Kỳ tích thực sự đã xuất hiện.
Sau một tiếng, khí lưu nhàn nhạt trên người Tiêu Vũ cuỗi cùng đã mất đi.
Đối với Vô Song mà nói, chút tiêu hao thần lực này không đáng nhắc tới. Nhưng tiêu hao về tinh lực, thì lại tương đối lớn.
Nếu là tu luyện giả của Đại lục Thiên Huyền, Tần Vô Song dùng thần lực cải tạo nhục thân, sẽ không có nhiều lo lắng, với điều kiện thân thể của Đại lục Thiên Huyền, thông thường sẽ không xuất hiện điều ngoài ý muốn.
Còn Tiêu Vũ lại khác, nhục thân của người Địa Cầu rất yếu ớt, căn bản không thể so được với Đại lục Thiên Huyền. Hơn nữa Tiêu Vũ còn đang có bệnh, thân thể so với người bình thường càng yếu hơn.
Do vậy Tần Vô Song trong quá trình này là vô cùng cẩn thận. Giống như Trương Phi đi thêu hoa, mà còn không được phép có bất kỳ sai sót nào.
Thấy Tần Vô Song đã làm xong, Vũ Văn và Tiêu Vọng Thư đều lao tới, một trái một phải đứng cạnh con gái, cẩn thận xem xét.
Tần Vô Song cười cười nói:
- Không cần lo lắng, có thể làm thủ tục xuất viện rồi. Về nhà tĩnh dưỡng dăm ba tháng, đảm bảo con gái anh chị khỏe mạnh nhanh nhẹn.
Tiêu Vọng Thư si ngốc nói:
- Thần kỳ… Thế sao?
Tần Vô Song cười, nhưng không trả lời. Với một cường giả cấp độ Chủ Thần, nếu ngay cả vấn đề nhỏ thế này cũng không giải quyết được, vậy thì đã phí công hắn tu luyện mấy nghìn năm rồi.
Vũ Văn thấy thủ pháp của Tần Vô Song, tuy không hiểu, nhưng luôn cảm thấy có chút quen thuộc, nên cũng có vài phần tin tưởng.
- Bố, mẹ!
Mí mắt bé gái nhẹ nhàng mở ra, lộ ra một nụ cười hiếm thấy.
- Bảo bối, mẹ yêu con.
- Bảo bối, nói với bố, chỗ này còn khó chịu không?
Tiêu Vọng Thư đè một chút lên ngực của mình.
Tiểu nha đầu chớp mắt, lắc đầu:
- Không khó chịu, không khó chịu nữa. Bố, mẹ, Tiểu Vũ muốn dậy rồi!
Vũ Văn có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song nhún nhún vai:
- Không sao đâu, vận động nhẹ một chút không vấn đề gì. Tuy nhiên mấy người tốt nhất đừng để các bác sĩ kia nhìn thấy. Nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy rất kỳ lạ.
Tiêu Vọng Thư còn có chút khó có thể tin được, nhìn con gái hình dáng có chút gầy gò tiều tụy, lo lắng một cơn gió có thể thổi bay con gái mình đi mất.
Cho dù phẫu thuật thành công, cũng không thích hợp xuống giường vận động. Dù sao cũng phải đợi bình phục, mới có thể xuống giường đi lại được.
Đi thử vài cái, lúc đầu còn có chút nghiêng ngả, đi một lúc, liền không hề lắc lư nữa.
- Mẹ, Tiểu Vũ đói rồi.
Tiểu nha đầu dùng một thanh âm có thể hòa tan trái tim người mẹ nói.
Vũ Văn lệ rơi đầy mặt, ôm chặt lấy tiểu nha đầu:
- Được, đói là tốt, đói rồi mẹ lấy cái gì cho con ăn, con muốn ăn gì nào?
Nhìn Tần Vô Song, hiển nhiên là muốn hỏi hắn, trong tình trạng này, có thể ăn được không, có gì cần chú ý không?
Kỳ thực sau khi Tần Vô Song tiến hành cải tạo, thân thể tiểu nha đầu đã hoàn toàn khôi phục rồi. Chỉ là cần một chút thời gian tĩnh dưỡng mà thôi.
Lại nói về ăn uống, nếu là làm phẫu thuật, thì quả thực cũng phải chú ý. Nhưng thực ra chức năng cơ thể tiểu nha đầu đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn tốt hơn so với người bình thường. Bởi vậy Tần Vô Song cười nói:
- Không được ăn uống quá nhiều là được. Nếu ăn được, muốn ăn gì thì ăn thứ đó.
