Gió thổi qua rèm cửa, trong phòng không một ánh đèn, Tinh Ngân nằm trằn trọc trên giường, cơ thể cô gần đây thường xuyên đau buốt, rã rời, tinh thần mệt mỏi không thôi.
Cô đã từng đơn thương độc mã giết chết biết bao nhiêu người, cũng từng cùng đồng đội làm nhiệm vụ không biết bao nhiêu lần nhưng lần này lại là lần thất bại thê thảm nhất.
Chỉ trong một ngày, tổ đội mười sát thủ xuất sắc của Vô Ảnh Cung, chín người ngã xuống, chỉ còn một mình cô.
Chuyện này chỉ có thể là nội bộ tiết lộ thông tin ra ngoài...!
Tinh Ngân xoay nghiêng vào trong giường, cô co người lại nhớ tới câu nói của Cung chủ Vô Ảnh Cung: "Tinh Ngân, ta đối với ngươi không bạc phải không?"
Bất giác, Tinh Ngân sờ lên vết sẹo nổi trên tay trái.
Năm đó, cô cùng Đồng Dao, một người bạn từng nhiều lần chiến đấu cùng cô, khắc hình đồng tâm kết lên một miếng bạc, nung nóng rồi dán lên người.
Tinh Ngân vuốt ve vết sẹo, mỉm cười ấm áp.
Cô giơ bàn tay lên ngắm năm ngón tay trong bóng tối rồi ngây người.
Đến tận thời khắc cuối cùng, chín người nằm trên đất, cô chỉ biết được mỗi tên của một người, thậm chí cả khuôn mặt của những người đó cô cũng chưa từng thấy qua.
Họ là những sát thủ bịt mặt, có nhiều những người bịt nhiều đến nỗi không nhớ rõ nổi mặt của chính mình.
Ở Kiếm Vũ Bộ - phân nhánh sát thủ của Vô Ảnh Cung, mọi người thường bịt mặt hoặc dùng mặt nạ hoặc dùng cả hai để giấu đi mặt thật của chính mình.
Đa số sát thủ chỉ lộ mặt thật với người họ thật lòng tin tưởng hoặc khi đã rời khỏi Vô Ảnh Cung.
Khi đã rời Vô Ảnh Cung, họ trở lại với mặt thật, không ai biết họ là ai.
Trên đời này, chửa hoang không thiếu, bỏ con không thiếu, cô nhi nhiều vô kể.
Vô Ảnh Cung không thiếu sát thủ, thậm chí là có rất nhiều nữ sát thủ.
Dù những sát thủ ấy là nam hay nữ, đa số họ sinh ra đã là cô nhi, sự xuất hiện của họ không ai mong đợi, sống không ai biết mặt thật, chết không người biết tên.
Tinh Ngân nhắm mắt nhớ lại đêm trước khi trận chiến xảy ra.
Suốt thời gian tổ đội, có một sát thủ thường ngồi cạnh cô, hai người cũng chẳng nói gì.
Đêm cuối, trước khi tổ đội mười người đến nơi có mục tiêu để hành thích, người đó nói: "Sau lần nhiệm vụ này chưa chắc chúng ta đã gặp lại, cho dù có may mắn cộng tác cũng không biết mặt.
Tôi là Tiếu Khanh."
"Tiếu Khanh? Vĩnh Danh song cầm?"
"Vốn dĩ diễn vai tài tử phong lưu ở Vĩnh Danh, không ngờ lại được các cô nương ái mộ tiếng đàn đến vậy."
"Vĩnh Danh song cầm, Tiếu Khanh điểm đàn như thần y cứu thế, Giang Triều tấu khúc ý chí chìm u mê."
"Ha ha, mọi người phóng đại thôi."
"Tôi từng đến Vĩnh Danh làm nhiệm vụ, từng chờ đêm nhạc hội, xem hai người đánh đàn...!Tôi tên Tinh Ngân."
"Cô chính là người tay không giật đứt đầu thủ lĩnh bang Dạ Đề?"
"Tin đồn thôi."
"Hắn rất mạnh, làm sao cô giết được."
"Trong bang hắn có một kẻ bất mãn, hắn và thủ hạ đánh nhau.
