Ở bên kia, Tiểu Phàm vì miếng thịt gà mà mãi không trả lời được, đúng lúc cậu nuốt xong thì lại nghe thấy một chữ “ Thụy”. Thụy Phong đang ở bên Tống Thượng ư? Cậu chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đầu dây bên kia truyền đến một loạt tiếng thở gấp. Có tiếng của Tống Thượng, cũng có giọng nói trầm khàn của Thụy Phong

“ Thượng, tôi muốn em…”

Đầu óc Tiểu Phàm quay cuồng, tay cậu run rẩy cố giữ chặt ống nghe điện thoại. Môi cậu mím chặt, đôi mắt đau đáu nhìn về phía xa xăm… Không có gì ngoài một tia đen thẳm.

Đầu bên kia vẫn truyền đến một loạt âm thanh ái muội. Tiếng rên rỉ kiều mị của Tống Thượng khiến cả người Tiểu Phàm như cứng lại, hoàn toàn bất động. Không phải vì tiếng rên rỉ kia quá mê người mà chính là cái tên mà Tống Thượng gọi:

“ Thụy…Phong…a..a”

Trái tim Tiểu Phàm nhói liên hồi, đau đớn từng đợt. Cả khóe mắt cậu đỏ hoe. Trong đầu cậu đang đấu tranh tư tưởng dữ dội. Một bên là lý trí, bên còn lại là tình cảm cậu dành cho Thụy Phong.

Tình cảm khuyên cậu nên buông bỏ, cậu lấy tư cách gì mà can thiệp vào họ? Cậu là ai? Cậu thậm chí còn chưa từng được Thụy Phong nhìn một cái, cậu thậm chí chưa đủ tư cách để chen vào tình cảm giữa họ. Cậu làm sao có thể ở bên cạnh Thụy Phong chứ! Buông tay! Buông ống nghe kia xuống, cậu không nên tiếp tục nghe những âm thanh ghê người kia nữa… Tiểu Phàm cười cay đắng. Thì ra, so với Nhất Phương, cậu còn bi thảm hơn nhiều. Nhất Phương ít ra còn được Lăng Thần quan tâm, chỉ là khoảng cách giữa hai người quá khác biệt khiến Nhất Phương nhất thời không thể bước qua. Còn cậu và Thụy Phong thì khác.

Cậu luôn để mắt, luôn hướng về anh.

Nhưng anh chưa bao giờ dành cho cậu dù chỉ là một ánh nhìn.

Bàn tay Tiểu Phàm nắm chặt ống nghe, cậu cố gắng lắm mới ngăn không cho nước mắt tuôn chảy. Nhưng sức cậu làm sao chịu nổi? Cứ cho là cậu yếu đuối, cứ cố chấp cho là cậu nhu nhược đi, cậu là không thể chấp nhận được chuyện Tống Thượng cùng Thụy Phong quấn quít một chỗ…

“ A..a..”

“ Thượng, em mau cúp máy đi.”

Thụy Phong khó khăn nói, vừa nói vừa thở dốc. Bao nhiêu âm thanh hoan ái kia đều chui vào tai của Tiểu Phàm. Không sót một chút gì. Tay cậu vẫn cầm ống nghe ngăn ngắn đặt lên tai, vẻ mặt cố tỏ ra bình thường giấu mọi cảm xúc đau khổ lúc trước vào trong. Cậu chỉ cần chịu đựng một chút nữa, một chút nữa thôi. Cho đến khi bọn họ làm xong “ chuyện của họ”, cậu lại đợi Tống Thượng xem muốn nói gì với cậu. Cậu cần chịu đựng.

“ Tiểu Phàm, hãy cố lên, mạnh mẽ lên.”

Cậu tự nói với mình như thế.

Tiếng thở gấp của Tống Thượng càng lúc càng lớn, càng mê loạn. Thụy Phong một tay ôm cậu, tay kia tà ác kéo nụ hoa nhỏ trước ngực thượng, thân dưới không ngừng luận động, đem toàn bộ nóng bỏng chon vùi vào nơi sâu nhất. Hai người đang ở đỉnh cao khoái lạc của dục vọng bao nhiêu, thì bên kia Tiểu Phàm lại càng đau khổ bấy nhiêu, đau khổ gấp bội.

“ A… Phong… điện thoại… Tiểu Phàm....”

Động tác của Thụy Phong không hề ngừng lại sau câu nói van xin được tưới đầy mị hoặc đó, ngược lại có phần mạnh mẽ, dứt khoát hơn. Thụy Phong thản nhiên nói

“ Cũng không sao! Để cho cậu ta không còn mơ tưởng đến anh nữa…”

“ A…a ….a”

“Ting….!”

Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Là ống nghe kia đã bị Tiểu Phàm làm rớt xuống. Nước mắt đã tràn đầy khuôn mặt cậu. Cậu khóc, khóc vì yêu Thụy Phong, khóc vì thương tâm cho mình. Cậu sau cùng cũng chỉ muốn tìm một lối đi cho mình bằng cách thả chiếc điện thoại kia xuống. Ấy vậy mà, âm thanh ái muội vẫn không ngừng nghỉ, không ai biết cậu khóc, chẳng ai nhìn thấy trái tim cậu đau đớn từng đợt.

Tiểu Phàm rút toàn bộ dây điện thoại, ôm gấu Pooh chạy thẳng vào phòng, đóng chặt cửa lại. Đóng chặt cửa phòng, cậu khép mình lại, cậu thu mình với cả thế giới. Mà thế giới của cậu chẳng còn màu sắc nào khác ngoài màu đen. Ở thế giới ấy, cậu không thể nhìn thấy ai, cũng không có ai nhìn thấy cậu, cậu cũng không cần thắc mắc vì sao người ta lại không hiểu mình, cũng không cần nghe, không cần nhìn thấy những thứ mà cậu không muốn thấy.

Cậu đau lòng, cậu nguyện vì anh mà chịu bị thương một mình. Anh làm sao có thể thấu hiểu. Trong lòng anh chưa từng có cậu, trong mắt anh cũng không có cậu, đối với anh, cậu chẳng là gì cả.

“ Thụy Phong và cậu vốn là hai thế giới khác nhau.”

Trong đầu cậu bỗng văng vẳng câu nói của Lý Kiệt. Lý Kiệt ôm chặt cậu vào lòng, dùng tay âu yếm vuốt ve mái tóc cậu, chậm rãi an ủi, khuyên cậu từ bỏ Thụy Phong. Lý Kiệt nói thế giới của Thụy Phong vốn tàn khốc, đau khổ, người yếu đuối như cậu chắc chắn sẽ không chịu nổi.

“ Tiểu Phàm, anh muốn cậu bỏ Thụy Phong. Anh không muốn thấy cậu vì theo đuổi Thụy Phong mà nay bị thương chỗ này, mai bị thương chỗ nọ, sau cùng chỉ là một con búp bê rách nát, người đầy thương tích. Hừm! Đúng là chỉ đáng vứt bỏ!”

Cậu muốn quên đi hết, cậu không muốn nghe thấy gì cả, nhưng âm thanh ái muội vẫn ám ảnh cậu, nhiệt tình đâm chết trái tim cậu, khiến cậu thập phần đau đớn. Tiểu Phàm ngất lịm đi trong bóng tối ghê người…