*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Buổi đấu giá kéo dài từ 12 giờ đến hơn 2 giờ chiều với vô số vật phẩm quý giá.
Nhưng những thứ lọt vào mắt xanh của Bạch Tịnh Tuyết lại vô cùng ít, ngoại trừ miếng ngọc thời Tây Chu ra chỉ có bức tranh thư pháp Thiên lý giang sơn đồ của Vương Hy Mạnh được đấu giá hơn 10 triệu USD cùng với bức tranh Lạc thần phú đồ của Cố Khải Chi được bán với giá hơn 12 triệu USD và cuối cùng là con dao phẫu thuật đầu tiên của Y quốc được cô mua về với con số 2 triệu nhân dân tệ.
Đến lúc này gần như mọi kiên nhẫn của đám người Bạch Tử Hàn đã bị bào mòn gần hết mà vật phẩm họ muốn tìm vẫn chưa được đưa lên.
Thậm chí, hai người vốn luôn thích bày trò, chọc ghẹo người khác như Mark và Rich cũng chịu không nổi phải ngủ gật ngay tại chỗ.
Tướng ngủ của bọn họ rất xấu, hai chân của Mark thì kẹp lấy cổ của Rich, mà tay phải của Rich lại nắm chặt lấy góc áo của Mark còn tay trái thì không biết vô tình hay cố ý lại đặt ở giữa hai chân của người nào đó, chỉ cần có ai đi ngang qua đụng vào hay Mark di chuyển một chút nhất định có thể khiến vật thể giữa hai chân kia nằm gọn trong tay Rich.
Chứng kiến một màn này, Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ không khỏi ném cho hai người kia ánh mắt khinh bỉ, trong đó còn mang theo tia thấu hiểu, bộ dáng Chúng tôi hiểu mà, nhưng đây là nơi công cộng cần kiềm chế.
Mà Lãnh Duật vẫn như trước, từ lúc ban đầu, ánh mắt anh đã dính chặt trên người Bạch Tịnh Tuyết, chưa từng rời đi một lúc nào, nếu có thì cũng chỉ là nhìn sơ qua từng vật phẩm đấu giá trên sân khấu một chút rồi lại đặt hết sự chú ý của mình vào người Bạch Tịnh Tuyết, đôi môi hơi nhấp, nói không nên lời.
Trong khi đó, người bị người khác chú ý lại hoàn toàn bỏ qua cái nhìn mãnh liệt chứa chan cảm xúc của Lãnh Duật, làm như không thấy, không đúng hơn là coi Lãnh Duật như không tồn tại.
Vì thế trước ánh mắt của anh, Bạch Tịnh Tuyết hoàn toàn thản nhiên quan sát cuộc đấu giá, tranh giành kịch liệt đang diễn ra ở tầng một.
Lâu lâu lại cầm ly rượu trên bàn lên, uống một ngụm, bình tĩnh giống như đang tham gia một bữa tiệc chứ không phải đi phá án, điều tra vật chứng.
Cố Tư Dạ và Bạch Tử Hàn thì khác.
Dù là con cháu trong gia tộc quyền thế đứng đầu ở thành phố S nhưng dường như họ không hề có hứng thú với những cuộc chơi của các thiếu gia, tiểu thư thuộc giới thượng lưu, cũng như rất ít khi xuất đầu lộ diện trong các bữa tiệc xã giao hay có mặt trên các trang bìa tạp chí.
Đối với bên ngoài tin tức về cuộc sống của Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ hoàn toàn được bảo mật.
Đến bây giờ mọi người chỉ biết Cố Tư Dạ và Bạch Tử Hàn là cặp đôi trúc mã lớn lên cùng nhau, là thiên chi kiêu tử hiếm có.
Một bên là Cố đại thiếu đứng đầu Cố gia, một bên là Bạch tam thiếu, cháu nội của Bạch lão tướng quân và là cậu em trai duy nhất của nhà tư bản đại tài Bạch đại tổng tại nắm quyền sinh sát hơn nửa thương giới Y quốc và cũng là hai đại thiên tài trụ cột của Khu 7 - Tổ chức thần bí nhất bảo đảm an toàn cho toàn quốc gia.
Ngay cả lúc này, có lẽ do là lần đầu Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ tham gia đấu giá ngầm dưới lòng đất nên thời điểm vừa bước vào họ mới cảm thấy khá hứng thú, chú tâm quan sát mọi thứ xung quanh nhưng trải qua hơn hai tiếng đồng hồ, nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, sự hứng thú của cả hai đã biến mất.
Nhất là đối với một người thích hoạt động như Bạch Tử Hàn, hiện tại anh chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, khó chịu, cả người cứng đơ.
Thế nhưng vì vụ án, vì vật chứng, Bạch Tử Hàn vẫn cố gắng chịu đựng, cùng Cố Tư Dạ ngồi một bên đọc tài liệu liên quan đến vụ mà Tạ Tranh vừa mới gửi tới.
Lúc này, bỗng nhiên tầng một truyền đến tiếng xôn xao bàn tán không thôi khiến gần như tất cả phòng bao ở tầng hai phải chú ý.
Thì ra người chủ trì ban đầu đã được thay bằng người khác.