Tôi nhân lúc hắn suy yếu, từ phía sau nắm lấy đầu hắn, đổ người hắn về phía đao của tên thủ hạ....."
"Nhỡ như trượt tay...".
Truyện Cung Đấu
"Lúc đó, tôi chỉ quan tâm giết chết hắn, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ sống sót."
Lời Tinh Ngân vừa dứt, bầu không khí rơi vào trạng thái im lặng.
Ánh lửa sâu trong hang bập bùng cháy.
Tiếu Khanh bất chợt phá vỡ bầu yêu tĩnh: "Tinh Ngân này..."
"Hả?"
"Không có gì.
Ừmm...!Lúc ở thư phòng của Vô Ảnh Cung.
Tôi từng đọc một nhiệm vụ ở Sầm La...!Tôi đã luôn muốn gặp được người thật.
Giờ....gặp được rồi."
Nói xong, Tiếu Khanh kéo khăn trên mặt mình xuống, hôn môi Tinh Ngân qua lớp khăn bịt mặt, cười cười rồi xoay người nằm xuống bên cạnh ngủ.
Sau đó, Tiếu Khanh bồi thêm một câu: "Tôi nhớ mặt cô rồi."
Rõ ràng đang trong đêm tối, Tinh Ngân lại bịt mặt, vậy mà Tiếu Khanh lại nói lời ấu trĩ đến vậy, Tinh Ngân không khỏi bật cười.
***
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tinh Ngân thấy phục vụ quán gõ cửa báo có người gửi thư.
Bức thư mở ra, là nhiệm vụ Vô Ảnh Cung gửi tới.
Tinh Ngân đọc xong bức thư liền châm nến đốt, tờ giấy cháy dần đến khi chỉ còn tàn tro.
Lúc sau, trên lầu hai của một quán ăn, Tinh Ngân vừa ăn vừa chống tay nhìn ra ngoài.
Một cỗ xe ngựa bình thường đi ngang qua nhưng vải treo cửa lại thuộc loại gấm thượng hạng.
Tinh Ngân mau chóng đứng dậy, xuống lầu thanh toán và nói: "Cầm hết đi!"
Nói xong, Tinh Ngân xoay người bước nhanh ra ngoài.
Cô lặng lẽ đi theo và giữ khoảng cách với xe, tiện tay mua một mũ sa đội đầu.
Cô theo vết xe chạy đi ra khỏi đường chính, đi qua một đoạn đường rừng hẻo lánh.
Đi được một quãng, Tinh Ngân nghe thấy tiếng đánh nhau.
Cô điểm mũi chân đạp lên thân cây, đứng trên ngọn cây cao nhất, đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá phương hướng rồi lao người về phía phát ra tiếng động.
Có năm người mặc áo đen bao vây lấy cỗ xe.
Có hai người mặc đồ người đánh xe ngựa, trên tay họ mỗi người một tay cầm roi, một tay cầm kiếm bảo vệ xe ngựa.
Tinh Ngân lao từ trên xuống đâm một kẻ áo đen đang đánh nhau với mã phu, rồi nhanh chóng đâm kẻ khác đứng bên cạnh.
Bị đánh bất ngờ, đám thích khách áo đen liền ra hiệu rút lui.
Nào ngờ một tên vừa quay lưng chạy liền bị Tinh Ngân phi kiếm vào lưng.
Hai người đánh ngựa cũng đồng thời vung roi ngựa quấn cổ hai tên thích khách còn lại.
Hai tên thích khách lập tức dùng kiếm tự sát.
Sau đó, mũi kiếm của hai người đánh ngựa chĩa về phía Tinh Ngân.
Tinh Ngân không buồn để ý, nói vọng vào trong: "Hai vị có phải tiểu thư nhà họ An?"
Bên trong cỗ xe vọng lại tiếng trả lời của một cô gái: "Đúng vậy."
Tinh Ngân nói tiếp: "Cung chủ lệnh tôi đến hộ tống hai vị tới Cô Yến, có vật làm tin không?"
Hai người đánh xe nghe vậy thì hạ kiếm xuống.
