“Đem toàn bộ mua căn hộ cho em như vậy, sau này anh tính sao?”

Anh có chút mê man ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt lộ ra một nét khiến người khác không khỏi đau lòng.

“…Anh? Tiểu Diễn, không cần lo cho anh.”

“Anh.” Tôi nghiêm giọng nói. “Anh nói như thế, nhưng em không thể không lo.”

“Thật sự…không cần lo lắng cho anh. Anh sẽ sống tốt…”

“Sau này anh còn ở lại thành phố này?”

“…À…ừ.” Anh nói xong lại nhìn tôi, biểu tình hốt hoảng. “Nhưng nếu em không muốn anh ở chỗ này…”

“Nếu em không muốn anh ở đây, anh sẽ rời đi sao?”

“…Ừ.” Anh cuối cùng cúi đầu, cười nhạt, không giấu nổi tia u ám trong đôi mắt.

Chịu tác động của men rượu vậy mà anh vẫn như cũ không thành thực. Chỉ có biểu tình là chân thực hơn nhiều.

Tôi ôm anh, cảm thấy đau lòng. Trước kia đâu có như vậy, bị tôi làm khổ đến mức bây giờ cái gì cũng không dám nói thật lòng hay sao?

“Anh, anh biết không? Em rất chán ghét anh như bây giờ.”

Anh cuối cùng cười không nổi, nhắm mắt lại.

“Luôn nghĩ một đằng, nói một nẻo. Em vẫn còn nhớ rõ, người mà em thích là một người rất thẳng thắn.”

“…”

“Đối với những lời em nói ra, khi em muốn rời đi, sẽ nói rằng “đừng đi”, sẽ hết lần này đến lần khác nói rằng “anh yêu em””.

“…”

“Anh, anh đã không còn yêu em nữa sao?”

“…”

“Trong lòng anh, em đã không còn được như khi trước đúng không?”

Anh vốn đang mơ mơ màng màng, nghe như vậy đột nhiên thanh tỉnh, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ cũng vì xấu hổ mà không lên tiếng. Cả người anh cứng đơ, tôi biết anh lại căng thẳng, bí mật bị tôi vạch ra như vậy, bối rối luống cuống không biết làm thế nào.

Tôi cảm thấy nhất định không thể để anh thanh tỉnh hẳn, cho nên nhân cơ hội này hỏi bằng hết.

“Anh, cho anh trả lời một lần nữa. Nhất định phải nói thật. Đem toàn bộ cho em như vậy, sau này anh tính thế nào?”

Anh không lên tiếng. Tiếp đó lắc đầu thật mạnh như thể muốn tỉnh táo lại.

Tôi bên cạnh liên hồi thúc giục, chậm rãi sau đó anh nói: “Anh…anh không biết.”

“Vậy sau này…có ở lại thành phố này không?”

“…”

“Nói chuyện!”

“Nếu…nếu em không muốn anh ở đây…”

“Nói thật!”

Nháy mắt khuôn mặt anh tái nhợt, môi hơi run run, nghẹn giọng nửa ngày mới nói được.

“Em…nếu em không để ý…anh nghĩ…anh vẫn sẽ ở lại…ở lại thành phố này…”

“Tại sao?”

“…”

Anh không đáp. Mãi sau mới nhẹ giọng nói: “Tiểu Diễn, anh…thật sự không sao. Không cần lo lắng.”

“…”

“Em không cần lo mà. Anh rất tốt…”

“…”

Đã say thành như vậy vẫn không chịu nói thật, tôi quả thực sắp không còn kiên nhẫn, một phen kéo lấy cổ áo anh, bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình. Giây phút ấy anh để lộ ra sự bi ai, cúi đầu xuống.

“Anh…anh chỉ cần nhớ rõ…Tiểu Diễn đã từng…quan tâm anh rất nhiều…là đủ rồi.”

“Đã từng…thực sự thích anh…yêu thương anh. Đã từng…cùng nhau ở một chỗ…rất hạnh phúc.”

“Chỉ cần nhớ những điều ấy…là đủ.”

