– À!- Lăng Tuyết đứng lên chuẩn bị đi toilet- Đúng rồi, Thân Đồ Dạ cũng đến sao?

– Vậy phải xem cô thế nào- Tần Tuệ sâu xa nói- Ngài Thân Đồ đi hay không, đối với cô hay họ Cung đều rất có lợi, nếu ngài ấy không đi, đêm nay chỉ e khó ứng phó. Chuyện bên ngài Thân Đồ, chúng tôi không thể dò la, hay cô đi hỏi thử?

– Phải hỏi gì?- Lăng Tuyết nhướng mày- Anh có thích đi hay không à?

Nói xong, cô liền vào toilet.

Tần Tuệ thở dài, xem ra con nhỏ này hôm nay lại cãi nhau với ngài Thân Đồ rồi.

***

Nếu lấy thân phận Cung Thiên Long tham dự tiệc tối, Lăng Tuyết phải để Tần Tuệ lo liệu cách ăn mặc.

Tần Tuệ chuẩn bị cho cô bộ lễ phục lộng lẫy, trang sức quý giá, bới tóc lên, trang điểm tỉ mỉ kiểu dự tiệc, Lăng Tuyết nhìn mình trong gương, lại qua tấm gương nhìn chiếc áo khoác da màu đen ở đằng sau bị thay ra, trong lòng hoảng hốt…

Cô rốt cuộc là Lăng Tuyết, hay là Cung Thiên Long?

Trong một ngày thay đổi hai phong cách, hai thân phận, thân phận của cô biến hóa cũng quá nhanh rồi…

Khoảng một tiếng rưỡi trên xe, cuối cùng xe cũng chạy vào khu biệt thự của họ Bạch.

Gần đây, Lăng Tuyết nhìn thấy quá nhiều biệt thự sang trọng, họ Cung, họ Hoắc, họ Bạch đều đắp cả đống tiền vào đó, nhiều thứ hoa lệ na ná nhau, hiện tại so ra, Lăng Tuyết lại càng thích nhà của Thân Đồ Dạ hơn, vô cùng giản dị, gần gũi với thiên nhiên, mặc dù có chút lạnh lẽo, nhưng không có nhiều vật phẩm xa xỉ làm người ta chói mắt.

Xe dừng lại, Lãnh Thanh Mặc lên xe, hôm nay anh mặc rất chính quy, khí chất xuất trần thoát tục ấy, đập vào mắt khiến người đối diện hít thở không thông.

– Mệt không?- Lãnh Thanh Mặc dịu dàng nhìn Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

– Hôm nay tôi có vài việc riêng phải làm, cho nên sau khi rời khỏi nhà họ Hoắc đã tự tiện đi.

– Tôi biết, không sao- Lãnh Thanh Mặc cười, dùng khẩu hình môi nói- Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, tôi chỉ nói vài câu ngắn gọn với em, đêm nay ngài Thân Đồ không đến, người nhà họ Bạch nhất định sẽ cảm thấy rất mất mặt, còn có thể cảm thấy quan hệ giữa em và ngài Thân Đồ cũng không tốt như lời đồn, dù sao đối với nhà họ Cung mà nói là một chuyện lớn, ngài ấy không đến, cho thấy ngài ấy không xem trọng em, cho nên tình cảnh hiện tại của em có hơi khó xử. Nhưng bữa tiệc này không dự không được, không thể lâm trận rút lui, chúng ta chỉ có thể cẩn thận, Bạch Tấn Sinh thân là trưởng bối, đích thân phát thiệp mời em đến dự, đương nhiên sẽ không làm khó em, nhưng còn Bạch Mẫn Nhi thì rất khó nói… Em phải đặc biệt lưu ý cô ta!!!

– Tôi biết rồi.

Lăng Tuyết thở dài, cô thật ra chẳng sợ cô Bạch Mẫn Nhi kia, chỉ là mấy trường hợp thế này khiến cô cảm thấy áp lực phiền chán, nhận được nhiều tôn trọng thì phải gánh nhiều áp lực, người thừa kế nhà giàu một chút cũng không dễ làm!!!

