Nhà trường cho sinh viên một tuần để đi lao động công ích, trong tuần đó tất nhiên sẽ không có mấy chuyện nhảm ruồi như lên lớp, họp hành, thi cử gì ráo rồi. Đám khôn lỏi, tinh ranh trong hội học sinh đã dùng một vài thủ đoạn không tiện nói ra để lừa đồng chí Vệ Quốc giúp bọn họ mần ra dấu công chứng, giải quyết xong vấn đề “lao dịch” một tuần, vậy nên mấy ngày nay bọn họ rất chi là rảnh rỗi.

Lẽ tất nhiên cả bọn không thể cứ ở lì trong trường được, lỡ không may chạm mặt hiệu trưởng hoặc chủ nhiệm khoa gì đó thì chết toi, biết nói gì để giải thích?

Không thể ở trong trường thì ta ra ngoài chơi, nhưng mười mấy đứa tản ra tự do đi chơi thì khó mà đảm bảo rằng sẽ không gặp phải chuyện gì không hay, nên mới nói cả bọn đều phải đi với nhau, nói cách khác là, picnic tập thể ấy mà.

Mười mấy móng gồm nam sinh nữ sinh cùng nhau đi khu vui chơi, phải nói là chơi rất “high”, chỉ chừa mình Vệ Quốc là vẫn tiếp tục công việc của anh ở tòa nghệ thuật. Không phải là bọn họ muốn qua cầu rút ván, mà do Vệ Quốc cảm thấy vé vào cổng khu vui chơi là quá mắc, một thân một mình, anh cứ sống cần kiệm vẫn là tốt hơn cả.

~~**~~

Vệ Quốc làm xong công việc bèn lên mạng, lướt web.

Đây là lần đầu tiên anh lên mạng vào ban ngày, mà còn là trong tình trạng không bị sự quấy rối làm phiền của tên biến thái kia, cảm giác phải nói là: sướng. Nhưng cứ thế online trên mạng, anh cũng cảm thấy chán, hết lần này đến lần khác lôi cái QQ ra xem avatar đang trong chế độ invisible xám trắng của “UU1001-từ-ngữ-thay-thế to không mơn trớn không thoải mái”, không hiểu sao cứ thấy trong lòng có gì đó hụt hẫng.

~~**~~

Vệ Quốc đang cảm thấy khó chịu, Đơn Nhất bên đây cũng không thấy dễ chịu gì hơn.

Vốn là cậu định sẽ ở lì trong phòng cả ngày, ngó xem “UU1001-từ-ngữ-thay-thế nhỏ càng mơn trớn càng thoải mái” có đang online không, nào ngờ bị bọn kia gán cho tội danh “thoát ly tổ chức”, phải kéo cậu ra cho bằng được.

Mà cậu thấy khu vui chơi cũng không có gì hay ho, nhìn mấy người mặc đồ hình nộm, bất luận là động tác hay hóa trang một chút xíu cũng không mang tính nghệ thuật hành vi, động tác phát bong bóng trông sao mà ngu ngốc thế, quả thật là làm bẩn đôi mắt nghệ thuật của cậu mà.

_ Haiz, cu cậu kia, có chuyện gì vậy? Sao buồn bực như thế? – Hội trưởng thể dục trông bộ mặt buồn rười rượi của cậu, chủ động bắt chuyện.

_ Khổ sở vì tình.

_ Ra là vì chuyện đàn bà à? Đàn bà con gái toàn như vậy cả thôi, cứ ở cạnh nhiều nhiều, dỗ dành nhiều vào,là ok hết ấy mà!!

_ Mỗi người một nơi.

_ Ra là tình yêu xa cách à… Vậy thì có chút phiền phức rồi, nhưng cũng thế thôi à, lên mạng tám chuyện, viết thư tình… nói chung là chắc chắn sẽ có cách để liên lạc với nhau mà.

_ Không rõ thích gì.

_ Uhm, không biết sở thích của nàng thì đi vun đắp sở thích chung của cả hai là được rồi!!! Đúng rồi, nàng có thích lên mạng không?

_ Biết sơ mà thôi.

_ Cũng biết điều độ quá đó chứ… không sao không sao, cho nàng chơi Audition đi! Trò đó là game online xanh*, không đến nỗi nghiện mà cũng hay ho lắm, cả hai mỗi người đi đăng kí một tài khoản, bỏ chút tiền ra sắm sửa quần áo, tìm cái phòng rồi thăng hoa đi!!

_ ÔNG NÓI CÁI GÌ ?!!! – Mấy câu trước đó cậu không để tâm nghe lắm, chỉ câu cuối là lọt vô được tai cậu – TÌM CÁI PHÒNG.

