Làm phóng viên điều cơ bản nhất là gì? — Nắm bắt tin tức.

Đúng, bọn họ cần hiểu được cái gì nên nói cái gì không nên nói, hiểu được cách khai thác nhược điểm của người khác, hiểu được làm sao phòng thân giữ mình, còn hiểu được làm sao tạo mối giao hảo tốt cùng đồng nghiệp, xưng anh gọi em. Nhưng quan trọng nhất, chính là phải nắm bắt tin tức, nếu không sẽ mất đi ý nghĩa cơ bản nhất của phóng viên.

Trong phút chốc, tất cả đèn máy ảnh đồng loạt chớp lên, rực sáng chiếu thẳng vào nam nữ nhân vật chính — Đoàn Hàn Chi mặt không thay đổi cùng Uất Trân mỉm cười dịu dàng.

Uất Trân thân thiết cười nói với phóng viên: “Kỳ thật, sáng nay tôi đã trao đổi với đại diện công ty, cách nghĩ của đạo diễn Đoàn tôi hiểu rất rõ. Chuyện này là do mọi người hiểu sai ý nên tạo thành hiểu lầm. Đạo diễn Đoàn không phải không muốn hợp tác với tôi, mà là sợ tôi không cách nào diễn vai nữ chính thứ hai.”

Phóng viên ở vòng ngoài đưa microphone vào: “Tại sao vừa rồi đạo diễn Đoàn nói có cô không có y, có y không có cô?”

“Những người tính tình cởi mở sẽ nói năng thẳng thắn, nhưng có khi thẳng thắn quá sẽ dễ gây ra hiểu lầm. Đạo diễn Đoàn là nói trong kịch bản cũ có y không có tôi, có tôi không có y, chứ không nói kịch bản sau cũng giống vậy.”

“Vậy đầu đuôi chuyện này là sao?”

“Thật ra, đạo diễn Đoàn sợ tôi thích hợp với vai nữ chính thứ nhất hơn, nếu diễn vai nữ chính thứ hai sẽ có lúc xử sự tiêu cực lười biếng, hơn nữa còn sợ tôi bị đại diện công ty ép buộc nhận vai này.” Uất Trân vô cùng thân thiết vỗ vai Đoàn Hàn Chi, “Đạo diễn Đoàn đúng là lo lắng quá nhiều, tuy tôi đột ngột nhận vai nhưng cũng là do cấp trên công ty trực tiếp phân phó, về mọi mặt đều thỏa thuận hợp tình hợp lý.”

Phóng viên lập tức truy hỏi: “Cấp trên công ty? Là anh em Quan gia tự mình ra mặt đàm phàn?”

“Vâng, đúng là như vậy.” Uất Trân che miệng cười, còn chớp chớp đôi mắt được phác họa tinh xảo, “Bất quá nếu phải quan tâm chuyện này, chi bằng quan tâm chuyện tôi nhận vai nữ chính thứ hai. Khi tôi biết mình được nhận vai, tôi vô cùng hưng phấn. Tôi vẫn luôn muốn hợp tác cùng đạo diễn Đoàn, đáng tiếc nếu không phải bận đóng phim thì bận ra nước ngoài tuyên truyền, mãi không cách nào đạt thành tâm nguyện. Nay ông trời thương xót, trước khi tôi giải nghệ kết hôn lại có cơ hội hợp tác cùng đạo diễn Đoàn…”

Lời còn chưa dứt chung quanh đã nổi lên một trận ồn ào hỗn loạn, cơ hồ mỗi người đều khản giọng gầm rú: “Sao? Kết hôn?” “Vừa rồi mới nói kết hôn hả?” “Tin tức lớn! Mau đăng thành tiêu đề nóng! Mau lên!”