“Sau này ở lại đây…ngẫu nhiên nhìn thấy em, từ xa thôi, như vậy…”

“Như vậy…cũng đủ rồi.”

Anh nói xong, nước mắt cuối cùng rơi khỏi khóe mắt, toàn thân mềm nhũn như thể sắp ngã ra sofa, tôi vội đỡ lấy, kết quả cả hai cùng ngã ngồi dưới đất, người tôi bị va vào góc bàn, đau gần chết.

Chờ tôi phục hồi lại tinh thần, anh ôm tôi, rúc vào ngực tôi. Anh khóc, lại luôn miệng nói “Thực xin lỗi…thực xin lỗi…thực xin lỗi…thực xin lỗi…Tiểu Diễn.”

Tôi đưa tay đến nâng mặt anh lên.

Lông mi đó, đôi mắt đó, khuôn mặt cùng cơ thể quen thuộc đó, tất cả, tất cả, tôi đều muốn ôm xiết vào lòng.

Giờ phút này, bên tai chỉ toàn là những lời xin lỗi.

“Thực xin lỗi…thực xin lỗi…”

Anh vẫn cúi đầu, thì thào nói.

“Tiểu Diễn, cuộc đời này, hi vọng lớn nhất chính là thấy em được hạnh phúc…”

“Chính là sự tồn tại của anh lại hủy diệt hạnh phúc của em, cướp đi tất cả của em, khiến cho em phải khổ…”

“Anh nghĩ muốn bù đắp cho em. Vẫn luôn muốn bù đắp cho em. Thế nhưng anh ngu ngốc như vậy…những gì em mất đi, anh đều không giúp em lấy lại được, đều không tìm về được. Anh chỉ khiến em thêm phiền toái, chọc giận em, anh…cái gì cũng làm không xong.”

“Thậm chí khi em muốn biến mất ngay trước mặt anh, cho anh lựa chọn, anh cũng lại không thể nào chọn em…”

“Người như anh…chỉ như thế. Bây giờ còn nói những lời này, khẳng định càng khiến em chán ghét. Anh cái gì cũng không có, chỉ có cửa tiệm kia. Thật vất vả kinh doanh, cuối cùng cũng mua cho em được một ngôi nhà. Em còn trẻ, hiện tại cái gì cũng có, chỉ cần em cố gắng, tương lai..nhất định sẽ hạnh phúc…”

Tôi cảm thấy không tài nào hít thở nổi, bầu không khí như đặc quánh lại. Thứ ở trong ***g ngực vừa đau đớn, thít chặt, vừa vui sướng khôn tả.

“Anh, anh thật khờ đến mức khiến người khác tức giận!”

Tôi không thèm nói nữa, kéo anh qua hôn.

Cả người anh cứng đờ lại. Bời môi vẫn lưu lại hương vị của rượu trái cây, vừa tinh khiết vừa quyến rũ, khiến tôi muốn ngừng cũng không ngừng lại được.

Tay anh, khắp người anh lúc này đang run rẩy. Từ cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào, anh muốn giãy giụa, muốn phản kháng, thế nhưng khí lực không có, cho dù có, tôi nhất định cũng không để anh thoát ra.

Khiến người khác muốn ở cạnh, khiến người khác đau lòng, khiến người khác mê luyến…anh của tôi…

Người duy nhất còn lại bên tôi, người duy nhất tôi dành trọn tình cảm.

Hôn đến lúc không thể hô hấp nổi tôi mới buông anh ra. Anh vẫn tiếp tục ngây ngốc một hồi, tôi đứng lên lục tìm trong túi áo, sau đó quỳ xuống trước mặt anh.

Lần này là quỳ một gối.

Bởi vì thứ tôi vừa tìm, chính là chiếc nhẫn kim cương mua từ Hồng Kông về giúp Lôi Nam Vũ. Chiếc nhẫn này vì thế không đến được tay Lôi Nam Vũ rồi.

Tôi nghĩ Lôi Nam Vũ sẽ cực kì oán giận, nhưng hẳn cũng sẽ hiểu cho tôi.

Dù sao đây cũng là chuyện cả đời của tôi.

-Hết chương 70-