_ TUI NÓI ! CHƠI TRÒ CHƠI ! MẶC QUẦN ÁO ! TÌM CÁI PHÒNG ! THĂNG HOA ĐI ! – Hội trường thể dục bị giọng hét kinh thiên động địa của cậu hù giật mình, thế là phản xạ có điều kiện cũng hét lại. Sau khi hét xong vắt giò lên cổ chạy, vì ai mà thấy đôi mắt đỏ ngầu hiện giờ của Đơn Nhất không bỏ chạy mới ghê.

Khi trò chuyện với người khác, Đơn Nhất chỉ lo nghe những từ then chốt mà thôi, tất cả các câu trò chuyện sau khi vào đầu cậu hầu hết đều bị cậu sắp xếp lại. Nên mấy câu khó hiểu, không theo trật tự cú pháp thông thường cậu vẫn có thể hiểu được, nhưng có nhiều lúc, uhm, dễ dẫn đến trường hợp là hiểu sai ý.

Mà những từ then chốt trong câu nói của hội trưởng thể dục là “Chơi trò chơi”, “Mặc quần áo”, “Tìm cái phòng”, “Thăng hoa đi”

4 từ, tổ hợp các cách sắp xếp trật tự, A­44** , có 24 cách sắp xếp…

Và cách sắp xếp trật tự 4 từ trên trong đầu Đơn Nhất, tương đối, dễ khiến người khác liên tưởng, hay nói cách khác là, dễ khiến người ta hiểu lầm.

… Tìm cái phòng… chơi trò chơi… thăng hoa … mặc quần áo…

….

….

….

Vọng lại tiếng kêu thất thanh của Tuyết Quân:

_ Ah a a ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ Đơn Nhất sao lại chảy máu mũi thế ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

~~**~~

Máu mũi của Đơn Nhất chảy rất chi là “dữ dội”, cả bọn moi móc hết tất cả khăn giấy có trên người cống nộp cho cậu, lu bu hơn nửa buổi trời máu mũi mới chịu ngừng chảy, lại ngó xem đương sự, tâm trí vẫn đang du ngoạn ngoài vũ trụ chưa quay về !

Tuyết Quân lăng xăng quay quanh Đơn Nhất nãy giờ, giờ dừng lại tự nhiên thấy toàn thân bải hoải mệt lử, cũng không còn sức lực chơi nữa, một hai đòi về. Cậu muốn quay về nên hội trưởng tài chính vĩ đại của chúng ta đương nhiên cũng đi về theo. Trông thấy hội trưởng tài chính đi về, Trần Mạc cũng không muốn chơi nữa. Lại thấy cũng không còn mấy ai kiên quyết muốn ở lại chơi thêm, vả lại mấy trò muốn chơi cũng đều chơi hết rồi, vậy nên trừ hội trưởng hội học sinh ở lại cùng phó hội trưởng chơi thêm chút nữa, mấy người kia bèn xốc Đơn Nhất lên, thẳng tiến về nhà thôi!!

Trên đường về đi ngang qua viện bảo tàng, ngó thấy mấy tấm băng rôn treo bên ngoài, ra là trong mấy ngày này sẽ có 3 cuộc triễn lãm sắp diễn ra tại đây, cả bọn thấy vé vào cửa cũng không mắc lắm, có lẽ là trong mức Vệ Quốc chấp nhận được, thế là quyết định ngày hôm sau sẽ đến đây xem triễn lãm, kéo thêm đại ân nhân Vệ Quốc theo.

~~**~~

Vệ Quốc vốn đã tắt máy tính, nhưng sau khi Tuyết Quân đến thông báo cho anh biết ngày hôm sau cả bọn chuẩn bị đi viện bảo tàng, Vệ Quốc trong lòng thầm quyết định ngày mai sẽ đảm nhận vai trò hướng dẫn viên, cho mọi người trầm trồ nể phục anh. Hi hi.

Dù sao thì anh cũng đã có căn bản, nhưng nếu không tìm thời gian ôn lại, thì kiến thức đã học đó có thể sẽ quên đi.

Thế nên anh lại “leo” lên mạng lần nữa, muốn tìm một số nội dung liên quan đến cuộc triển lãm, nhằm chuẩn bị trước, để mai còn biết mà giới thiệu, hướng dẫn mọi người.

QQ là theo chế độ tự động đăng nhập, nên anh vừa mới ló mặt lên, bèn nghe tiếng“tích tích tích” cứ vang lên không ngừng.

Vệ Quốc nhíu mày kích vô “UU1001-từ-ngữ-thay-thế to không mơn trớn không thoải mái”, màn hình nảy ra một khung đối thoại.