Tiếng máy ảnh vang lên liên tục, ánh đèn huỳnh quang chói lòa khiến người ta không cách nào mở mắt ra nổi. Trong vòng vây, Uất Trân mỉm cười vô cùng hạnh phúc, gương mặt ửng hồng: “Tôi nghĩ tin tức này vẫn là do chồng sắp cưới của tôi công bố thì tốt hơn. Tôi với anh ấy yêu nhau nhiều năm, cảm tình sâu đậm như người thân, cả hai đều nhìn nhận đối phương là người duy nhất trong kiếp này của mình. Anh ấy thật lòng yêu tôi, thường xuyên nói có thể gặp tôi là điều may mắn nhất cuộc đời anh ấy…”

Bỗng nhiên, có tiếng xôn xao từ phía sau truyền đến. Đám phóng viên quay đầu lại, chỉ thấy ngoài cửa lớn có rất nhiều vệ sĩ xuất hiện, vây quanh một nam nhân anh tuấn, khí thế hiên ngang, ước chừng khoảng ba mươi tuổi.

Thấy đoàn người tiến đến gần, một phóng viên có trí nhớ tốt vỗ đầu: “Đây không phải là tam thiếu gia Quan gia, Quan Tĩnh Trác sao? Quan Tĩnh Trác về nước rồi!”

Anh em Quan gia ít khi xuất hiện, tuy Quan Tĩnh Trác cũng có cổ phần ở công ty nhưng không bao giờ tham dự chuyện quản lý mọi hoạt động. Thời gian này rộ lên tin đồn đại tiểu thư Quan Duệ, người nắm quyền ở Quan gia muốn trực tiếp chăm sóc con mình nên quyết định nhường lại quyền quản lý, chắc hẳn đây là lý do Quan Tĩnh Trác giấu mặt nhiều năm phải lộ diện.

Đám phóng viên lập tức tránh đường, Quan Tĩnh Trác thản nhiên mỉm cười tiến vào giữa vòng vây, dưới ánh mắt hạnh phúc của Uất Trân nắm lấy tay nàng.

Tiếng máy ảnh cùng tiếng người sôi sục xung quanh như muốn chọc thủng nóc nhà: “Là Quan Tĩnh Trác! Hôn ước của Uất Trân cùng tam thiếu gia Quan gia có liên quan ư?”

Quan Tĩnh Trác đưa tay lên, ra hiệu cho mọi người yên lặng. Hàng loạt câu hỏi lung tung khó khăn lắm mới nén xuống, thế nhưng tiếng máy ảnh cùng ánh đèn chớp vẫn khiến người ta chóng mặt.

“Hôm nay tôi muốn tuyên bố cùng mọi người ba chuyện.”

Cơ hồ ngay lập tức, toàn bộ âm thanh đều biến mất, tất cả mọi người nín thở, cổ vươn dài ra nghe ngóng.

Quan Tĩnh Trác cười nhẹ: “Chuyện thứ nhất, ngày hôm qua tôi mới chính thức tiếp nhận chức tổng tài tập đoàn giải trí Quan thị. Còn chị tôi Quan Duệ vì thân thể không khỏe nên rút lui một thời gian, dự tính cuối năm sẽ quay lại nhậm chức.”

‘Ầm!’ một tiếng, thanh âm gọi điện thoại điều tra tin tức lan tỏa khắp nơi. Một phóng viên lớn gan trực tiếp hỏi: “Nhân sự cấp cao có thay đổi không?”

“Sắp tới sẽ có thông báo điều chỉnh.”

“Vì sao Quan Phong không nhậm chức?”

“Anh ấy vẫn là ông chủ phía sau bức màn.”

“Vì sao mấy anh em khác của Quan gia không xuất hiện?”

“Ha ha, bọn họ còn nhỏ mà!”

Đám phóng viên gọi điện điều tra tin tức xong tiếp tục vươn dài cổ, ai nấy đều lăm le cây bút trong tay, chuẩn bị miêu tả sinh động tin tức thứ hai.

“Chuyện kế tiếp…” Quan Tĩnh Trác dừng một chút, mỉm cười nhìn Uất Trân, “Chính là tôi dự định tháng sau sẽ cùng Uất Trân cử hành lễ đính hôn.”

Đèn chớp máy ảnh lại lóe lên, tiếng chúc mừng không dứt bên tai, hơn mười phút vẫn không có dấu hiệu lắng xuống. Lâu nay, Uất Trân luôn cư xử thân thiện với phóng viên, mà lần này kết hôn còn là ảnh hậu gả vào hào môn, gần như tất cả phóng viên ở đây đều chúc mừng nàng.