– Đừng sợ- Lãnh Thanh Mặc nói với Lăng Tuyết- Tôi sẽ bảo vệ em!

Lăng Tuyết nhìn vào mắt Lãnh Thanh Mặc, u sầu trong lòng dần tan đi, nhiệt độ lòng bàn tay anh như truyền hơi ấm và dũng khí cho cô, khiến cô dũng cảm đến lạ, cô gật đầu:

– Vâng, có anh ở đây, tôi không sợ!

Thực ra Lăng Tuyết đến giờ chưa biết sợ hãi là gì, chỉ là có Lãnh Thanh Mặc bên cạnh, cô sẽ cảm thấy đặc biệt yên tâm, loại cảm giác này ai cũng không thể thay thế!

***

Trước khi xuống xe, Tần Tuệ dặn dò Lăng Tuyết:

– Đây là quà sinh nhật của Bạch Tấn Sinh, phần này đưa cho cô Bạch, còn có một thứ quan trọng nhất.

– Cái gì?- Lăng Tuyết quay lại nhìn chị.

– Đây, đeo vào đi.

Tần Tuệ mở hộp trang sức tinh xảo ra, bên trong có chiếc nhẫn kiểu dáng độc đáo, không đính kim cương cực lớn nào, cũng không đính đá quý, chỉ là một chiếc nhẫn phổ thông bình thường!

– Đây là… nhẫn cầu hôn của Thân Đồ Dạ?

Lăng Tuyết phát hiện trên mặt nhẫn có khắc một chữ S, đây là biểu tượng của Thân Đồ Dạ.

– Vâng- Tần Tuệ gật đầu, trịnh trọng nói- Ngài Thân Đồ không đến được, cô đeo nhẫn ngài ấy tặng cũng giống như là tượng trưng thân phận của mình.

Lăng Tuyết lấy nhẫn ra định đeo vào, cái nhẫn này nhìn đâu cũng không thấy điểm đặc biệt, nhưng một chữ “S” đã đại diện hết thảy, biểu hiện thân phận địa vị ưu việt của người tặng nhẫn, chỉ một chữ cái đã thể hiện thân phận của anh!

Lăng Tuyết nhớ lại hôm nay ở nhà họ Hoắc, cô thấy chiếc nhẫn trên tay Nhan Nhược Hi, vì để lấy lại thể diện, cô còn cố ý nói vài câu buồn nôn, lúc ấy Thân Đồ Dạ đã nói với cô:

– Lần sau đeo nhẫn đi. Anh cũng muốn để mọi người trên đời này biết được em là người phụ nữ của Thân Đồ Dạ anh!

Người phụ nữ của Thân Đồ Dạ…

Lăng Tuyết nhẩm lại trong lòng những chữ này, lại vô thức bất an.

– Cô sao vậy? Mau đeo vào đi- Tần Tuệ thúc giục- Để tôi giúp cô.

– Không cần đâu…

Lăng Tuyết còn chưa hoàn hồn, Tần Tuệ đã đeo nhẫn vào ngón áp út bên tay phải giúp cô, Lăng Tuyết nhướng mày, muốn tháo xuống, lại phát hiện nhẫn khá chật, không thể tháo ra khỏi tay.

– Cô nặng hơn cô Cung mấy kí, tôi còn lo đeo không vừa, may mà vừa khít- Tần Tuệ thở phào- Chúng ta xuống xe đi, không thể trì hoãn nữa.

Lăng Tuyết không nói gì, nhủ thầm, tạm thời đeo một chút, tối nay về rồi cởi ra.

***

Tiệc tối đã bắt đầu, trong bãi đỗ xe của họ Bạch toàn là siêu xe, khách quý quần là áo lượt lục đục đi vào sảnh chính, mọi người ân cần chào hỏi nhau, tiếng hoan hô cười nói, vô cùng náo nhiệt.