Trong xe, một bàn tay trắng như ngọc đưa ra, trên bàn tay ấy là một tấm thẻ khắc hoa văn của Vô Ảnh Cung.
Tinh Ngân cầm lấy thẻ thu lại vào người, cười nói: "Nhận lệnh."
Sau đó, cô nhảy vào trong xe, cười nhìn hai vị tiểu thư và nói: "Tôi buồn ngủ, ngủ nhờ xe một lát.
Nếu có thích khách, thì gọi tôi dậy."
Nói xong, Tinh Ngân chúc mũ xuống mặt, tựa vào thành xe ngủ.
***
Hoàn thành nhiệm vụ hộ tống hai vị tiểu thư kia đến Cô Yến, Tinh Ngân ngủ nhờ An gia một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Tinh Ngân đến một quán trà được chỉ dẫn trong thư, rồi ngồi nghe thuyết thư kể từ sáng đến trưa.
Tận khi thuyết thư đã rời đi, người trong thư vẫn chưa thấy xuất hiện, Tinh Ngân ngồi trong quán từ sớm mà trong lúc luôn cảm thấy nôn nao.
Giờ này, đồng đội còn chưa đến.
Nếu không phải trong thư ghi rõ nhiệm vụ phải "tuyệt đối đắc thủ", Tinh Ngân nhất định đã bỏ về, từ chối nhận nhiệm vụ.
Đang nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ mông lung, Tinh Ngân chợt thấy có hai người một nam, một nữ bước tới trước bàn mình.
Người con gái có dáng người mảnh khảnh, tay phe phẩy quạt.
Người con trai dáng người cao thẳng, mặc thường phục đơn giản, tay giấu trong tay áo.
Người con gái cất tiếng khiến người nghe có cảm giác lành lạnh, không thiện cảm: "Lâu rồi không gặp, hôm nay thế nào?"
"Gặp thì sao? Không gặp thì sao? Duyên bèo nước, ra sao thì sao."
Đây là ám hiệu nhận người của Kiếm Vũ Bộ, Tinh Ngân vừa nói vừa quan sát cô gái trước mắt.
Sau khi đã trao đổi xong lời ám hiệu, người con gái kia lấy tay chấm vào cốc nước Tinh Ngân đang uống, vẽ lên bàn ký hiệu mật của nhiệm vụ lần này, chứng minh họ là người Tinh Ngân đang đợi.
Tinh Ngân kéo tay áo, một biểu tượng trên cánh tay hiện ra, rồi thả tay áo xuống.
Tinh Ngân nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm người qua lại vì bản thân cô biết hai người trước mặt đang đeo mặt nạ giả da người và cô không muốn nhìn vào.
Biết rằng điều này khá bình thường đối với Kiếm Vũ Bộ nhưng với giác quan của một sát thủ, Tinh Ngân có cảm giác hai chiếc mặt nạ này được đeo lên để tránh cô nhìn thấy.
Người con gái đứng trước mặt Tinh Ngân lúc ấy chính là trưởng nhóm được chỉ định.
Ba người cùng nhau đi tới một vách núi, hội họp cùng hai sát thủ nữa.
Nhìn thấy Tinh Ngân cầm kiếm, hai người kia bất giác bật cười.
Vô Ảnh Cung là tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất Bắc Chu, đó đương nhiên không phải danh hão.
Mỗi sát thủ đều có vũ khí của riêng mình, kiếm kiểu thông thường từ lâu đã không còn mấy người sử dụng.
Vũ khí của mỗi sát thủ thông thường do chính họ thiết kế phù hợp với bản thân rồi cùng với thợ thủ công của Vô Ảnh Cung tạo thành.
Chỉ có một số ít sát thủ kiêm luôn nghề thợ thủ công có thể tự chế tạo vũ khí cho mình và cho người khác.
Lúc mấy người tới hội họp ở vách núi, trời cũng tà tà hoàng hôn.
Cả nhóm liền gấp rút xem xét lại vị trí ẩn nấp, kiểm tra vũ khí của chính mình, bố trí trận địa.
Sau một hồi chuẩn bị xong, Tinh Ngân bước đến chỗ một đồng đội, người này đang cầm quạt phe phẩy trước gió, cô từ tốn hỏi: "Chiếc quạt này thật đẹp, có thể cho tôi xem qua không?"