Khó khăn lắm tiếng ồn ào mới giảm bớt, Quan Tĩnh Trác cất cao giọng nói: “Bây giờ là chuyện cuối cùng.”

Anh ta dừng lại, xoay người, nhìn người đang đứng đằng sau cách xa mấy bước.

–Đoàn Hàn Chi.

Quan Tĩnh Trác chậm rãi mỉm cười. Nụ cười này không giống nụ cười với phóng viên khi nãy, càng không giống nụ cười lúc nhìn Uất Trân. Nếu nói biểu tình của anh ta là mỉm cười, chi bằng nói là một thứ khiến người ta cảm thấy hết sức kỳ quái, hết sức khó hình dung, nét mặt đầy ẩn ý sâu xa.

“Tôi mua quyền đầu tư bộ phim ‘Tử đấu’, chính là hy vọng đạo diễn Đoàn cùng Uất Trân hợp tác, tạo ra tác phẩm kinh điển cả đời khó quên. Tôi rất thích xem phim của đạo diễn Đoàn, nhiều năm như vậy rồi tôi không hề bỏ sót phim nào, mỗi một bộ phim tôi đều cất giữ kỹ lưỡng. Hiện tại rốt cuộc có thể hợp tác với đạo diễn Đoàn, tôi cảm thấy phi thường kích động.”

Quan Tĩnh Trác vươn tay ra, trước cặp mắt của bao nhiêu người, gắt gao nắm chặt tay Đoàn Hàn Chi.

Bất luận nhìn theo kiểu nào, đây đều là cách bắt tay vô cùng nhiệt tình, vô cùng có thành ý.

“Bao nhiêu năm qua, tôi luôn mong đợi ngày này, hiện tại giấc mộng rốt cuộc trở thành sự thật.” Quan Tĩnh Trác nhìn chăm chú gương mặt Đoàn Hàn Chi, nụ cười gắn chặt trên môi: “Tôi gần như… sắp sửa không chờ được nữa.”

Đoàn Hàn Chi mặt không chút thay đổi nhìn Quan Tĩnh Trác. Sau một lúc lâu, y mới rút trong túi quần ra chiếc khăn tay mới tinh, lau sạch từng ngón một.

Hoàn hảo ném chiếc khăn vào thùng rác nơi góc cầu thang, y phủi phủi tay, xoay người rời đi.

*****

Uất nữ thần đột nhiên gia nhập đoàn phim ‘Tử đấu’, ý nghĩa chính là nữ diên viên thứ hai lúc đầu sẽ bị đá bay. Nữ diễn viên thứ hai ấy vốn do Đoàn Hàn Chi ký hợp đồng, bên đối tác không có trách nhiệm với nàng, càng không cần bàn bạc tìm con đường lui cho nàng.

Đoàn Hàn Chi không phải ký hợp đồng với nàng vì quy tắc ngầm, mà là tiểu cô nương tên Sa Tuyền kia quả thật có linh khí. Lúc thử vai, kêu nàng diễn một nữ nhân điên cuồng ghen tuông quen thói, nàng liền khiến bản thân tóc tai bù xù, mỗi lần rít gào đều cuồng dại đến khản cả giọng, cổ họng cũng mất tiếng luôn. Đoàn Hàn Chi thích người chuyên nghiệp, tiểu cô nương vừa xinh đẹp vừa chuyên nghiệp y càng thích hơn. Tuy không cần dùng tới quy tắc ngầm, nhưng ai nấy đều nhìn ra được, y có ý lăng-xê nàng.

Tin tức Uất Trân dành vai diễn của nàng chỉ sau một ngày đã lan khắp đoàn phim. Giữa trưa, lúc mọi người nghỉ ngơi dùng bữa, Uất Trân cùng Quan Tĩnh Trác đến phim trường tham quan. Uất Trân bước đến gần Đoàn Hàn Chi, chuyên nghiệp nở nụ cười thân thiện hòa nhã: “Đạo diễn Đoàn, tôi đến báo danh.”

Tiểu cô nương xinh đẹp Sa Tuyền ngồi cạnh Đoàn Hàn Chi, khó chịu cúi đầu ăn cơm hộp. Uất Trân nhìn thấy nàng nhưng là nhìn bằng khóe mắt, tuy mỉm cười nhưng căn bản xem như nàng không hề tồn tại.

