Trong thoáng chốc ba người đã xuống đến chân núi, băng qua rừng.

Nhạc Nhạn Linh buông tay hai nàng ra hối hả nói:

- Nhanh lên, Vân muội vẫn chỉ huy người của Thiên Phụng bang lẩn tránh, bọn Mật Tông hầu hết đều có tà thuật, e họ không ứng phó nổi. Liễu Dao Kim vừa mới tiếp nhiệm ngôi bang chủ, nhất thời e chưa thu phục được lòng bang chúng, hãy đi mau.

Vân Phụng Ảnh lo lắng do dự:

- Linh ca, tiểu muội…

Nhạc Nhạn Linh kiên quyết ngắt lời:

- Chúng ta chỉ cần lòng trong sáng, nào sợ những lời thị phi, Vân muội đừng do dự nữa.

Vân Phụng Ảnh bặm môi, bỗng như hạ quyết tâm lớn, gật đầu nói:

- Được, tiểu muội đi đây!

Đoạn ném cho hai người cái nhìn sâu lắng, tung mình phóng đi như bay, tuy nàng không nói gì, nhưng ánh mắt biểu lộ rất rõ ràng, ý bảo Nhạc Nhạn Linh chớ quên những lời đã hứa hẹn khi nãy.

Tình hình tuy khẩn cấp nhưng Thái Phụng Tiên Tử thấy hai người như vậy cũng liến thoắng nói:

- Từ cô nương tiến đến Vân muội tốc độ nhanh ghê!

Nhạc Nhạn Linh đỏ mặt:

- Bây giờ là lúc gì mà Sương muội còn bỡn cợt thế này, hãy đi triệu tập thuộc hạ mau, chắc chắn bọn Mật Tông không chỉ phái đến bốn hộ pháp, hẳn là còn đại binh theo sau nữa.

Thái Phụng Tiên Tử lè lưỡi làm mặt xấu:

- Vâng, lão đại, còn tướng lệnh gì nữa không?

Nhạc Nhạn Linh dở khóc dở cười không nén được phì cười nói:

- Hết rồi! À này, tốt hơn là người của Sương muội không nên vào cốc, hãy giữ chặt nơi cửa cốc, đừng cho bọn Mật Tông có cơ hội cứu viện.

Thái Phụng Tiên Tử liền dẹp bỏ liến thoắng:

- Còn tiểu muội thì sao? Có cần vào trong cốc không?

Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:

- Sương muội còn chỉ huy họ, sao vào trong cốc được.

- Không, tiểu muội phải vào cốc mới được.

Giọng nói Thái Phụng Tiên Tử rất kiên quyết, biểu lộ sự quan tâm lo lắng trong lòng nàng.

Nhạc Nhạn Linh nghe vậy liền hoảng lên nói:

- Sương muội vào cốc thì những người kia làm sao? Họ sẽ trở thành rắn không đầu còn gì?

- Tiểu muội sẽ chọn người thay mặt chỉ huy, Linh ca yên tâm khỏi lo, vậy được chứ?

Nhạc Nhạn Linh đang nóng lòng cho cuộc chiến trong cốc, không muốn tiếp tục xảy ra chuyện lôi thôi với nàng, đành nghiêm giọng nói:

- Thôi được, Sương muội hãy liệu mà làm, nhưng phải chọn một người thực sự có năng lực chỉ huy mới được!

Thái Phụng Tiên Tử thấy vậy hớn hở nhoẻn miệng cười, phi thân phóng đi ra ngoài cốc, tốc độ nhanh như chớp, thoáng chốc đã mất dạng.

Nhạc Nhạn Linh cảm khái lắc đầu lẩm bẩm:

- Mình tuy độc tố trong cơ thể được giải trừ, công lực tiến bộ nhiều, nhưng so với các nàng thật là kém xa.