Người con trai kia mắt không đổi hướng, phe phẩy quạt trong tay, cười nhàn nhạt: "Có biết đây là gì không mà xem?"
Tinh Ngân nhìn cây quạt ngoài bọc vải thêu hình danh cảnh Yến Châu, nan cầm tay lại là thép cứng, vải lúc quạt không quá yểu chuyển, các nan quạt được xếp rất đều nhau.
Tinh Ngân không nhịn được muốn chạm vào nó, tay bất giác đưa ra lại bị người bên cạnh thu tay né tránh.
Tinh Ngân nhìn người bên cạnh, mắt có chút mơ hồ nói: "Vũ khí của cậu..."
Người con trai mặt không chút vui vẻ, hắn nói: "Đã biết vũ khí của người khác, sao còn động vào?!"
Tinh Ngân không chút khó chịu, cô nhìn người bên cạnh hỏi: "Cậu là Ngôn Tiếu?"
Cây quạt trên tay người kia dừng lại, hắn quay đầu quan sát Tinh Ngân một lúc, rồi chầm chậm nói: "Vô Ảnh Cung càng lúc càng loạn.
Chuyện mười người đi, chín người chết lan khắp Vô Ảnh Cung, ngay cả kẻ mới tới cũng biết người sống sót tên là Tinh Ngân.
Giờ đến cả danh tính một kẻ vô danh tiểu tốt như ta, khi làm nhiệm vụ cũng bị tiết lộ thông tin sao?"
Ngữ khí của người kia càng lúc càng bộc lộ sự khó chịu.
Tinh Ngân cũng chẳng dễ chịu gì.
Danh tính sát thủ làm nhiệm vụ luôn được bảo mật.
Đôi khi để tiện hành động trong một số nhiệm vụ quan trọng, các nhóm trưởng sẽ có thông tin về thành viên trong nhóm nhưng điều đó không có nghĩa họ được quyền tiết lộ.
Lời của Ngôn Tiếu có nghĩa là lần này Tinh Ngân làm nhiệm vụ, người trong đội đều biết là ai và họ cũng biết nhiệm vụ tổ đội mười người của cô.
Tinh Ngân nhìn Ngôn Tiếu, cô cảm thấy dường như đối phương đang nhắc nhở mình.
Chợt phía sau Tinh Ngân xuất hiện tiếng nói: "Vào vị trí! Đoàn xe đang tới!"
Cả năm người, mỗi người nấp sau những vách đá.
Người thủ lĩnh đeo một găng tay đan lưới màu đen, trên mỗi móng tay đều là dạ quang.
Tiếng đoàn ngựa từ xa đi tới, toàn đội vào vị trí, lặng lẽ quan sát chờ chỉ thị.
Ánh sáng lân tinh hướng về phía Tinh Ngân xuất ám hiệu tấn công.
Tinh Ngân lập tức lao xuống phóng hoả mù.
Bên đối phương lập tức có lệnh: "Giữ trận!"
Nhân lúc hoả mù dày đặc, Tinh Ngân lao vào phía cánh trái đánh địch, thu hút sự chú ý.
Từ trong hoả mù xuất hiện vô số mũi tên, Tinh Ngân nắm vội một tên thị vệ, quăng lên trên chắn mũi tên địch.
Lúc này đồng đội của cô vẫn chưa tấn công, khói mù tản dần, Tinh Ngân cảm thấy không ổn, dòng suy nghĩ lướt nhanh, cô lập tức nhăn mày.
Tinh ngân vội cướp thêm một thanh kiếm cản mũi giáo của địch, từng bước lùi về phía sau.
Tinh Ngân ném nốt bom khói rồi quay người chạy ra sau vách núi.
Tiếng xé gió từ sau lưng lao tới, Tinh Ngân theo bản năng nghiêng sang trái, xoay sang đằng sau lưng kẻ vừa lao tới và đâm thẳng vào lưng hắn.
Một đám hộ vệ lao về phía Tinh Ngân, không một đồng đội nào xuất hiện.
Tinh Ngân nắm chặt hai thanh kiếm, cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ: Muốn ta làm tốt thí mạng ư? Đừng mơ!
