Edit: Ưu tiệp dư

Beta: Vi chiêu nghi

Người chưa trải qua sẽ không thể nào hiểu được cảm giác đau đớn tột cùng, trơ mắt nhìn mình bị người ta cưỡng ép tách ra khỏi bản thể. Toàn bộ linh hồn Ôn Như Thị đau đớn đến run rẩy!

Tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng gần, cô hé miệng kêu rên, nhưng không phát ra tiếng nào.

Sợi tơ tỏa ra từ lòng bàn tay Gloria quấn từng vòng từng vòng lên linh hồn cô, linh hồn mơ màng dần dần bị kéo ra, sợi tơ tỏa ra vầng sáng trắng nõn, tầng tầng sợi tơ quấn quanh, dần dần phác họa ra đường nét trên cơ thể Ôn Như Thị.

Vừa thấy rõ khuôn mặt cô, Ethel nở nụ cười, nụ cười sung sướng kia hơi dữ tợn. Vào lúc này, tất cả nghi vấn đều có câu trả lời, sao cô có thể không nhận ra tuyển thủ số một của Lưu Quang đây.

Niria mất tích, vết thương trên người cô… Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả mọi chuyện đều do Ôn Như Thị giở trò!

Tiếng gõ cửa sắt hơi ngừng lại, Ethel quay đầu, hung ác nhìn ra phía ngoài, thấp giọng nói: “Tiêu diệt cô ta! Sáng mai ngài sẽ nhìn thấy đồ đệ của mình!” Dứt lời, Ethel đi ra ngoài.

Gloria không lên tiếng, chỉ tăng sức mạnh trên tay, ánh sáng trắng tràn về phía Ôn Như Thị.

Không ai trả lời, Angus hạ tay xuống, cửa sắt vẫn không nhúc nhích, trong bóng đêm, không biết con mèo trắng chạy trốn vào đâu. Anh chần chờ một lát, xoay người đi vài bước, định quay lại đường cũ.

Cửa sắt sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cọt kẹt, cánh cửa mở ra, Ethel dựa vào cạnh cửa, giọng nói yếu ớt: “Angus…”

Nương theo ánh nến trong mật thất, sau cánh cửa lộ ra dáng hình người con gái mặc váy dài đỏ sậm, màu sắc ấy càng khiến khuôn mặt cô nhìn tái nhợt, Angus không khỏi nhíu chặt lông mày: “Sao cô lại biến mình thành bộ dạng như con quỷ thế này.”

Giọng điệu của anh quá tự nhiên, rất khác bình thường. Ethel giật mình, trong thoáng chốc cô ta không biết nên nói gì để anh không nghi ngờ.

Cô ta còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, Angus đã cao giọng: “Chẳng lẽ cô lại gây rắc rối rồi à? Lại giết người, hay lại gây chuyện gì rồi?”

Anh cảm thấy thật sai lầm khi tối nay tới tìm cô. Lúc nào gặp phải cô nàng xui xẻo này cũng không có chuyện gì hay ho.

Anh hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn cố kìm nén sự khó chịu, trầm giọng thúc giục, “Nhanh lên, nhân lúc tâm trạng tôi không quá tệ, muốn nói gì thì nói mau.”

Ôn Như Thị bên trong mật thất nghe được giọng của anh mà muốn khóc, không phải cô giết người, mà là người khác muốn giết cô! Tên khốn khiếp này, còn không chạy mau đi…

Ethel rũ mắt, hiển nhiên, Angus tưởng cô ta là Ôn Như Thị, cô dựa vào khung cửa, chậm rãi mở miệng: “Tôi đau đầu lắm, anh đến đỡ tôi chút.”

Angus nheo mắt, đứng tại chỗ một lát, thấy dáng vẻ như sắp ngất của cô, rốt cuộc cũng nhấc chân bước tới gần, chậm rãi vươn tay. Đột nhiên có một cục màu trắng lướt qua chân hai người, lẻn vào trong cửa.

Tay anh dừng giữa không trung: “Hình như con mèo của cô chạy vào trong.”

Ethel hơi nôn nóng, đặt tay lên cánh tay anh luôn, muốn dẫn anh rời khỏi đây: “Không cần để tâm đến nó.”

“Cũng đúng, Elliott đưa con mèo đó cho Ethel, cũng không phải đưa cho cô.” Angus nhíu mày, không hiểu vì sao mà tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ. Vừa dứt lời, cảm giác lạnh lẽo truyền tới người anh, theo bản năng, anh nghĩ muốn hất tay cô ra.

Chợt nghe thấy tiếng mèo kêu the thé truyền ra từ trong cánh cửa, Angus sửng sốt một chút, đang định đẩy cô ra, đi vào xem xét bên trong, Ethel lại nhắm hai mắt lại, cả người mềm mại ngã vào lòng anh!

Xung quanh rất yên tĩnh, tựa như tiếng mèo kêu vừa rồi chỉ là ảo giác, chắc chắn trong mật thất che giấu chuyện gì đó không muốn ai biết.

Angus nhìn Ethel đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, do dự một lát, cuối cùng cúi người ôm lấy cô, dọc theo cầu thang tối tăm, chậm rãi đi lên trên.

