Từng bước tiếp cận
Tần Vô Song dang tay ra:
- Các nàng xem, ta đã nói rồi, không có ai là ta không lấy lòng được.
Tần Vô Song vừa cười vừa đứng dây, cũng không quan tâm các cô nương ngồi đó trề môi, hắn giơ ra một tờ kim phiếu một cách đầy khí độ:
- Ai cũng có phần, các nàng chia đều. Xong việc nếu có thời gian chúng ta sẽ gặp lại, ha ha…
Những cô nương này, ba phần yêu sắc, bảy phần yêu tiền. Thấy kim phiếu là quên luôn cái người tên Vũ công tử kia, hớn hở chia nhau.
Tần Vô Song nói với Tiểu Thúy:
- Đừng trợn mắt nữa, rồi sẽ có phần của nàng, nhiều hơn cả họ.
Lúc này Tiểu Thúy mới vui vẻ:
- Tiểu nữ biết Vũ công tử là hào phóng nhất mà!
Tần Vô Song cười:
- Dẫn đường đi!
Tiểu Thúy vui hớn hở đi phía trước dẫn đường, cái eo cùng cái mông cứ đánh qua đánh lại. Đến một gian phòng hào hoa, Tiểu Thúy khẽ gõ cửa:
- Chu gia, Vũ công tử đã đến.
Bên trong truyền ra một giọng nói dõng dạc:
- Cho hắn vào!
- Vâng!
Tiểu Thúy quay đầu lại nói:
- Vũ công tử, Chu gia bảo công tử vào trong.
Tần Vô Song cũng không nghi ngờ gì. Hắn đã sớm cảm nhận được người bên trong phòng chưa đủ uy hiếp đến hắn, dường như cũng chẳng có bao nhiêu địch ý.
Vậy là hắn đẩy cửa bước vào, Tiểu Thúy cũng theo vào cũng là để rót rượu cho hai người.
Chu Vân có vẻ mặt hung tợn với vết sẹo sâu hoắm ở giữa hai mắt.
- Ngồi!
Chu Vân nhìn Tần Vô Song một lúc mới nói.
Tần Vô Song cười, ung dung ngồi xuống. Hắn cũng không vội nói chuyện, chỉ lặng lẽ nhìn Chu Vân, miệng cười một cách lịch sự.
- Ngươi họ Vũ?
Chu Vân hỏi.
- Đúng vậy. Chu gia có thể gọi ta là Vũ công tử, cũng có thể gọi Tiểu Vũ. Xưng hô thế nào không quan trọng.
- Ồ? Vậy cái gì quan trọng?
Chu Vân có phần soi xét Tần Vô Song.
- Quan trọng là Chu gia có hứng thú nghe vài lời tâm can của ta không.
Chu Vân không dễ gì mắc bẫy, hắn nghiêm mặt nói:
- Những kẻ làm ăn buôn bán muốn lấy lòng ta, ngày nào cũng đến vài trăm đến một nghìn người. Ngươi biết tại sao ta lại gặp ngươi không?
- Tại sao?
Tần Vô Song nghe khẩu khí của hắn không có thiện ý.
- Rất đơn giản, vì Tiểu Thúy vừa qua đây đã tâng bốc ngươi đến tận trời xanh. Chu mỗ dù không có hứng thú với chuyện làm ăn thì cũng muốn xem xem rốt cuộc ngươi có gì đặc biệt.
Tiểu Thúy thấy khẩu khí của Chu Vân có phần không đúng, bất giác lo lắng, sắc mặt thay đổi.
Tần Vô Song bình thản:
- Ha ha, xem ra Chu gia không hề có hứng thú với việc làm ăn của ta. Nếu vậy thì ta cũng không làm phiền nữa. Sau này sẽ liên hệ với người khác. Chỉ hi vọng có thể làm được một chuyến đảm bảo cho vinh hoa phú quý cả đời.
Chu Vân cười lanh:
- Vinh hoa phú quý cả đời? Đó là cái gì? Trong mắt Chu mỗ chả là cái thứ gì cả! Chu mỗ ta không có hứng thú!
- Vậy không biết Chu gia hứng thú với điều gì?
Tần Vô Song mỉm cười hỏi. Chu Vân hầm hầm nói:
- Cái này không cần phải cho ngươi biết. Dù có nói thì một tiểu thương như ngươi thì làm được cái **** gì?
Tần Vô Song cười:
- Nhưng ta lại đoán được!
- Ồ?
Chu Vân cười lạnh:
- Ngươi đoán xem nào!
- Có lẽ Chu Vân hứng thú với việc vào Cửu Cung Phái tu luyện, trở thành đệ tử cốt cán của sơn môn, thế tốt hơn là lăn lộn nơi thế tục, ăn rồi đợi chết. Có phải vậy chăng?