Tinh Ngân vừa đánh vừa chạy về phía thủ lĩnh nhóm.
Một toán cung thủ từ phía sau bắn tên về phía Tinh Ngân.
Tinh Ngân vốn là sát thủ giỏi, cô mau chóng chọn từng tên, từng tên hộ vệ yếu giết chết rồi hất lên cao để đỡ mũi tên.
Từ trong chỗ nấp sau vách đá, hai sát thủ khác bị lộ vị trí khi né tránh mũi tên.
Bị lộ, hai sát thủ bất giác phải nhập trận.
Tiếng gió lướt qua, Tinh Ngân theo linh tính cúi gập người, một mũi kiếm giơ trên đầu cô, vì đâm trượt nên chỉ đứt vài sợi tóc.
Nhân lúc đối phương đang trên đà lao về phía trước, Tinh Ngân xoay kiếm đâm ra phía sau lưng mình.
Bàn tay đối phương nắm lấy mũi kiếm, Tinh Ngân nhìn kỹ nhận ra đó là găng tay, trên ngón tay phát ánh lân tinh.
Găng tay như được bọc một lớp thép mỏng, cùng với kiếm ma sát nhau tạo nên những tiếng kim loại va chạm, ngân lên từng hồi.
Phe địch thấy thế nhìn nhau không hiểu gì, sau đó nhân lúc cả hai sát thủ không chú ý liền lao tới.
Lúc này, quanh kiệu ít người, ba bóng áo đen lao ra đánh giết về phía kiệu.
Một người cầm quạt liên tục thu hút sự chú ý của các hộ vệ bên ngoài.
Một người đeo găng tay bọc thép gắn năm móng bạc dài và sắc nhọn đấu với một hộ vệ vẫn luôn đứng canh bên cạnh kiệu, nhìn qua cũng có thể nhận thấy hộ vệ này là một cao thủ.
Một người dùng dao găm phóng vào trong kiệu.
Trong kiệu xuất hiện một bàn tay nắm lấy dao găm, máu rỉ ra một ít, dao găm bất ngờ đổi hướng lao thẳng phía người vừa ném.
Bị bất ngờ, người dùng dao găm không kịp né tránh, mũi dao găm lao về phía ngực trái hắn, người cầm quạt không kịp nghĩ nhiều liền ném cây quạt trên tay ra làm chệch hướng bay của dao găm.
Cùng lúc đó, do lơ là cảnh giác, người cầm quạt bị mũi giáo của phe địch đâm tới, hắn liền xoay người né tránh, mũi giáo sượt qua vai.
Người dùng dao găm liền lấy trâm cài trên tóc rút ra, kéo dài thành một đường dây sắt mảnh uốn cong, quất về phía mấy tên hộ vệ đang đánh người cầm quạt.
Kẻ trong kiệu đột ngột lao ra đánh về phía người dùng dao găm.
Đó là một gã râu ria xồm xoàm.
Người cầm quạt lập tức nhặt một mũi giáo tiến tới đánh với gã.
Trong lúc ba người giao đấu, một số hộ vệ lao tới khiến cho người dùng dao găm buộc phải tách ra khỏi đồng đội, ngăn chặn đám hộ vệ.
Phía hộ vệ rất đông, dù người dùng dao găm đánh có phần chiếm ưu thế nhưng vẫn không sao tách ra được khỏi đám hộ vệ.
Lúc này, sát thủ đeo găng tay thép móng bạc đã đánh cho đối thủ chảy máu đầy tay nhưng hắn cứ vừa định đánh về phía gã râu ria xồm xoàm giúp đồng đội thì tên hộ vệ kia lại chắn trước mặt hắn.
Khả năng né đòn và chịu đòn của tên hộ vệ này rất tốt, sát thủ khó lòng giết chết ngay được, muốn tách khỏi hắn cũng khó.
Dây dưa một lúc, sát thủ cũng tới gần được gã râu ria.
Mắt thấy đồng đội đang cầm giáo rơi vào thế hạ phong, hắn lao tới đánh với gã râu ria.