Lúc đó Angus không biết rằng, hiếm khi anh nổi hứng tôn trọng ý kiến của cô một lần, nhưng chính điều đó khiến anh bỏ lỡ một điều rất quan trọng.

Nếu cho anh một cơ hội nữa, liệu anh có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, rằng cô gái đang nằm trong lòng anh, vốn không phải Ethel mà anh quen biết hay không?

Angus không có câu trả lời…

Tiếng bước chân xa dần, trong mật thất, linh hồn Ôn Như Thị đã kề cận ranh giới bị tiêu diệt hoàn toàn. Linh hồn mờ ảo như ẩn như hiện, sợi tơ ánh sáng đang trói chặt lấy cô dấy lên ngọn lửa màu trắng, lúc ẩn lúc hiện.

Theo thế tấn công của ngọn lửa nóng bỏng đó, bùa chú hình tròn trên mi tâm cô từ từ hiện lên, Ôn Như Thị giãy giụa gào thét, bùa chú ngưng tụ thành tia sáng đỏ, bỗng nhiên bắn tung thành những hạt nước nhỏ li ti màu đỏ!

Những hạt nước màu đỏ li ti rơi xuống, chạm vào những tia sáng, rồi tan vào đó như băng tuyết gặp ánh sáng mặt trời, trong chốc lát, sợi tơ bị ăn mòn, đứt đoạn một phần!

Trong khoảnh khắc đó, Ôn Như Thị vội vã trốn khỏi trói buộc, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trốn vào cơ thể con mèo trắng đang run rẩy co rúm trong góc mật thất! Gloria chưa kịp lấy lại tinh thần niệm bùa chú bắt cô lần nữa, Ôn Như Thị đã lăn người về phía chiếc chìa khóa màu vàng bị ném một bên.

Tầm mắt của mèo con quá thấp, Ôn Như Thị lảo đảo bò đến gần, ngậm lấy chìa khóa rồi nhảy vào cơ quan bên cạnh!

Vừa tiến vào cơ quan thì trận pháp tự khởi động, những đường đỏ tươi như mạch máu dày đặc đan vào nhau, dọc theo mép của cơ quan hướng vào phía trong, rồi nhanh chóng hợp lại.

Nhưng sau khoảnh khắc đó, cơ quan chứa máu ma cà rồng nhanh chóng trở về nguyên trạng, hoa văn đỏ tươi dần dần nhạt đi, biến thành màu đồng cũ kỹ không khiến người khác chú ý.

Mục tiêu trốn thoát, Gloria đứng trầm mặc cạnh cơ quan một lát, chậm rãi mở miệng, giọng nói vẫn khó nghe như cũ: “Cô trốn không thoát đâu.”

Ôn Như Thị há miệng thở hổn hển, nhưng chỉ phát ra một tiếng, “Meo —— ”

Con mẹ nó!

Cô vốn định đàm phán với đối phương để đối phương tha cho cô rời đi, lấy điều kiện là cô sẽ giúp Gloria cứu đồ đệ Caesar. Nhưng không ngờ hiện giờ cô chỉ là một con mèo, không nói được tiếng người, hiển nhiên, cô chỉ là một con mèo bình thường!

Ôn Như Thị không kêu thêm tiếng nào, nằm trong chiếc hộp vuông vắn chỉ rộng chừng hai thước, im lặng gẩy chiếc chìa khóa đặt cạnh chân.

Linh hồn bị thương không dễ dàng khôi phục lại, cô cúi đầu xuống, thở dài. Nói đi cũng phải nói lại, dù sao tình trạng hiện giờ tốt hơn tình cảnh bị kẻ khác đuổi giết như vừa nãy nhiều.

“Nếu hiện giờ cô không chịu ra, sau này cũng đừng hòng bước ra.” Gloria chậm rãi dạo quanh cơ quan, áo choàng màu đen phất qua cơ quan màu đồng cũ kĩ.

Ôn Như Thị trừng mắt, trên vách cơ quan tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu vào lớp lông màu trắng của cô, làm chúng như phủ một lớp phấn hồng.

Nơi an toàn nhất trên thế giới có lẽ là đây, ít nhất hiện giờ Ethel và Gloria chưa đủ năng lực mở ra cơ quan mà tổ tiên ma cà rồng lưu lại.

Cô duỗi bốn chân, ngáp một cái, quá mệt mỏi, cô nên nghỉ ngơi thật tốt để dưỡng thương.

“Dù cô có chìa khóa trong tay cũng vô dụng,” Gloria ung dung thi triển thêm một tầng phong ấn bên ngoài, “Dù sau này cô mở được cơ quan, cũng không thoát khỏi trận pháp của tôi.”

Ôn Như Thị lật người, chống cằm lên móng vuốt của mình, ngủ gà ngủ gật. Làm việc chuyên nghiệp như thế làm gì, đáng đời bà ta, sau này cũng không có đồ đệ lo ma chay cho mình!

Ôn Như Thị bị nhốt trong mật thất thì đang cố tìm niềm vui trong nỗi khổ sở, Angus ở bên ngoài đã đi ra khỏi con đường nối.

