xong thì con Linh Thử "chít!" một tiếng rồi chạy xuống dưới, một lát đã đi sâu vào trong thâm cốc.

- Ha ha, Chúc Đại Trung, thì ra ngươi còn có thứ tốt này!

Tên Triệu công tử cười:

- Chúc Tông chủ, chi phí lần trước bảo Thiên Cơ Tông các ngươi phải bồi thường, ta không cần cái khác nữa, ngươi chuẩn bị cho ta một con Linh Thử, được chứ? Cũng không yêu cầu quá cao, cấp Cao Linh Võ Cảnh là được rồi!

Chúc Đại Trung xuýt chút nữa thì phụt máu. Thiên Cơ Tông hắn tổng cộng nuôi được mấy con linh thú cấp Cao Linh Võ Cảnh chứ? Năm đại Tông chủ, không đủ một người một con, có thể thấy linh thú cấp Cao Linh Võ Cảnh hiếm có thế nào.

Hắn cười khổ:

- Triệu công tử, linh thú cấp Cao Linh Võ Giả không dễ tìm. Nếu Triệu công tử thật sự thích thì Thiên Cơ Tông nhất định sẽ dâng Chiến linh thú cấp Trung Linh Võ Cảnh. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Cấp Trung Linh Võ Cảnh? Chúc Tông chủ, ngươi cũng nhỏ mọn quá đấy!

Chúc Đại Trung cũng chỉ đành giải thích:

- Triệu công tử, linh thú Cao Linh Võ Cảnh của Thiên Cơ Tông chúng tôi tất cả cũng chỉ có ba con. Số lượng này e là không bằng với Cửu Cung Phái của công tử!

Tên Triệu công tử cụt hứng:

- Cửu Cung Phái chúng ta cũng chỉ ba vị Chưởng môn mới có Chiến linh thú cấp Cao Linh Võ cảnh. Các Chiến linh thú Cao Linh Võ Cảnh khác cũng không có chủ nhân, chỉ là lực lượng chiến đấu chung của Cửu Cung Phái. Nếu ta có được một con linh thú Cao Linh Võ Cảnh thì thật oai phong!

Chúc Đại Trung không dám tiếp lời, vị thiếu gia "ăn mày đòi xôi gà" này quả thật khiến Chúc Đại Trung hắn bó tay. Sớm biết thế này thì chi bằng lúc đầu một mình Chúc Đại Trung hắn hành động, như thế thì không phải hạ mình hầu hạ vị thiếu gia này.

Tần Vô Song nấp trong chỗ kín, khoảng cách gần như vậy không cần dùng thần thức cũng nghe được hai người kia đối thoại. Hắn mừng thầm:

- Quả nhiên Triệu Hằng lão nhi đã bị tổn thương đan điền.

Xem ra tuy uy lực của Thần Tú Cung lúc đó không giết được hắn nhưng cũng đã chấn động làm tổn thương đến hắn, hắn vội vã bỏ chạy khiến nội thương đan điền thêm nghiêm trọng. Tốt! Như vậy coi như cũng công bằng với sư phụ!

Tần Vô Song bắt đầu tính toán, có nên giết hai kẻ này ở đây không? Hắn chắc chắn, chỉ cần dùng Thần Tú Cung đánh lén, nhân lúc chúng không phòng bị đột ngột tập kích, ít nhất có chín phần chắc chắn sẽ giết được Chúc Đại Trung. Một khi Chúc Đại Trung chết thì không phải Tần Vô Song hắn sẽ tùy ý xử lý tên cháu của Triệu Hằng kia sao?

Nghĩ đến việc Chúc Đại Trung muốn giết hắn ở biên giới Đế quốc Đại La, nộ khí của Tần Vô Song lại bùng lên. Mà tên Chúc Đại Trung này cũng là gián tiếp hại sư phụ, khiến Tần Vô Song hắn nhất định phải giết hắn. Lúc này hắn không có chút đề phòng, Tần Vô Song đã nghĩ:

- Đánh lén, nhất định phải một lần thành công ngay, nếu không lần sau muốn giết hắn sẽ rất khó! Cũng giống như giết Trương Bách Đang, cơ hội chỉ có một lần…

Tần Vô Song thầm nghĩ.

Đúng lúc đó, trong sơn cốc lóe lên ánh sáng trắng, con Linh Thử chạy ra, vẻ mặt nó cũng rất ủ dột, chít chít mấy câu. Tần Vô Song hiểu thú ngữ nên hiểu hết. Con Linh Thử nói với Chúc Đại Trung là phía dưới có một cái hang, nhưng diện tích không lớn, hơn nữa cũng chẳng có bất cứ thứ linh quả nào, đến một cọng cây cỏ cũng không có. Chúc Đại Trung hơi thất vọng, nói:

- Triệu công tử, xem ra chúng ta phải đổi địa điểm rồi.

Tên Triệu công tử chán nản:

- Trong đó không có Thần Anh Quả sao?

- Triệu công tử, Thần Anh Quả dù gì cũng không phải loại quả bình thường, nó là linh quả thiên sinh, sinh ra từ tạo hóa của trời đất. Nơi này trước đây từng có không có nghĩa là chắc chắn bây giờ cũng có. Dù sao nơi từng có Thần Anh Quả cũng rất nhiều, chúng ta tìm từng nơi một, có lẽ sẽ gặp may!

Chủ ý của Chúc Đại Trung hoàn toàn giống với Tần Vô Song.

Tần Vô Song nghĩ bụng:

- Nơi tiếp theo? Nếu Tần Vô Song ta để các ngươi đến nơi tiếp theo thì không là đệ tử Tinh La Điện! Hôm nay phải diệt tên Chúc Đại Trung này coi như thu lợi tức. Còn đại thù của Cửu Cung Phái và Thiên Cơ Tông sau này sẽ từ từ tính toán rõ ràng…

Chúc Đại Trung rất giảo hoạt, lại dặn dò Linh Thử mấy câu, để nó đi đằng sau. Tần Vô Song nghe mà chửi thầm:

- Lão hồ ly gian xảo, để con Linh Thử đi ở đằng sau, ta làm sao mà ám toán?

Thì ra Chúc Đại Trung đã sớm phát giác ra chỗ này từng có người đến, hắn rất cẩn thận, không muốn hành động của mình bị những kẻ đi tìm Thần Anh Quả khác theo dấu. Vì thế để Linh Thử đi sau, đánh rắn sẽ động cỏ, hắn lập tức có thể phản ứng lại ngay để đối phó! Tần Vô Song bất lực, đành nén nộ hỏa phục thù lại.

Nhìn Chúc Đại Trung và tên họ Triệu đi xa, con Linh Thử mới đuổi theo.

Tuy kế hoạch đánh lén của Tần Vô Song gặp trở ngại nhưng ý chí chiến đấu của hắn thì càng tăng cao:

- Chúc Đại Trung là cường giả Cao Linh Võ Cảnh, lại là Tông chủ, giao hoạt vô cùng. Nếu dễ dàng bị mình đánh lén thì mới là kỳ quái. Thôi được rồi, ta sẽ đấu với hắn một chút!