Vừa dứt lời, bỗng nghe nơi xa vọng đến tiếng Huyết Diện Kim Cang cười to nói:

- Không có chi! Không có chi! Huyết Diện Kim Cang mỗ bình sinh rất khinh thường những kẻ thiếu can đảm mặc dù ngươi đánh thua mỗ nhưng vẫn liều chết chiến đấu, chỉ vậy cũng đủ khiến mỗ bội phục rồi.

Cửu Văn Long tiếp lời:

- Tiểu tử ngươi bội phục, thật là điều đáng quý, tuy nhiên mỗ cũng rất là bội phục ngươi.

Hai người đều không biết khiêm tốn, nên một khi khiêm tốn thành ra ngớ nga ngớ ngẩn, hết sức khôi hài nực cười.

Nhạc Nhạn Linh liền phóng đi về phía hướng ấy, chừng bảy trượng thì gặp hai người từ một góc núi đi ra.

Hai người vừa trông thấy Nhạc Nhạn Linh liền sửng sốt, đoạn cùng khom mình thi lễ nói:

- Công tử ở đây một mình ư?

Nhạc Nhạn Linh vội nói:

- Hai vị cô nương đã đi trước rồi, trong cốc…

Cửu Văn Long nóng tính, không chờ Nhạc Nhạn Linh dứt lời đã hỏi:

- Trong cốc có kẻ địch đến phải không?

Nhạc Nhạn Linh gật đầu:

- Phải, bốn hộ pháp của phái Mật Tông.

Cửu Văn Long nhướng mày:

- Để Cửu Văn Long mỗ đi giết vài tên rồi hẵng tính.

Đoạn liền sải bước toan phóng đi vào cốc.

Huyết Diện Kim Cang vừa nghe nói đến bốn tên hộ pháp của phái Mật Tông liền tức biến sắc mặt, vội lớn tiếng gọi:

- Hãy khoan, mỗ đã gặp bốn người này rồi, ngươi đi không được!

Cửu Văn Long chững bước:

- Sao lại đi không được?

Huyết Diện Kim Cang chau mày nói:

- Chắc chắn ngươi không phải địch thủ của họ.

Cửu Văn Long nghe vậy cả giận:

- Vậy thì ngươi hãy đi theo xem thử xem.

Đoạn sải bước bỏ đi.

Nhạc Nhạn Linh biết Huyết Diện Kim Cang là người ương ngạnh thà gãy không cong, chẳng dễ gì phục người, giờ nghe y nói một cách nghiêm trong như vậy, biết là sự thể chẳng phải tầm thường, bèn vội quát ngăn:

- Cửu Văn Long, hãy khoan, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trước hết hãy nghe Huyết Diện Kim Cang nói về lai lịch của họ rồi chúng ta hãy đi cũng chẳng muộn.

Đoạn quay sang Huyết Diện Kim Cang nói:

- Chúng ta vừa đi vừa nói.

Huyết Diện Kim Cang mặt vẫn căng thẳng sải bước, vừa đi vừa nói:

- Mỗ không biết lai lịch của họ, nhưng binh khí họ sử dụng thì mỗ đã được chứng kiến.

Cửu Văn Long hỏi:

- Binh khí gì vậy?

- Mỗi người sử dụng một ống tre to, màu sắc khác nhau, đuờng kính chừng ba tấc và dài năm tấc.

Cửu Văn Long cười phá lên:

- Ha ha.. thì ra ngươi sợ bị đánh.

Nhạc Nhạn Linh nghe vậy liền trĩu lòng, bởi ống tre dù rắn đến đâu cũng chẳng phải sắt thép, nếu bên trong không có gì ghê ghớm thì đầu thể khiến Huyết Diện Kim Cang kinh sợ đến thế này, bèn nói:

- Cửu Văn Long đừng xen vào, hãy để cho y nói tiếp.