Đoàn Hàn Chi ngồi trên một tảng đá lớn trong hoa viên, mặc áo thun đen cổ chữ V khoét sâu, quần bò màu đen, cũng đang ăn cơm hộp, khi ngẩng đầu lên liền lộ ra cần cổ trắng nõn trong suốt, “À, đến rồi hả?”

Ngữ khí nói chuyện của y hết sức thản nhiên, giống như đang tiếp chuyện với nhân viên đưa nước trong đoàn phim. Về phần Quan Tĩnh Trác đứng sau Uất Trân thì trực tiếp bị y xem như người tàng hình.

Toàn bộ nhân viên trong đoàn phim đều lo lắng nhìn về phía bọn họ, vài nhân vật nhỏ ngồi gần lập tức vụng trộm ôm cà-men rời đi, sợ bị khói lửa chiến tranh lan đến.

Uất Trân đứng một lát, thấy Đoàn Hàn Chi không hề có ý mời nàng ngồi xuống thì hơi xấu hổ, bất quá vẫn cười hỏi: “Đạo diễn Đoàn, sao lại đi ăn thứ này? Không phải báo chí thường nói dạ dày của ngài không tốt ư? Trung tâm thành phố mới khai trương một quán cháo, nghe nói ăn rất ngon. Tôi mời ngài một bữa xem như lễ vật ra mắt, thế nào?”

Đoàn Hàn Chi liếc nàng một cái, tỉnh rụi vẫy vẫy tay, Vệ Hồng lập tức chạy tới, đem mấy miếng cá trong hộp cơm của y cho vào hộp cơm của mình, sau đó trộn đều lên rồi trả hộp cơm lại cho y. Một loạt động tác trôi chảy lưu loát không gì sánh kịp, toàn bộ thời gian không mất hơn nửa phút. Đoàn Hàn Chi chậm rãi ăn nốt miếng cá cuối cùng, kế tiếp chùi miệng, đem hộp cơm ném vào thùng rác.

Ý tứ vô cùng rõ ràng, tôi đã ăn no rồi, cám ơn.

Nét mặt Uất Trân khó nén được giận, còn Quan Tĩnh Trác chỉ thản nhiên nhìn Vệ Hồng, sóng mắt lưu chuyển.

“Sa Tuyền.” Đoàn Hàn Chi gọi.

Sa Tuyền đứng dậy: “Đạo diễn.”

“Nói với Uất Trân một chút về vai diễn đi.” Đoàn Hàn Chi ôn hòa nhã nhặn nói: “Cô diễn vai này rất xuất sắc, thể hiện cũng rất có chiều sâu, có thể giúp được Uất Trân đấy. Tôi không muốn chút nữa ghi hình bị lãng phí phim vô ích.”

“…” Sắc mặt Uất Trân rốt cuộc biến đổi: “Cám ơn anh, đạo diễn Đoàn. Bất quá, tôi không cần tiểu cô nương giúp tôi diễn xuất. Tôi đã xem qua kịch bản rồi.”

“Vậy cô xem hiểu hết chứ?”

“Tôi sao có khả năng xem không hiểu?”

“Thế, cô cùng nam diễn viên chính thứ nhất diễn thử một đoạn nào.”

Trong phân cảnh này, nữ diễn viên thứ hai là kẻ thù trong công việc của thủ trưởng, không ngừng theo đuổi vị thủ trưởng độc thân. Đồng thời, nàng ngấm ngầm phát hiện thủ trưởng và nam diễn viên chính có tình cảm đồng tính ái muội. Nữ diễn viên thứ hai vừa thương tâm vừa ghen tỵ, vào một dịp gặp mặt công tác đã xảy ra xô xát với nam diễn viên chính, từ một người phụ nữ bản lĩnh tao nhã hóa thân thành người đàn bà chanh chua, có thể khảo nghiệm khả năng diễn xuất tối đa.