Lãnh Thanh Mặc dắt tay Lăng Tuyết bước vào nhà họ Bạch, một đôi giai nhân đất trời tạo nên, cho dù trong trường hợp này vẫn trở thành tiêu điểm vạn người chú mục, tất cả mọi người đều ngoái nhìn, chỉ là không ai dám tiến lên chào hỏi họ.

Ai cũng biết ân oán giữa họ Cung và họ Bạch, rất nhiều người đều âm thầm kinh ngạc, sao họ còn dám đến đây?

Còn có người nghĩ họ cố ý tới dự để lấy lòng họ Bạch, lén lút thì thầm to nhỏ với nhau.

Lăng Tuyết trong lòng cảm thán, may mà có Lãnh Thanh Mặc, bằng không cô sẽ quay đầu đi thẳng, tuy rằng trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, nhưng cô vẫn nhìn thẳng không chớp mắt, sải bước tiến tới, trên mặt luôn ngự trị nụ cười trang nhã.

Sắm vai Cung Thiên Long đã được một thời gian, Lăng Tuyết đã biết cách đi đứng phải thế nào, mỉm cười thế nào mới có thể khiến bản thân càng thêm tao nhã, cao quý và có khí chất, chỉ là cô càng thích bộ dạng thoải mái cười to, sôi nổi, phóng khoáng tùy tiện như lúc trước…

Đếm ngày, còn bốn ngày nữa là được trả tự do rồi, cố gắng kiên trì thêm chút nữa.

Ở đây có rất nhiều người xa lạ, Lăng Tuyết mau chóng lục tìm tư liệu của họ trong đầu, phần lớn đều có, nhưng có vài người hoàn toàn không có thông tin gì, nhưng mà không lo, bên cạnh cô còn có Lãnh Thanh Mặc, Lăng Tuyết không lo lắng gì.

Chỉ là, cô sao lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, trông như Hàn Vũ Thần?

Chẳng lẽ cô hoa mắt nhìn nhầm?

– Cô Cung!

Một giọng nói truyền đến, Lăng Tuyết quay đầu lại nhìn, cô gái xinh đẹp như hoa kia chẳng phải là Bạch Mẫn Nhi sao?

Bạch Mẫn Nhi mặc bộ đầm ngắn màu đỏ, tôn lên dáng người xinh xắn linh lợi, trông đáng yêu lại không mất đi vẻ mong manh, mái tóc xoăn tinh xảo được búi cao, để lộ khuyên tai quý giá.

– Cô Bạch, xin chào!

Lăng Tuyết mỉm cười nhìn Bạch Mẫn Nhi, cô nhớ lời dặn của Tần Tuệ, phải khách sáo với người nhà họ Bạch một chút, tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính.

– Hoan nghênh cô đến nhà chúng tôi làm khách- Bạch Mẫn Nhi nụ cười rất lạnh, lời nói rất khách sáo, nhưng ẩn chứa sự chế nhạo trong đó- Sao vậy? Thân Đồ không đến cùng cô à?

– Tối nay anh ấy bận.

Lăng Tuyết mỉm cười, còn cố tình vén tóc, chiếc nhẫn trên tay quả nhiên thu hút sự chú ý của Bạch Mẫn Nhi.

Sắc mặt Bạch Mẫn Nhi lập tức thay đổi, căm giận nói:

– Đeo nhẫn thì giỏi lắm sao? Nếu anh ấy thực sự để ý đến cô, tối nay sẽ cùng cô đến đây,

– Anh ấy có đến cùng tôi không, không quan trọng- Lăng Tuyết mỉm cười khả ái nhìn cô- Quan trọng là… buổi tối ngủ cùng nhau là được.

– Cô…- Bạch Mẫn Nhi tức đến xanh mặt.

– Đúng rồi…- Trước khi cô ta nổi giận Lăng Tuyết liền chuyển đề tài- Thân Đồ kêu tôi xin lỗi cô một tiếng.

– Hả?- Bạch Mẫn Nhi ngẩn người.

– Lần trước thất lễ với cô, thật là áy náy, đây là quà tôi tặng cô.