Người này không ai khác chính là chàng trai đã đưa đám người Bạch Tịnh Tuyết lên phòng bao số một.
Hiện tại, anh không còn dáng vẻ lười biếng như thường ngày mà thay bằng bộ dáng lạnh lùng, lãnh đạm, cả người đều toát lên khí chất người sống chớ đến gần.
Ngay khi anh vừa bước lên sân khấu thì đồng thời có vài nhân viên cẩn thận mang lên một chiếc hộp gỗ cũ kĩ bên trên khắc họa tiết sắc sảo.
Michel cẩn thận mở nắp hộp ra, từ từ đặt chiếc hộp lên cao.
Khác hoàn toàn với vẻ cổ kính bên ngoài, vật phẩm bên trong lại mang màu sắc hiện đại, ánh lên ánh sáng sắc lạnh của kim loại.
Đám người Bạch Tịnh Tuyết và Lãnh Duật vừa thấy món đồ này, lập tức hồi phục tinh thần, ngồi thẳng dậy.
Michel thấy ánh mắt tò mò của mọi người trong hội trường thì khẽ nhếch môi tạo thành độ cong quỷ dị vì đã đạt được mục đích, từ tốn giới thiệu một cách tỉ mỉ.
"Đây là một chiếc mặt nạ vô cùng đặc biệt được một sinh viên nghiên cứu nằm trong hội yêu thích văn hóa Ma cà rồng thiết kế.
Nhìn thì đơn giản nhưng chiếc mặt nạ này hoàn toàn được thiết kế dựa trên các thông tin và tư liệu về ma cà rồng.
Phía trước là bốn cái răng nanh lớn dài nhọn bằng thép, phía sau kết hợp với một số cơ quan cố định, và có thể đeo trên mặt, Đặc biệt chiếc mặt nạ này rất sắc hoàn toàn có thể dùng làm vũ khí hay dụng cụ để đóng phim.
Giá khởi điểm ban đầu là 50 ngàn nhân dân tệ, mỗi lần tăng giá là 5 ngàn.
Đấu giá bắt đầu."
Đây là lần đấu giá cuối cùng, nếu như thường lệ vật phẩm được giữ lại đến cuối sẽ được ra giá với con số cao ngất ngưởng thì hôm nay lại khác.
Con số 50 ngàn có thể đối với người bình thường là rất lớn nhưng đối với giá trị của mỗi tiểu thư, thiếu gia ở đây thì nó cũng chỉ là một lần đua xe hay mua sắm mà thôi.
Thế nhưng chiếc mặt nạ này lại không dấy lên hứng thú với nhiều người.
Đặc biệt là đối với các vị tiểu thư, phu nhân yêu thích trang sức, thích những món phụ kiện đắt giá.
Đám đàn ông cũng không có cảm xúc gì, chỉ có ít người là cảm thấy hứng thú, mới mẻ muốn mua về trưng bày.
...!
Trong lịch sử dài lâu của mình, người Trung Quốc đã tạo ra rất nhiều tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.
Chúng đều là những báu vật vô giá của nền văn minh Trung Hoa.
Trải qua nhiều cuộc chiến loạn, những bức họa nổi tiếng từng thất lạc đã được thu thập trở lại trong những bảo tàng khác nhau trên toàn quốc.
* Lạc thần phú đồ: (bức họa về nữ thần sông Lạc) là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của họa sỹ, nhà thơ, nhà thư pháp nổi danh Cố Khải Chi, người thường được coi là ông tổ của nền hội họa Trung Hoa.
Cố Khải Chi vẽ bức "Lạc thần phú đồ" họa theo bài phú "Lạc thần đồ" của Tào Thực (192 – 232) viết về mối tình huyền hoặc với Lạc thần Mật Phi.
Qua nhiều triều đại, bức họa này vẫn được coi là bảo vật quốc gia.
Đến đời nhà Tống đã có 3 bản sao của "Lạc thần phú đồ" được lưu truyền.
Năm 1900, khi liên quân 8 nước tấn công vào Bắc Kinh, bức "Lạc đồ thần phú" đã bị mang đi.
Hiện một bản sao đang được trưng bày ở bảo tàng Cố cung Bắc Kinh, một bản khác nằm ở bảo tàng Feer Gallery (Washington, D.C, Mỹ).
Bản sao thứ ba hiện được lưu giữ ở bảo tàng tỉnh Liêu Ninh.
* Thiên lý giang sơn đồ: Vương Hy Mạnh là một thần đồng mỹ thuật sống dưới thời Bắc Tống.
Bức tranh "Thiên lý giang sơn đồ" (nước non ngàn dặm) được thần đồng này hoàn thành vào năm 1113 khi mới chỉ tròn 18 tuổi.
Đây được coi là một trong những tác phẩm đồ sộ nhất trong lịch sử hội họa Trung Hoa.
Với độ dài 11,9 mét, bức họa đã mô tả những cảnh quan tuyệt vời, kiến trúc độc đáo và cuộc sống yên bình của con người.
Nhìn bức tranh, người ta có thể cảm thấy sự thịnh vượng, phồn vinh của đất nước Trung Hoa.
.