Huyết Diện Kim Cang nói tiếp:

- Lúc mỗ canh bắt rắn mào gà, bốn người này từng đến Vạn Trùng cốc tìm tông chủ Mật Tông, bảo họ cũng là người Tây Tạng, sẵn lòng phục vụ dưới trướng và yêu cầu tông chủ ban chức cho họ. Tông chủ bèn hỏi bọn họ có sở trường gì, và bảo bọn họ thi thố thử xem, còn như bọn họ bằng lòng chịu sự chỉ huy của bất kỳ đuờng nào thì không cần mạo hiểm. Bằng không chết trong Vạn Trùng cốc thì chẳng oán trách được ai, nhưng bốn người đã quyết định mạo hiểm ở trong cốc.

Cửu Văn Long lại không nén được hỏi:

- Kết quả ra sao? Họ có chết hay không?

Huyết Diện Kim Cang lừ mắt:

- Đã chết thì đâu còn đến đây được nữa.

Nhạc Nhạn Linh nóng ruột hỏi:

- Vậy trong ống tre kia có thần thông gì vậy?

Huyết Diện Kim Cang chậm rãi kể tiếp:

- Lúc đầu mỗ chỉ thấy một lão già áo đỏ và sử dụng ống tre màu đỏ, khi lũ độc trùng tấn công, lão ta quét ống tre, phún ra một chất lỏng, liền tức xung quanh lửa cháy xanh rực, thiêu chết hàng ngàn độc trùng, tông chủ thấy vậy lập tức phong cho họ chức hộ pháp.

Cửu Văn Long nhíu mày:

- Nếu đối thủ lão là người nội công thâm hậu, một chưởng đánh cho chất lỏng kia bay về, vậy há chẳng trở thành tự thiêu rồi còn gì? Huyết Diện Kim Cang lắc đầu:

- Bốn người này chẳng những binh khí hung độc, nội công cũng rất thâm hậu, không thì người xảo quyệt như tông chủ Mật Tông lẽ nào không nghĩ đến điều ấy.

Nhạc Nhạn Linh gật đầu:

- Rất có lý, chúng ta đi nhanh lên, có lẽ họ chưa biết sự lợi hại của bốn người này.

Trong lòng chàng đang lo cho sự an nguy của Vân Phụng Ảnh, dứt lời liền dẫn trước phi thân vào cốc.

Huyết Diện Kim Cang tiếp bước, Cửu Văn Long đuổi theo hỏi:

- Ngươi không phải là sợ sao? Huyết Diện Kim Cang cười phá lên:

- Sự sống chết có gì đáng bận tâm, chẳng qua mỗ sợ Nhạc công tử không biết rõ về họ mà bị độc thủ, như vậy thì lấy ai lo liệu các nàng?

Cửu Văn Long cũng cười phá lên:

- Thật không ngờ ngươi lại hiểu biết về tình yêu như thế!

- Nếu mỗ mà hiểu biết gì là tình yêu thì bây giờ đâu được thảnh thơi thế này!

Hai người vừa đi vừa nói, sớm đã bị Nhạc Nhạn Linh bỏ lại phía sau mười mấy trượng.

Qua khỏi một khu rừng thấp, Nhạc Nhạn Linh đã đến giữa sơn cốc, quét mắt nhìn một lượt thấy bang chúng Thiên Phụng bang đang bao vây một lão nhân áo bào đỏ, tóc đỏ, hai mắt lộ ra, tướng mạo rất hung ác, đang giao chiến ác liệt với Vân Phụng Ảnh.

Cách đó không xa là ba lão nhân tuổi tác không xa nhau, người giữa mặc áo bào đen, hai mắt sâu hoắm, hệt như bộ xương người vừa đào trong cổ mộ ra, người bên phải mặc áo bào xanh, miệng nhọn râu xồm, sắc mặt xám trắng, người cao lêu nghêu.

Trong tay ba người đều có một ống tre giống với màu áo.

Ba lão nhân tuy bị bao vây, thấy Vân Phụng Ảnh ngọc chưởng tung bay, dần áp đảo lão nhân áo đỏ có phần núng thế, nhưng không đến nỗi thua bại trong vòng năm ba chiêu.

Đằng kia, tân Thiên Phụng bang chủ Liễu Dao Kim mắt không rời khỏi ba vị lão nhân kia, như đề phòng họ ra tay ám toán.