Tiêu Vọng Thư thấy tình hình thân thể cũng như tinh thần của con gái thực sự đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng vui vẻ, đã tin bảy tám phần. Chỉ là kỳ tích này đối với một người kiên định chủ nghĩa duy vật mà nói, có chút khoa trương, hoàn toàn đánh đổ thế giới quan của anh ta.
- Chị Vũ Văn, đi tìm chút đồ ăn cho cháu bé. Ngoài ra, anh rể, anh cũng đừng nói nhiều ra ngoài, lặng lẽ xuất viện. Còn về bệnh tình, nếu anh chị không yên tâm, có thể đổi một bệnh viện khác khám lại. Không được khám ở bệnh viện này, nếu không chuyện phá vỡ kiến thức y học thông thường này, nhất định sẽ gây chấn động. Đến lúc đó, cuộc sống của cháu bé sẽ không được yên ổn. Nếu có thể, tốt nhất là đi xa nửa năm, như vậy, cho dù là phục hồi rồi, cũng có thể nói rằng đã ra nước ngoài chữa trị.
Tần Vô Song suy nghĩ rất thấu đáo, hắn không hề muốn cuộc sống sau này của tiểu nha đầu bị làm phiền, bị đám bác sĩ trong giới y học nghiên cứu đi nghiên cứu lại.
Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn nhìn nhau một cái, đều hiểu những suy nghĩ vất vả này của Tần Vô Song. Tới lúc này, bọn họ mới có thể yên tâm, khẳng định Tần Vô Song thực sự là có ý tốt.
Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn kiên quyết xuất viện, bệnh viện cũng không có cách nào khác. Chỉ là khuyên đi khuyên lại, còn tiểu nha đầu cũng rất thông minh, chỉ nằm trong lòng mẹ giả vờ ngủ, tuyệt đối không để lộ ra kẽ hở nào.
Sau khi làm thủ tục xuất viện, Tần Vô Song đem bọn họ tiễn về nhà.
Nhà ba người, vì Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn đều có công việc ổn định, cho nên cuộc sống cũng có thể gọi là dư dả. Một căn hộ hơn trăm mét vuông, không có bày trí quá kiểu cách, nhưng lại rất ấm áp.
- Tần tiên sinh, nghe nói anh có gia quyến cùng tới. Xin mời nhất định phải đến nhà chơi một chút. Vợ chồng chúng tôi phải cảm tạ ơn cứu mạng của Tần tiên sinh.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Tiêu Vọng Thư không hổ danh là người đọc sách, nói chuyện văn vẻ quá mức.
Tần Vô Song cười nói:
- Anh rể không cần khách khí. Tôi và Vũ Tinh Hà tình như thủ túc, tới này chị Vũ Văn gặp nạn, tôi tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Chỉ là thực sự yêu cầu anh chị tin cháu bé không việc gì nữa, cũng là làm khó cho anh chị. Thế này đi, đợi tình trạng của cháu bé ổn định hơn, tôi cùng anh chị đi Thượng Hải kiểm tra một chút.
- Thế sao được? Chúng tôi tự đi, sao có thể lãng phí thời gian của Tần tiên sinh?
Tiêu Vọng Thư vẫn rất khách khí.
- Thời gian?
Tần Vô Song cười nói, nếu nói tới thời gian, hắn ở đây dăm ba chục năm, đối với hắn cũng chỉ là trong nháy mắt.
Đối với một Chủ Thần mà nói, dăm bữa nửa tháng thời gian, căn bản không đáng nhắc đến.
- Anh rể không cần khách sáo, tôi có thời gian. Cho dù dăm ba năm cũng không vấn đề gì. Vũ Tinh Hà bất hạnh mất đi, tôi phải giúp anh ấy giải quyết những việc còn lại. Nếu không, sao có thể xứng được với giao tình này?
Tần Vô Song nói như vậy, Tiêu Vọng Thư càng khâm phục hơn. Nói thực, đối với người đọc sách, Tiêu Vọng Thư trước đây không có hứng thú với người luyện võ, luôn cảm thấy đó là hạng người cấp thấp, chỉ có đọc sách là thanh cao. Bây giờ là thời đại tri thức thay đổi vận mệnh, quyền cước giỏi thì có ích gì?
Thế nhưng, hôm nay anh ta lại cảm thấy rằng, trước đây quả thực là phiến diện quá. Giao tình của võ giả, không ngờ cũng là giao tình của quân tử, hơn nữa còn là giao tình sống chết.
Giao tình này, thậm chí rất nhiều người đọc sách, căn bản không thể làm được. Một lời hứa tựa ngàn vàng.