Ethel đang dựa vào vai anh mở mắt ra, sâu trong ánh mắt ẩn chứa tia sáng hung ác.

Đầu cô hơi nghiêng, tựa vào cổ Angus, mạch máu ẩn dưới lớp da thịt của người đàn ông này phập phồng, thơm ngọt quyến rũ như thuốc phiện, không ngừng kích thích khứu giác của cô.

Vừa chuyển hóa thành ma cà rồng nên Ethel chưa thể khống chế bản thân theo ý mình, cô ta gắng sức kìm nén, nhưng răng nanh sắc nhọn vẫn không tự chủ được, chậm rãi lộ ra ngoài cánh môi.

“Nếu không thoải mái, buổi tối đừng chạy lung tung khắp nơi”. Người cô rất lạnh, Angus nhíu mày, lạnh giọng giải thích, “Ethel muốn tìm cái huy chương kia, tôi đã giấu ở nơi khác rồi, yên tâm đi, cô ta không tìm được đâu.”

Ethel căn bản không để tâm anh đang nói gì, bên tai cô ta chỉ vang vọng tiếng dòng máu ngọt ngào chuyển động trong động mạch của anh… Cô ta như bị mê hoặc, chậm rãi vươn tay ôm cổ anh.

Dưới làn da trắng nõn ngay trước mắt cô ta là mạch máu, cô chỉ liếm một chút, một chút thôi… Ethel há miệng, nặng nề liếm lên cổ Angus.

Angus giật mình, giơ tay ném cô xuống đất: “Cô điên rồi sao?!”

“Angus,” Ethel ngồi trên vạt váy lộn xộn, vẻ mặt bi thương, ánh mắt mê man, “Anh không thích tôi hôn anh sao?”

Nghe vậy, anh ngơ ngẩn, một lát sau mới mới lạnh lùng nói: “Thật ghê tởm, cô còn dám làm như vậy, tôi sẽ giết cô.”

Giết cô sao? Ethel từ từ cúi đầu, khẽ nở nụ cười, tựa như anh vừa nói một điều gì đó rất đáng cười, tiếng cười càng lúc càng lớn.

Angus không nhịn được lùi về sau một bước, trầm giọng hỏi: “Cô là ai?!”

Cô ta hơi nghiêng đầu, dung nhan xinh đẹp: “Tôi là Ethel, anh nghĩ tôi là ai?”

Trong lòng Angus rùng mình, trở tay cầm lấy cọc gỗ giắt sau thắt lưng, vừa rút ra, một bóng hồng đã nhào lên, bám chặt bên gáy anh!

Năm ngón tay tái nhợt, khớp xương nổi lên, anh cầm chặt cọc gỗ đã được mài bóng loáng, Angus vươn tay, không chút do dự đâm mạnh về phía cô ta!

Anh vốn có thể giết Ethel trước khi cô ta cắn anh, nhưng trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, Angus chợt nhớ lúc rạng sáng, trước khi đi, cô để lại câu nói kia ——

“Nếu tôi biến mất, anh có nhớ tôi không?”

Nếu cô gái ngu ngốc kia biến mất…

Mũi nhọn của cọc gỗ hơi lệch đi một chút.

Cảm giác đau đớn lan ra từ cổ, trên mặt Angus hiện ra vẻ đau đớn. Anh cắn răng, dùng sức trên cánh tay, đẩy sâu chiếc cọc gỗ thêm nửa tấc trên bụng Ethel, giọng nói lạnh lẽo: “Cô giết cô ấy đúng không, cô gái ngu ngốc kia chết trên tay cô, đúng không?!”

Có lẽ cô ấy chưa chết, có lẽ cô ấy chỉ đang trốn trong cơ thể cô ta, có lẽ là thế…

Angus nắm vai cô ta, chịu đựng cảm giác đau đớn trên cổ, rút cọc gỗ ra, đâm vào bụng dưới của Ethel một lần nữa, nhưng không đâm vào vị trí gây hại tới tính mạng của cô ta.

Khóe môi Ethel nhỏ xuống một giọt máu, cô ta cười quyến rũ: “Anh không dám giết tôi, nếu tôi chết, cô ta cũng không sống nổi.” Máu tươi của con người thật hấp dẫn, cô ta không kìm được muốn uống càng nhiều, nỗi ham muốn từ sâu trong linh hồn làm giọng điệu của Ethel trở nên cao vút.

Cô gái ngu ngốc kia, sẽ không muốn bị giam cầm trong cơ thể của ma cà rồng, trọn đời không thể thoát ra…

Angus mặt lạnh như sương, làn da tái nhợt, đôi mắt xanh sâu không thấy đáy.

Anh từ từ rút cọc gỗ găm trong người Ethel ra, giọng nói lạnh lẽo như kết thành băng: “Cô sai rồi, nếu cô ấy còn sống, chắc chắn sẽ hi vọng tôi giết chết cô.”

Sau đó, anh sẽ rất nhớ cô, vĩnh viễn.

Angus vươn tay, nhắm vào trái tim Ethel, đâm mạnh xuống!