Tần Vô Song dứt khoát ném ngay một quả bom hạng nặng ra. Hắn biết, lợi ích bình thường thì đúng là Chu Vân không thèm ngó ngàng. Dứt khoát nói thẳng vào tâm sự của hắn thì mới câu được hắn. Quả nhiên, lời vừa nói ra, sắc mặt Chu Vân lập tức tối lại, ánh mắt sắc lẹm, nhìn Tần Vô Song như nhìn một phạm nhân.
Chu Vân như vậy nhưng Tần Vô Song hắn vẫn điềm nhiên không hề sợ hãi. Nếu Chu Vân đa nghi giống như Trương Bách Đang thì hắn mới lo lắng.
Chu Vân bỗng phẩy tay nói với Tiểu Thúy:
- Ngươi ra ngoài đi!
Tiểu Thúy thấy không khí căng thẳng, chỉ hận không thể thoát ngay ra khỏi đây, vội vàng đáp lời rồi đi ra luôn.
Chu Vân nói:
- Ra ngoài không được hé môi nói linh tinh, nếu không ngươi biết hậu quả rồi đấy…
Sắc mặt Tiểu Thúy tái nhợt, vội vã gật đầu:
- Tiểu Thúy không dám lắm lời.
Tiểu Thúy đi ra, cẩn thận đóng cửa lại rồi mới vội vã rời đi.
Chu Vân trừng mắt nhìn Tần Vô Song một lúc mới nói:
- Ý định của các hạ hình như không chỉ đơn giản là tìm ta bàn chuyện làm ăn?
Tần Vô Song kiên định nói:
- Đúng là làm ăn, nhưng là làm ăn không có tiền vốn. Vụ làm ăn này mà thành, có thể nói là lợi ích vô tận.
Chu Vân nghe Tần Vô Song nói mà ngứa ngáy:
- Có liên quan đến Cửu Cung Phái?
- Không có liên quan gì. Hình như Chu gia chưa phải là Tiên Thiên cường giả nhỉ?
Với nhãn lực của mình đương nhiên Tần Vô Song nhìn ra được giới hạn của Chu Vân.
Chu Vân thở dài không phủ nhận. Đúng là hắn mới chỉ là Hậu Thiên đỉnh phong. Tuy cũng được coi là không tồi ở Đế đô, nhưng dù gì cũng không phải là Tiên Thiên cường giả, chứ đừng nói là Trung Linh Võ Cảnh.
Mà trong số môn hạ của Trương Bách Đang, hắn cũng chỉ là một đệ tử bình thường vô cùng. Tuy địa vị xã hội không tồi nhưng nhiều lúc ra ngoài vẫn là cáo mượn oai hổ, mượn oai của sư phụ Trương Bách Đang. Nếu không thì các công tử thiếu gia con nhà quyền quý sẽ không cung kính với một Hậu Thiên đỉnh phong võ giả như hắn.
- Các hạ, có gì nói thẳng, đừng vòng vo nữa!
Chu Vân khó chịu nói.
- Được!
Tần Vô Song đập bàn:
- Ta không vòng vo nữa. Không giấu gì ngươi, ta từ Đế quốc Thiên Hành đến đây, có một thông tin tuyệt mật, muốn bán cho người nào đó hiểu mặt hàng.
- Thông tin gì?
- Thông tin này không tầm thường. Chu gia nghe xong nếu không có ý cần thì tuyệt đối không được nói cho người thứ ba, nếu không ta không nói đâu.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLTần Vô Song cố ý làm vẻ bí ẩn, tỏ vẻ chuyện này là thật mười phần không hề nghi ngờ vậy.
Chu Vân là Hậu Thiên đỉnh phong đương nhiên không thể nhìn thấu được giới hạn của Tần Vô Song. Lúc này hắn đã hoàn toàn rơi vào bẫy của Tần Vô Song.
- Nói thì nói mau đi. Chu mỗ không phải là mấy bà cô lắm miệng. Hơn nữa vụ làm ăn này ngươi làm ở Đế đô của ta, tìm người khác không dễ đâu.
Chu Vân vô tình đã cho Tần Vô Song thấy địa vị của mình ở Đế đô.
Tần Vô Song cười mỉm:
- Nói cũng đúng. Vì thế nghe Tiểu Thúy nhắc đến Chu gia là ta mong chờ mãi. Ta cảm thấy Chu gia là một đối tác rất hợp!
- Ừm, coi như ngươi hiểu biết đấy.
Khẩu khí Chu Vân đã dịu hơn nhiều:
- Mau nói đi, làm ăn gì?