Lúc này lão nhân áo đỏ bỗng biến chiêu quát to:

- Người dám tỷ đấu chưởng lực với lão phu không?

Vân Phụng Ảnh tuy nhận thấy ống tre màu đỏ trong tay đối phương có vẻ kỳ lạ trong lòng sớm đã đề phòng, nhưng không rõ công dụng thế nào, nghe vậy liền lạnh lùng quát:

- Vậy lão hãy tiếp bổn cô nương một chưởng trước thử xem!

Dứt lời biến chiêu Hồi Phong Dâng Liễu hữu chưởng với bảy thành công lực bổ ra, đồng thời tả chưởng vận công phòng bị.

Lão nhân áo đỏ có dụng tâm riêng, nghe vậy quát to:

- Khá lắm!

Ống tre chớp nhoáng chuyển sang tay trái, hữu chưởng với mười hai thành công lực bổ ra, bùng một tiếng rền rĩ, cát đá tung may mù mịt, gió xoáy bốc cao mười mấy trượng, uy thế thật kinh người.

Vân Phụng Ảnh lùi sau hai bước, lão nhân áo đỏ cũng lùi sau hai bước.

Lão nhân áo đỏ thấy thế kinh hãi thầm nhủ:

“Ả này ghê gớm thật, đã giữ lại công lực tự phòng mà còn uy mãnh thế này, nếu thực sự một chọi một, chắc chắn mình không phải địch thủ.”

Đọan liền sinh lòng ghen tỵ, sát cơ càng gia tăng, bèn giả vờ cười khinh miệt nói:

- Lão phu tưởng đâu Thiên Phụng bang chủ có công lực kinh thiên động địa gì, thì ra cũng chỉ ngang ngửa với lão phu, thật nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn là nghe danh.

Trước bang chúng đệ tử đông thế này, Vân Phụng Ảnh vốn đã thấy xấu hổ rồi, huống hồ lúc này lại phát giác người yêu cũng đang có mặt.

Vân Phụng Ảnh liền nhướng mày tức giận quát:

- Vậy lão hãy tiếp bổn cô nương một chưởng nữa thử xem!

Dứt lời song chưởng lập tức tung ra toàn lực với chiêu Khí Thôn Hà Nhạc công vào lão nhân áo đỏ.

Lão nhân áo đỏ đang mong nàng như vậy, liền mừng rỡ quát vang:

- Lão phu sợ người hay sao?

Dứt lời hữu chưởng đã vung ra, vẻ như dùng nhiều sức lực nhưng thật ra là hư chiêu, với mục đích dẫn dụ Vân Phụng Ảnh tung ra hết lực, không còn sức tự vệ nữa.

Nhạc Nhạn Linh thật không ngờ Vân Phụng Ảnh là một bang chủ, từng trải nhiều trận chiến sinh tử, giờ lại nóng nảy thế này, bèn vội quát to:

- Vân muội, hãy bình tĩnh!

Nhưng đã muộn, chỉ thấy bóng đỏ nhấp nhoáng, Lão nhân áo đỏ đã tung mình lên không, tay phải tung ống tre nói:

- Nha đâu, ngươi tưởng lão phu dễ bắt nạt lắm hay sao?

Rồi thì một làn chất lỏng từ bốn phương tám hướng chụp xuống đầu Vân Phụng Ảnh, tốc độ nhanh như tia chớp, hiển nhiên không phải là vung ra mà là dùng sức phóng ra.

Chất lỏng đó gặp gió liền bốc cháy xanh rờn, phủ trùm một khoảng rộng hơn bảy trượng, khiến người không biết đuờng nào né tránh.

Vân Phụng Ảnh nghe tiếng quát của Nhạc Nhạn Linh liền tức tỉnh táo tâm thần, song nội lực đã tung ra, không sao thu hồi được nữa, lúc này muốn đề khí tụ công, tung mình né tránh đã không còn kịp, thầm thở dài nhủ:

“Thôi rồi, thật không ngờ kết cuộc của Vân Phụng Ảnh lại như thế này!”