Ngay sau đó, tên hộ vệ cao thủ kia từ phía sau lao tới, khiến hắn lại phải vận khinh công nhảy ra xa để né tránh.
Gã râu ria kia thực sự rất mạnh, gã quyết tâm xử sát thủ cầm quạt trước.
Sát thủ đó đang sử dụng giáo đánh với gã, hắn vốn có chuyên môn phóng ám khí và khinh công nhằm thu hút kẻ địch.
Do lúc nãy hắn theo bản năng giúp đỡ đồng đội, không kịp nghĩ nhiều đã phóng cây quạt ám khí của mình đi.
Hắn đánh giáp lá cà tuy khá mạnh nhưng không phải sở trường của hắn.
Sau khi càng đánh với gã râu ria càng bị yếu thế, hắn mới biết mình đã phạm sai lầm khi không tìm lại quạt trước mà đã vội đánh với gã râu ria.
Sau một hồi, hắn bị gã râu ria bắt được, giơ lên cao rồi quăng ra xa.
Tiếp đến, hắn bị gã râu ria đập mạnh vào thân cây một đòn, cả người đau buốt, đầu choáng váng, ngã nằm trên đất.
Cây giáo trong tay hắn sớm đã rơi ra, hắn dùng hết sức cố chống người dậy nhưng không thể.
Gã râu ria dùng tay nắm cổ hắn, nhếch mép cười, nhấc hắn lên trước mặt, từ từ bóp chặt.
Mặt hắn đỏ dần, máu tràn ra miệng càng lúc càng nhiều.
Chợt gã râu ria thả tay.
Cơ thể hắn rơi xuống đất, hai mắt hoa lên, hắn nheo nheo mắt lại, định thần xem chuyện gì vừa diễn ra.
Gã râu ria đổ sầm xuống đất, xa xa sau gã là một người tay cầm quạt, tập tễnh bước về phía hắn.
Sau một hồi hoa mắt, hắn tháo mặt nạ xuống cho dễ thở, lộ ra một khuôn mặt thư sinh ưa nhìn, mắt hắn cũng dần nhìn rõ trở lại.
Gã râu ria kia nằm ngay bên cạnh gã, phía sau ót có một mũi kim đâm sâu.
Hắn đờ người nhìn người đang tập tễnh đến gần mình, rồi dừng trước mặt hắn đưa quạt, đó là Tinh Ngân.
Hắn nhận lấy quạt với vẻ mặt không tin được.
Cây quạt của hắn được thiết kế chỗ tay cầm quạt có hai chốt: Một chốt mở khóa, một chốt bắn ám khí.
Trong vũ khí có một vòng xoay, nếu như vũ khí bị đập mạnh, hoặc để một lúc lâu, vòng xoay sẽ tự động trở về với nút chốt và khóa lại.
Muốn mở khóa, phải ấn đúng ba chữ: P, H, I, nằm trong hai hàng chữ nổi nho nhỏ nằm ở nan quạt ngoài cùng bên phải, nơi ngón tay có thể dễ dàng chạm tới.
Tuy nhiên, nếu như tùy tiện động vào có thể vô tình kích hoạt chế độ tự vệ của vũ khí, kẻ đó có thể bị vũ khí này bắn ám khí tẩm độc ở cự ly dần khiến cho mất mạng.
Quạt này do hắn thiết kế, cơ chế chốt là do hắn cùng một người bạn làm.
Chốt bắn, đường bắn là do cả hai cùng nghiên cứu nhưng người bạn của hắn sớm đã không còn.
Chốt mở vũ khí chỉ được phép sai hai lần, người trước mặt hắn không những không bị cơ chế phòng vệ của vũ khí làm bị thương mà còn thành công mở chốt, thậm chí dễ dàng sử dụng quạt bắn tầm xa.
Chủ nhân của chiếc quạt này chính là Ngôn Tiếu.
Ngôn Tiếu nhận lấy quạt từ tay Tinh Ngân, kiểm tra một hồi rồi nhận ra quạt vẫn còn nguyên vẹn.
Tinh Ngân đưa quạt xong, cô thở phào một hơi rồi nói: "May còn một mũi ám khí."
"Làm sao cô mở được?"