Đoàn Hàn Chi khoanh tay ngồi ngoài sân, Sa Tuyền cũng khoanh tay ngồi cạnh y, máy quay hướng về nam diễn viên chính đang diễn trong sân: “Hoàng tiểu thư, cô nhất định đã hiểu lầm, tôi…”

“Có gì để giải thích hả? Cậu không thấy phản cảm chút nào với tình cảm ái muội của các người, thậm chí còn thích thú. Cậu cho là cậu có thể che giấu ánh mắt một người phụ nữ sao? Giám đốc là một nam nhân vĩ đại, khôi ngô vui vẻ, nho nhã lễ độ, làm sao lại bị loại người đồng tính luyến ái ghê tởm như cậu dây dưa?”

Sắc mặt nam diễn viên chính liên tục thay đổi, cuối cùng cười lạnh: “Tôi có dây dưa với y hay không là chuyện giữa tôi với y. Tiểu thư, hình như không hề liên quan đến cô?”

Nữ diễn viên thứ hai duỗi thẳng cổ, khàn giọng thét lên: “Sao lại không liên quan? Tôi yêu anh ấy!”

“Cô yêu hay không mặc kệ cô.” Nam diễn viên chính lãnh đạm nhìn nàng chăm chú, “Nhưng tình yêu của cô, không có chút liên quan nào đến y hết.”

Phó đạo diễn Ngụy Lâm hô to: “Cắt!”

Uất Trân lập tức chạy khỏi phim trường, lấy trong túi xách ra chiếc gương nhỏ trang điểm lại gương mặt, đồng thời liên tục sửa sang mái tóc, tựa hồ như nàng cảm thấy biểu hiện kịch liệt vừa rồi của nữ diễn viên thứ hai đã tổn hại hình tượng ngọc nữ của nàng.

Trang điểm xong xuôi, nàng mới rụt rè quay đầu lại hỏi Đoàn Hàn Chi: “Vừa rồi tôi diễn thế nào?”

Ngụy Lâm xấu hổ khụ một tiếng, quay mặt sang hướng khác.

Đoàn Hàn Chi ở kế bên nhưng không hề nhìn đến cảnh quay vừa rồi. Y chỉ ngồi trên tảng đá, nghiêng đầu nói chuyện với Sa Tuyền. Không biết đang nói chuyện gì buồn cười, hai người ôm bụng cười lăn lộn, Đoàn Hàn Chi thậm chí còn khoa tay múa chân minh họa, khiến Sa Tuyền cười đến ngửa tới ngửa lui.

Bàn tay Đoàn Hàn Chi rất đẹp, ngón tay thon dài tinh tế, móng tay hình bầu dục cân xứng, khớp xương như ngọc như ngà. Y rất ít khi cười như vậy, hay phải nói kiểu cười này căn bản không phải biểu tình thông thường của y. Tuy nhiên, không thể phủ nhận y lúc này nhìn qua thực chói mắt, con ngươi rạng rỡ lấp lánh không gì sánh kịp.

Trợ lý thì thào: “…Xem ra đạo diễn Đoàn quả thật không mong đợi diễn viên này.”

“Đâu chỉ không mong đợi, mà là thống hận thấu xương a.”

Uất Trân hình như cũng nhận ra điều này, nhưng nàng không dễ dàng chịu thua, cũng không có chút dấu hiệu yếu đuối nào. Lâu nay luôn được mọi người nâng như nâng trứng, nàng chỉ biết ưỡn ngực ứng chiến, bởi vì nàng nắm chắc phần thắng, tựa như nữ chiến binh không gì cản nổi, đem hết thảy mọi thứ vướng chân phá hủy sạch sẽ, đem hết thảy những kẻ đối địch nàng dẫm nát dưới chân.

“Đạo diễn Đoàn!” Uất Trân kiêu ngạo ưỡn ngực lên, “Cảnh này tôi diễn tốt chứ? Hẳn là chỉ một lần liền thuận lợi thông qua đúng không?”

Đoàn Hàn Chi chậm rãi quay đầu, giống như vừa mới nhận ra nàng kêu mình: “Cái gì? …Ờ, cảnh này ấy hả, vừa rồi quay tới đâu nhỉ?”

Uất Trân ngẩng đầu tiêu sái bước đến trước mặt Đoàn Hàn Chi, lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy vừa rồi ngài căn bản không hề liếc mắt nhìn.”

“Tôi không cần nhìn.” Đoàn Hàn Chi phớt lờ nàng, dài giọng hô: “Vệ Hồng!”