Ngay khi ấy, Vân Phụng Ảnh bỗng cảm thấy một cánh tay ôm ngang lưng, rồi thì nhanh như chớp vọt ngang ra xa tám chín trượng, chân vừa chạm đất sau lưng đã vang lên tiếng rú thảm liên hồi.

Vân Phụng Ảnh vừa mới định thần, bên tai bỗng vang lên tiếng Nhạc Nhạn Linh trách yêu:

- Vân muội là người giàu kinh nghiệm chiến đấu, hôm nay sao lại dễ dàng nổi nóng đến thế? Hãy nhìn xem, đã làm lão ta thừa cơ đả thương nhiều người thế kia, nếu ngu ca mà không nhanh tay thì Vân muội cũng thọ thương rồi còn gì?

Vân Phụng Ảnh ngoảnh lại nhìn, thấy có bảy tám nữ đệ tử toàn thân bốc cháy, đang lăn lộn trên mặt đât kêu la thảm thiết.

Vân Phụng Ảnh quay sang ngượng ngùng nhìn Nhạc Nhạn Linh, bỗng bật khóc sướt mướt.

Nhạc Nhạn Linh vội dùng tay áo lau nước mắt cho nàng khẽ bảo:

- Đừng khóc, đây đều là thuộc hạ trong bang Vân muội trước đây, họ sẽ cười Vân muội đấy.

Vân Phụng Ảnh nghẹn ngào:

- Linh ca không giận nữa ư?

Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:

- Ngu ca đâu hề giận, thôi đừng khóc nữa, chỉ cần từ nay khi đối địch phải cố gắng hết sức giữ bình tĩnh là được rồi. Bằng không e sẽ dễ bị người ám toán.

Vân Phụng Ảnh liền ngoan ngoãn gật đầu:

- Tiểu muội sẽ nhất định vâng lời Linh ca.

Nhạc Nhạn Linh nhẹ đẩy nàng ra:

- Vân muội hãy chờ đây, để ngu ca đối phó với lão cho.

Vân Phụng Ảnh vội nắm lấy tay chàng:

- Hai ta cùng đối phó.

Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:

- Lão ta chỉ có một mình, Vân muội hãy lược trận cho ngu ca, ngoan nào!

Vân Phụng Ảnh gật đầu, quan tâm khẽ nói:

- Linh ca hãy thận trọng nhé! Nhạc Nhạn Linh gật đầu, quay người đi đến trước mặt lão nhân áo đỏ cách chừng tám thước lạnh lùng nói:

- Các hạ thật là xảo trá!

Lão nhân áo đỏ cười khảy:

- Không dám, không dám, các hạ quá khen.

- Tại hạ muốn được lãnh giáo độc hỏa của các hạ!

- Các hạ danh tính là gì?

- Nhạc Nhạn Linh.

Lão nhân áo đỏ sửng sốt:

- Sao? Người là Nhạc Nhạn Linh ư? Tiểu tử, tất cả cũng tại ngươi, đã khiến cho bốn kỳ nữ Trung Nguyên xảy ra xung đột tranh chấp, lão phu đã có ý định diệt trừ ngươi từ lâu. Nào, đến đây lão phu quyết không đẻ cho ngươi thất vọng đâu.

Nhạc Nhạn Linh thừa lúc đối phương đang nói đã vận tụ công lực vào song chưởng, chàng tin là lão nhân áo đỏ không bao giờ ngờ là chàng lại dốc toàn bộ công lực tấn công chứ không giữ sức tự bảo, chàng liền quát to:

- Hãy tiếp chiêu đây!

Đồng thời đã với chiêu Huyết Lưu Phiên Cân nhanh như chớp bổ ra.