Tinh Ngân không vội, chỉ chầm chậm đặt tay lên người Ngôn Tiếu để anh ta nằm thẳng trên đất, nói: "Cậu bị thương không nhẹ."
Trời lúc này đang tối dần, Tinh Ngân ngồi xuống bên cạnh Ngôn Tiếu.
Cô lấy bột bạch cập rắc vào các vết thương trên người anh ta.
*Bột bạch cập: bột dùng để cầm máu.
Thấy gương mặt Tinh Ngân hơi áp gần cơ thể mình, Ngôn Tiếu quay đầu đi, tiếp tục hỏi: "Làm sao cô mở được?"
Tinh Ngân vừa bôi thuốc vừa đáp: "Tôi từng nghe kể về vũ khí của cậu."
Ngôn Tiếu nhíu mày nói: "Không thể nào!"
Tinh Ngân ngừng lại một lúc rồi tiếp tục bôi thuốc lên vết thương, đồng thời nói: "Người ấy kể cho tôi nghe anh ta có một người bạn là Ngôn Tiếu.
Cả hai gặp nhau khi đến Thái Cực Bộ học kỹ thuật.
Trong lúc cùng nhau nghiên cứu vũ khí, để kỷ niệm lần đầu quen biết, vũ khí được chế tạo lần đó được cả hai dùng tên của đối phương để mở chốt khóa.
Hơn nữa, trên chiếc quạt này có khắc một chữ "Tiếu".
Nói tới đây, Tinh Ngân ngừng lại động tác, đôi mắt ngây dại ra, môi mở mãi không phát ra tiếng nào.
Thái Cực Bộ vốn thuộc về Vô Ảnh Cung, đây là nơi chuyên chế tạo các loại vũ khí mới.
Không ít người từ các bộ khác đến Thái Cực Bộ để nhờ chế tạo vũ khí hoặc học cách chế tạo rồi tự mình làm ra vũ khí.
Tuy nhiên, bộ chủ của Thái Cực Bộ rất hiếm khi xuất hiện ở Thái Cực Bộ.
Nghe nói người này không giỏi võ công, đây cũng là người có nhiều lời đồn đoán nhất trong Vô Ảnh Cung.
Sau khi nghe Tinh Ngân nói xong, Ngôn Tiếu cảm thấy có chút hối lỗi bởi mới vừa rồi hắn còn bỏ mặc sự sống chết của cô.
Hắn sớm đã nhận ra đội trưởng lần này có ác ý với cô nhưng hắn không quan tâm.
Lúc nhìn thấy Tinh Ngân suýt nữa bị một đòn tấn công đâm trúng tim, hắn đã do dự nhưng nhớ đến lúc cô có ý muốn chạm vào quạt của hắn, hắn lại cảm thấy chán ghét và bỏ mặc cô.
Cơ thể đau đớn, hắn cố lấy hơi nói: "Phi Ảnh chưa từng để ai động vào vũ khí của mình."
Tinh Ngân đưa mắt nhìn ra xa thấy có người đang tới gần, cô quay đầu lại nói: "Người ấy nợ tôi một bát hủ tiếu."
Nói xong, Tinh Ngân lấy tay nhẹ nhè sờ qua cơ thể Ngôn Tiếu, kiểm tra lại một lượt các vết thương rồi nói: "Tôi đi gọi thầy thuốc tới đây.
Thay tôi báo cáo với cung chủ."
Ngôn Tiếu nhìn sắc mặt Tinh Ngân, nắm lấy tay áo cô lúc cô định đứng dậy: "Cô không trở lại sao?"
Tinh Ngân nheo mắt nhìn nữ đội trưởng bị thương ở bả vai và chân, máu không ngừng chảy, cô ta đang được người đeo găng tay thép dìu tới hướng này.
Tinh Ngân nói: "Nếu tôi ở lại, có lẽ sẽ giết người."
Nói xong, Tinh Ngân đứng lên, khập khễnh rời đi.
Trời lúc này đã tắt nắng, chẳng bao lâu sau Ngôn Tiếu đã chẳng nhìn thấy bóng dáng Tinh Ngân nữa.
Ngôn Tiếu ngửa đầu lên nhìn trời, chờ đồng đội tiến về phía này..