Vệ Hồng lập tức xuất hiện đầy trung thành và tận tâm.

“Vừa nãy diễn với Uất Trân, cảm giác thế nào?”

Uất Trân cắn chặt răng, trên mặt lại không chút nào biểu hiện. Nàng biết người thanh niên cao to trước mắt là nam diễn viên chính mới do Đoàn Hàn Chi lăng-xê, không có kinh nghiệm, là một người thành thật. Lần trước Đoàn Hàn Chi bị đánh trước cửa quán bar, hắn đã xuất hiện bên cạnh nhưng lại bị giới truyền thông trực tiếp bỏ quên.

Người mới thường hay bị khi dễ, nhất là người không có địa vị trong ngành giải trí lại dễ dàng bị nữ sắc chinh phục như tên tiểu tử còn chưa đủ lông đủ cánh kia, càng không bao giờ chủ động đắc tội với kẻ khác.

Vệ Hồng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Cảm giác không được tốt lắm, là lạ, không nhập vai như Sa Tuyền.” Kế tiếp, hắn đại khái nghĩ đến vấn đề mặt mũi Uất Trân, liền mười phần mộc mạc mỉm cười: “Bất quá, đây nhất định là vấn đề giữa tôi với Sa Tuyền, do tôi chưa kịp thích ứng thôi, ảnh hậu đương nhiên phải diễn cực hay.”

Đoàn Hàn Chi nghiêm túc gật gật đầu: “Cô nghe chưa, Vệ Hồng nói cực hay.”

Như để xác nhận, Vệ Hồng không ngừng gật đầu: “Ân, cực hay.”

“Chúng ta bắt đầu quay thôi.” Đoàn Hàn Chi hời hợt đứng lên, nắm kịch bản trong tay, “Mọi người, động tác nhanh lẹ lên, tranh thủ chiều nay quay xong toàn bộ phân cảnh của nữ diễn viên thứ hai, sau đó chúng ta có thể tập trung tinh lực, không bị quấy rầy quay những cảnh quan trọng còn lại.”

Sắc mặt Uất Trân đột biến: “Đạo diễn Đoàn, ý anh là tôi cùng Tĩnh Trác đang làm phiền các người?”

“…Nhân tiện cho biên kịch chút thời gian chỉnh sửa kịch bản. Sa Tuyền, cô về nhà phải chú ý học kỹ lời thoại mới, sau khi quay xong những phân cảnh của Uất Trân là tới lượt cô đấy.”

“Tại sao cô ta còn có lời thoại?” Uất Trân chỉ thẳng vào mặt Sa Tuyền.

Đoàn Hàn Chi chậm rãi đáp: “Bởi vì có nhân vật mới.”

“Cái gì nhân vật mới? Sao tôi không biết?”

“Là do tôi vừa mới quyết định, mười phút trước.”

Lồng ngực Uất Trân phập phồng kịch liệt, rất lâu sau mới lộ ra nụ cười lễ độ mà chán ghét: “Đạo diễn Đoàn, ngài thật là… Che chở tiểu cô nương này như vậy… Bất quá cũng đúng thôi, tiểu cô nương bộ dạng thật tươi ngon mơn mởn, là gì của ngài thế? Vợ chưa cưới đúng không?”

Quan Tĩnh Trác đứng cách xa mấy bước, hai tay đút trong túi quần, chăm chú nhìn không chớp mắt về phía bên này. Khi anh ta nghe Uất Trân hỏi “Vợ chưa cưới đúng không?” thì lập tức chuyển ánh mắt vào Sa Tuyền đứng bên cạnh Đoàn Hàn Chi. Gắt gao cắn chặt môi, miệng anh ta tạo thành một đường cong vừa nghiêm khắc vừa tàn nhẫn.

Đoàn Hàn Chi khoát tay lên vai Sa Tuyền, động tác tế nhị nhưng vô cùng thân thiết: “Nói gì thế, tiểu cô nương nhà người ta sao có thể tự nhiên trở thành vợ chưa cưới của tôi được? Mọi người đều là bạn bè, bạn bè cả thôi. Tôi lăn lộn trong giới nghệ sĩ nhiều năm, bạn bè đâu phải chuyện hiếm.”