“Cưng thân yêu, chúng ta tìm phòng đi!!”

~~**~~

Sự thực là trên đường quay về trường, hội trưởng thể dục đã nhấn mạnh từng chữ từng chữ một và giải thích lại nhiều lần ý của mình, đồng thời cố gắng giúp cậu sửa lại trật tự sắp xếp 4 từ kia, đến cuối cùng còn nhấn mạnh:

_ Chỉnh đốn tư tưởng! Nhìn thẳng sự thật!

Mãi cho đến lúc xác định suy nghĩ của Đơn Nhất đã quay về với chính đạo, cậu mới ngập ngừng rời khỏi.

Cậu kia vừa mới đi khỏi, đôi mắt của Đơn Nhất liền “phừng” một cái sáng rực, cậu nhảy phắt lên, dùng tốc độ tên bắn phóng thẳng về phòng, nhanh chóng lẹ làng bật laptop, thảy thẻ nạp tiền audition lên bàn cái “bộp”. Tải về, đăng kí, nạp tiền, không bao lâu mọi thứ đã xong xuôi. Khởi động trò chơi, tạo nhân vật (tên nhân vật là UU1001-từ-ngữ-thay-thế to không mơn trớn không thoái mái và UU1001-từ-ngữ-thay-thế nhỏ càng mơn trớn càng thoải mái), mua sắm quần áo thú cưng…

Đợi đến khi xong xuôi hết, thì cũng đã tốn không ít thời gian.

Cậu dùng tay gạt mồ hôi, thở phào một hơi rồi lên QQ, gởi tin nhắn cho đồng chí UU1001-từ-ngữ-thay-thế nhỏ.

“Cưng thân yêu, chúng ta tìm phòng đi!!”

~~**~~

Vệ Quốc tự nhủ với lòng rằng: Đơn Nhất, là một đứa trẻ ngoan.

Là anh, đã hiểu lầm ý của cậu.

Vệ Quốc tự nhủ với bản thân nhiều lần như thế, rồi sau đó cố gắng nén lại suy nghĩ muốn cầm gậy đập chết Đơn Nhất cho rồi. Anh hít thở vào một hơi thật sâu, rồi trả lời tin nhắn.

“Tìm phòng gì?”

Đơn Nhất nhanh nhảu đáp lại.

“Phòng để cùng chơi!”

… Bình tĩnh, bình tĩnh.

“Phòng để cùng chơi cái gì ?”

“Phòng để U1001-từ-ngữ-thay-thế to với U1001-từ-ngữ-thay-thế nhỏ cùng chơi trò thăng hoa đó!”

Thật sự thì Đơn Nhất rất vô tội “U1001-từ-ngữ-thay-thế to với U1001-từ-ngữ-thay-thế nhỏ” là chỉ 2 nhân vật cậu tạo ra, “trò thăng hoa” ý chỉ việc luyện tập nhảy audition trong phòng.

Nhưng đồng chí Vệ Quốc không hiểu điều đó, mà còn nghĩ rằng mình đã hiểu đúng rồi.

“Chơi trò thăng hoa gì?”

Đơn Nhất gõ bàn phím tiếp:

“Thì là chỉ có cưng với anh, à, đúng rồi, còn có chó mèo nữa! Mọi người cùng đổ mồ hôi cùng happy đó!”

Vừa trông thấy hàng chữ này, trong đầu Vệ Quốc liền có 1 suy nghĩ: thằng nhóc này muốn chơi trò người x thú!

Muốn làm phản rồi!

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì mặc quần áo!!”

“Mặc quần áo gì?”

Đơn Nhất bèn đắc ý nói:

“Anh đã mua rất nhiều quần áo đẹp! Có màu đen nè!! Dây da nè!! Đồ che mắt nè!! Sexy and magic!!”

… Anh văn của Vệ Quốc không tốt lắm, nhưng anh biết UU1001-từ-ngữ-thay-thế là gì, sexy là gì, tuy không rõ lắm từ magic nghĩa gì, nhưng hoàn toàn không khó khăn gì để anh suy luận ra đó có nghĩa là *beep* .

Thằng nhóc ranh này, không ngờ lại muốn *beep* anh????!!

“Đúng rồi, đúng rồi, nếu như chúng ta chơi tốt, thì còn có thể hôn nhau và make love nữa!!”

( trời đất chứng giám! Trong audition có bước nhảy gọi là “hôn môi”, và có một bước nhảy khác tên là “make love”… Hai bước nhảy này đòi hỏi hai bên phải phối hợp ăn ý với nhau, trình khó hơi cao…)

…….

…..

“ĐỒ NGỐC XÍT ! CẬU ĐI CHẾT ĐI !!!!!!!!!!!!!!!”