Lão nhân áo đỏ quả không ngờ Nhạc Nhạn Linh đã biết rõ độc hỏa của mình lợi hại mà vừa xuất thủ đã thi triển toàn lực nên cười khảy nói:

- Sớm nghe Nhạc Nhạn Linh công lực không bằng tứ nữ, có lẽ lời đồn chẳng ngoa, lẽ nào lão phu lại sợ ngươi.

Trong khi nói hữu chưởng đã vung ra với chiêu Phong Quyển Tàn Vân thẳng thừng đón tiếp.

Bùng một tiếng vang dội, trong cát đá mịt mù, Lão nhân áo đỏ bị đẩy lùi ra xa hơn ba thước, nơi ngực khí huyết sôi sục, cánh tay phải đau nhói, tức tối thầm nhủ:

“Mình đã mắc hỡm tên tiểu tử này rồi.”

Nhạc Nhạn Linh lùi sau một bước, lòng thoáng kinh hãi, song chàng đã chiếm tiên cơ, đâu có chịu để cho đối phương có thời gian nghỉ thở, liền tức quát to:

- Hãy tiếp thiếu gia một chiêu nữa đây!

Dứt lời liên tiếp công ra bảy chưởng, bóng dày đặc như những áng mây đỏ, khiến cho Lão nhân áo đỏ hoàn toàn không có cơ hội hoàn thủ.

Ba người kía vừa thấy lão đại bị khốn đốn, liền phừng lửa giận, bất giác cất bước tiến tới như định xuất thủ.

Đột nhiên một tiếng nói lạnh toát vang lên:

- Ba vị còn nhận ra Mai Ngọc Sương này không?

Ba lão nhân ngẩng lên, liền biến sắc mặt, lão nhân áo đen lạnh lùng nói:

- Cô nương muốn gì?

Thái Phụng Tiên Tử đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh đang trong trận đấu, thấy chàng hoàn toàn chiếm ưu thế mới yên tâm nói:

- Bổn cô nương tạm thời chưa muốn gì cả, nhưng tốt hơn ba vị đừng nên động đậy.

Vừa dứt lời bỗng nghe lão nhân áo đỏ hét lên:

- Ai phóng độc châm vậy?

Rồi thì bình một tiếng, lão nhân áo đỏ thét to, bị Nhạc Nhạn Linh một chưởng đánh văng ra xa hơn trượng.

Ba lão nhân kia thấy vậy cả giận cùng quát to:

- Bọn tiểu bối này, lão phu lấy mạng các ngươi hết!

Liền thì ba ống tre quét ra ba hướng khác nhau, nước đen, sương xám, và phấn xanh bay tứ tung.

Thái Phụng Tiên Tử kinh hãi quát to:

- Lui mau, nước độc, phấn xám, độc trùng, dính vào người là chết ngay.

Nhưng nói thì dễ, hành động thì khó, huống hồ bang chúng Thiên Phụng bang võ công đều kém xa ba người, liền tức tiếng rú thảm vang trời, ba bốn mươi người đều ngã gục.

Ba lão nhân lúc này lửa giận ngập lòng, thấy còn có người thoát thân, liền buông tiếng gầm vang, lại toan xuất thủ…

Đột nhiên một tiếng cười lạnh tanh vang lên:

- Ha ha… nếu ba vị chưa kịp dừng tay, lệnh huynh sẽ đi gặp Diêm vương ngay.

Bốn lão nhân này vốn là bốn anh em thân sinh, bởi tính nết quái đản nên thường rất ít trò chuyện nhưng tình cảm thì lại rất thắm thiết nghe vậy liền đều giật mình kinh hãi, dừng tay đưa mắt về phía phát ra tiếng nói, liền sửng sốt kêu lên:

- Ồ! Độc thánh Công Tôn Đào!

Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng ngoảnh lại, quả đúng là Độc Thánh Công Tôn Đào mà chàng đã thả ra trong Đào Hoa Cốc, bất giác nhướng mày lòng thầm tức giận.

Độc Thánh Công Tôn Đào quét mắt nhìn quanh, cười nói:

- Không dám, lão phu Công Tôn Đào chưa xưng được là thánh.