Lăng Tuyết nháy mắt, Tần Tuệ lập tức đưa tới hộp quà tinh xảo cho Bạch Mẫn Nhi.

– Ha ha!- Bạch Mẫn Nhi cười lạnh, không định nhận lấy- Cái gì mà tôi không có? Phải cần quà của cô?

Bạch Mẫn Nhi hoàn toàn không nể mặt Lăng Tuyết, người xung quanh đều đang xem náo nhiệt, tay Tần Tuệ sượng trân ở đó, rất xấu hổ, đành nhìn Lãnh Thanh Mặc cầu xin giúp đỡ.

Lãnh Thanh Mặc cười mà không nói, anh biết Lăng Tuyết có thể ứng phó.

– Quà này là tôi nhờ Thân Đồ chọn giúp, cô không cần thì thôi vậy.

Lăng Tuyết cười nhạt, đưa tay chuẩn bị lấy lại hộp quà.

– Ai nói tôi không cần?- Bạch Mẫn Nhi lập tức giật lại, mở ra xem, nhíu mày- Đây là anh ấy chọn?

Lăng Tuyết liếc nhìn, là một sợi lắc đính đá quý, thoạt nhìn rất sang trọng, nhất định giá cả đắt đỏ, nhưng quả thật không phải gu của Thân Đồ Dạ, anh hoàn toàn không thích những thứ tỏa sáng lấp lánh.

Nhưng mà Lăng Tuyết phải cố chống chế:

– Đương nhiên, anh ấy nói cô thích những thứ như vậy, không tin thì cô đi hỏi anh ấy xem.

Bạch Mẫn Nhi trề môi, nhận lấy quà, quả thật, người khác mua quà tặng cô đương nhiên phải chọn thứ cô thích rồi, có khả năng đây là quà do Thân Đồ Dạ chọn giúp, chọn đúng hay sai cũng không thể làm mích lòng anh.

Tần Tuệ nhẹ nhõm một hơi, tận đáy lòng bội phục Lăng Tuyết, lúc này chị lại cảm giác Lăng Tuyết giỏi lắm, đối phó với loại người thế này, thật đúng là chỉ có Lăng Tuyết mới có cách.

Lăng Tuyết cười mỉm, liếc Bạch Mẫn Nhi, cô là dễ đối phó nhất đấy.

Lãnh Thanh Mặc nhẹ nhàng kéo tay Lăng Tuyết, cô quay đầu lại, một người đàn ông trung niên anh tuấn phóng khoáng từ trong phòng tiệc đi tới, người thật còn trẻ hơn trong hình, đây chính là Bạch Tấn Sinh!

Lăng Tuyết lập tức đi qua, có thể giúp họ Cung giải quyết vấn đề hay không thì phải xem hiện giờ…

– Cậu!

Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Lăng Tuyết dừng bước, kinh ngạc trợn mắt nhìn anh chàng đẹp trai ngời ngời như ánh dương kia, đúng là Hàn Vũ Thần!

Anh mặc bộ comple màu xám bạc, mái tóc đỏ chải ngược ra sau đầu, thời thượng nhưng không mất đi vẻ cool ngầu, trào lưu nhưng không mất đi vẻ tao nhã, khuôn mặt đẹp phi giới tính ấy mang theo nụ cười rạng rỡ.

– Vũ Thần, con chạy đi đâu vậy? Cậu tìm con khắp nơi- Bạch Tấn Sinh kéo tay Hàn Vũ Thần, thân thiết nhìn anh- Để cậu nhìn con xem có gầy đi không.

– Không có, ngày nào con cũng tập thể hình đấy- Hàn Vũ Thần cười xòa nói.

– Bạch Tấn Sinh là cậu của Hàn Vũ Thần?- Lăng Tuyết vô cùng kinh ngạc.

– Đúng vậy- Tần Tuệ nhỏ giọng đáp- Họ Hàn cũng là gia tộc lớn, nhưng việc kinh doanh đều ở nước ngoài.