- Được, thông tin này đến từ nước nào đó ở phía Đông, hình như là Đế quốc Đan Dương hay gì đó, cụ thể ta không biết. Nhưng tin này mười phần là chính xác. Quốc gia này đặt một tông phái nào đó ở Đế quốc Thiên Hành ta một đợt cực phẩm đan dược. Trong đó có vài chục viên Cực phẩm Sơ Linh Đan, còn có không dưới mười viên Cực phẩm Trung Linh Đan. Nghe nói còn có một đến ba viên Cực phẩm Cao Linh Đan. Sau khi ta xuất phát nửa tháng, chuyến hàng này sẽ được áp tải từ Đế quốc Thiên Hành về phía Đông. Mà Đế đô Đế quốc Xích Long là đường tất yếu phải đi qua!
Những lời nói như thật của Tần Vô Song khiến huyết dịch trong người Chu Vân cuộn trào.
Đặc biệt là khi nghe thấy mấy chữ Cực phẩm Sơ Linh Đan cả gương mặt của hắn dường biến dạng, vô cùng hung dữ. Nuốt nước bọt đánh ực, hắn trầm giọng nói:
- Thông tin này chính xác chứ?
- Nếu sai ta tình nguyện đem đầu dâng cho ngươi!
Như vậy là Chu Vân đã tin bảy phần. Trên địa bàn của Đế quốc Xích Long, một người ngoài này lại dùng cả đầu để đảm bảo, không thể nói tin được mười phần nhưng cũng không ít hơn tám chín.
- Có tin tình báo gì nhiều hơn không?
Chu Vân ánh mắt hừng hực.
- Có!
Tần Vô Song tiếp tục bịa:
- Những người áp tải số đan dược này rất thầm lặng, sở trưởng về ngụy trang, thực lực không phải rất mạnh nhưng cũng là Tiên Thiên cường giả, có khoảng ba bốn người.
- Ý ngươi là chúng ta làm ăn không vốn, trực tiếp cướp của chúng?
Chu Vân nheo mắt hỏi.
- Không phải chúng ta mà là các ngươi.
Tần Vô Song cười:
- Ta chỉ bán tin, không có thực lực đi cướp của Tiên Thiên cường giả. Nhưng Chu gia à, nếu đã có Cửu Cung Phái thì có thể tập hợp một vài cao thủ, không cần nhiều, chỉ cần năm Tiên Thiên cấp Sơ Linh võ giả là được. Nếu có Trung Linh võ giả, lại có tin tình báo của ta thì chắc chắn thắng lợi một trăm phần trăm!
- Trung Linh võ giả?
Chu Vân trầm ngâm, trong số những người hắn quen biết cũng chỉ có sư phụ Trương Bách Đang là Trung Linh võ giả. Nhưng hắn đâu dám mời sư phụ ra mặt?
Dù gì Chu Vân hắn cũng chỉ là một đệ tử bình thường trong số môn hạ của Trương Bách Đang.
Tần Vô Song biết sự chần chừ của Chu Vân, tiếp tục thổi gió vào lửa:
- Chu gia, việc có thành hay không chỉ chờ Chu gia thôi. Nếu không được, ta đi tìm cao minh khác. Thời gian gấp gáp, những người áp tải đó có lẽ trong ba đến năm ngày nữa là đến rồi. Chậm một khắc là chậm mất một cơ hội thắng lợi. Ta cũng không cần nhiều, chỉ cần mỗi loại cho ta một viên đan dược là được.
Chu Vân do dự một chút, cuối cùng vẫn bị tham niệm mê hoặc. Nghĩ đến lợi ích của Cực phẩm Sơ Linh Đan, nếu hắn lập được đại công này, sư phụ ra mặt cướp số linh dược đó lẽ nào lại không chia cho hắn một viên?
Mà người này còn nói có không dưới mười viên Cực phẩm Trung Linh Đan, thậm chí có cả Cao Linh Đan, nếu có Cực phẩm Cao Linh Đan thì có thể thuyết phục sư phụ rồi.
Chu Vân hắn cũng biết, sư phụ đã ở cảnh giới Trung Linh Võ Cảnh lâu rồi, thật ra cũng cần loại đan dược thần kỳ này để kích thích thì mới có hi vọng lên được Cao Linh Võ Cảnh!
Nghĩ đến đây, Chu Vân không kìm được hỏi:
- Các hạ chắc chắn trong đó có Cực phẩm Cao Linh Đan chứ?
- Chắc đến chín phần. Ta không dám nói hoàn toàn chính xác.
Tần Vô Song cố ý tỏ ra không được kiên quyết lắm, như vậy ngược lại lại dễ tin hơn.