Mà giao tình của người này và Vũ Tinh Hà, thậm chí còn không có một lời hứa. Có thể làm được như vậy, quả thực là khó.
Vũ Văn chăm lo cho con gái xong, lại đi làm cơm. Năm xưa Vũ Tinh Hà thích ăn cơm chị nấu, tới nay bốn năm đã trôi qua, tài nghệ nấu nướng của Vũ Văn đã cao hơn nữa, khiến Tần Vô Song ăn đặc biệt ngon.
- Tiểu Tần, Tinh Hà trước khi mất, cũng chưa nói với chị là còn một người bạn tốt như em. Lần này, chị may mà có em, nếu không, gia đình này…
Vũ Văn nói tới đây, đôi mắt lại đỏ lên. Bao nhiêu trắc trở mấy năm nay, khiến Vũ Văn đã trải qua bao dày vò.
Tiêu Vọng Thư cười:
- Em à, chuyện cũ đừng nhắc tới nữa. Gia đình chúng ta sau này vui vẻ đầm ấm, so với cái gì cũng tốt. Tiểu Tần, cậu đúng là ân nhân của cả nhà tôi đấy.
Tần Vô Song cười nói:
- Anh chị quá lời rồi, đây là việc em nên làm, chỉ cần Tiểu Vũ khỏe mạnh trưởng thành là em vui rồi.
- Đúng, đúng!
Tiêu Vọng Thư nâng chén lên:
- Nào, Tần huynh đệ, tôi là con mọt sách, không biết nói ngọt, cũng không biết uống rượu. Nhưng hôm nay, tôi uống!
Một ly đầy, một ngụm uống hết, sắc mặt không đổi.
Vũ Văn cũng không ngăn cản, cũng nâng cốc mời Tần Vô Song. Tần Vô Song lại nói:
- Chị không cần khách khí, chúng ta nói chuyện, ăn cơm, thế là vui nhất rồi. Tôi không coi mình là người ngoài, anh chị cũng đừng khách khí nữa.
Lời vui đùa nói ra, không khí nhất thời tốt hơn rất nhiều.
- Đúng đúng, Tinh Hà đệ đệ không phải người ngoài, đương nhiên không phải người ngoài. Em à, trước kia anh cảm thấy em nói có chút ly kỳ, bán tín bán nghi. Hôm nay, anh phục rồi. Kỹ thuật thần kỳ của Tần huynh đệ hoàn toàn vượt ra ngoài sự lý giải của anh. Xem ra, sau này xem xét vấn đề không được tuyệt đối quá, không được phiến diện.
Vũ Văn vui vẻ cười nói:
- Đúng thế, em đã nói rồi, em trai em năm xưa rất ghê gớm, anh không tin. Bây giờ Tần huynh đệ xuất hiện, anh còn nói gì được không?
- Đúng thế, đúng thế, anh đầu ngắn mắt cận, ha ha.
Tần Vô Song tự chế giễu mình.
Không khí rất vui vẻ, Tần Vô Song hỏi một chút về cuộc sống thường ngày, được biết nếu không có chuyện của Tiêu Vũ, gia đình ba người này, cuộc sống có thể gọi là ổn định hạnh phúc, lập tức nói:
- Chị, anh, em cảm thấy anh chị nên có nhiều con. Như vậy, bọn nhỏ lớn lên mới không thấy cô đơn.
- Tôi cũng muốn, nhiều con nhiều cháu cũng là phúc, nhưng chính sách không cho phép. Anh chị đều chỉ có một niêu cơm, bây giờ mà sinh thêm là mất niêu cơm đấy.
Tiêu Vọng Thư bất đắc dĩ nói.
Vũ Văn cũng cảm thấy như vậy, thở ra một cái. Qua việc của Tiêu Vũ lần này, làm hai vợ chồng đều cảm thấy, một đứa con quả thực quá ít.
Tần Vô Song cũng đã nghĩ tới vấn đề này, cũng không nhiều lời, nói:
- Cái này có thể nghĩ cách. Nếu anh chị không thực sự thích công việc hiện tại, tôi có thể giúp anh chị đổi việc. Tinh Hà trước đây có tặng tôi một vài thứ, qua mấy năm kinh doanh, cũng biến thành một sản nghiệp không nhỏ. Tôi hiện nay cũng đang suy tính xem phải chuyển sản nghiệp về Trung Quốc thế nào. Chỉ e không có người chăm sóc. Hai vị là người thân của Tinh Hà, giao cho hai vị, cũng coi như giải quyết xong tâm nguyện của tôi.
- Cái này… cái này sao được, không được.
Tiêu Vọng Thư liên tục xua tay