“ Thảo dân Lý Yên Lạc! “ 

“ Thảo dân Lê Việt An! “

“ Chúng thảo dân đến từ trấn Thanh Dương, lộ Hải Đông xin bái kiến Ngô đại tướng quân! “ 

Lý Yên Lạc cùng Lê Việt An cung kính nghiêng người bái chào vị tướng quân dáng người cao lớn cùng thần thái cương trực đang ngồi ở chiếc bàn bên trong một chiếc liều vải.

“ Các ngươi đến đây xin cầu kiến ta vì việc gì? “ – Ngô Hiền đưa mắt quan sát hai nam thanh niên dáng người cao ráo cân đối, tuy trên người mặc hai kiện áo vải bình thường lại lấm lem bụi đường nhưng không vì thế mà có thể làm lu mờ đi sự thông minh, cơ trí thể hiện qua hai cặp mắt sáng ngời linh hoạt của họ.

“ Chúng thảo dân mạo muội đến quân doanh cầu kiến đại nhân, xin đại nhân thương tình đệ đệ của chúng thảo dân vì tuổi còn nhỏ không biết phân biệt nặng nhẹ đã dại dột tự ý đăng ký xin gia nhập vào đội ngũ tân binh mà mở lượng khoan hồng cho chúng thảo dân được phép đưa đệ đệ trở về nhà ạ! “ – Lý Yên Lạc cùng Lê Việt An vén cao vạt áo rồi quỳ gối trước mặt Ngô tướng quân khẩn thiết cất lời cầu xin.

“ Đệ đệ của các người tên họ là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? “ – Ngô Hiền khẽ chau mày, lên tiếng hỏi.

“ Đệ đệ của chúng thảo dân họ Triệu tên Tấn, cũng là người trấn Thanh Dương. Năm nay đệ ấy vừa tròn mười lăm tuổi ạ! “ – Lê Việt An không chút do dự đáp lời.

“  Luật pháp nước ta đã quy định rõ: Dân chúng trong nước được chia ra làm ba hạng; hạng tiểu hoàng nam từ mười tám đến hai mươi tuổi, hạng đại hoàng nam là từ hai mươi đến sáu mươi tuổi và hạng lão niên là những người trên sáu mươi tuổi… Đệ đệ của hai ngươi năm nay mười lăm tuổi vẫn chưa đến tuổi thành niên nên quả thật có thể xem xét lại tư cách ứng tuyển của hắn! “ – Ngô Hiền đưa mắt nhìn Lê Việt An rồi nhìn sang Lý Yên Lạc, đĩnh đạc lên tiếng nói.

“ Chúng thảo dân xin cảm tạ đại nhân! “ – Lê Việt An cùng Lý Yên Lạc chăm chú lắng nghe những lời Ngô Hiền nói, khuôn mặt đang ngưng trọng của hai cô dần dần giãn ra rồi chuyển sang mừng rỡ khi nghe đến câu nói cuối cùng của Ngô tướng quân. Cả hai cô vui mừng cúi đầu chạm đất để chân thành bày tỏ sự biết ơn của mình với vị tướng quân thấu tình đạt lý đang ngồi trước mặt.

“ Người đâu! Cho gọi Triệu Tấn người trấn Thanh Dương đến gặp ta! “ – Ngô Hiền nhìn về phía hai người lính trẻ quân phục chỉnh tề, trên tay cầm cây thương dài đang đứng gác ở cửa lều, trầm giọng ra lệnh.

“ Thuộc hạ tuân lệnh! “

Lý Yên Lạc và Lê Việt An vẫn quỳ trên đất, hai cô quay đầu nhìn theo bóng dáng của cậu lính trẻ tầm khoảng hai mươi tuổi sau khi lên tiếng nhận nhiệm vụ lập tức xoay người rời đi rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“ Tiểu dân Triệu Tấn xin tham kiến Ngô tướng quân! “ – Triệu Tấn vừa bước vào bên trong căn lều đã nhìn thấy hai bóng lưng quen thuộc của hai vị ca ca, cậu quỳ gối cúi đầu cất lời bái chào Ngô tướng quân rồi cắn mạnh vào môi, hai bàn tay nắm chặt thành quyền như muốn gom hết tất cả dũng khí của bản thân để chuẩn bị đối phó với những tình huống sắp diễn ra.

“ Triệu Tấn, hai người này có phải là huynh trưởng của ngươi không? “ – Ngô Hiền đưa mắt nhìn cậu thiếu niên dáng người cao gầy cùng khuôn mặt sáng láng, đôi mắt đen ẩn chứa sự chính nghĩa, chậm rãi lên tiếng hỏi.

“ Khởi bẩm Ngô tướng quân, họ là An ca ca và Lạc ca ca, là biểu ca của tiểu dân ạ! “ – Triệu Tấn cung kính đáp lời.

“ Triệu Tấn, năm nay ngươi mười lăm tuổi có đúng không? “ – Ngô Hiền nhìn Triệu Tấn nghiêm giọng hỏi.

“ Khởi bẩm đại nhân, tiểu dân năm nay mười lăm tuổi! “ – Triệu Tấn nhìn thẳng vào mắt Ngô Hiền không chút do dự đáp lời.

“ Ngươi có đọc kỹ và hiểu rõ những thông tin được ghi trên bảng chiêu mộ tân binh của chúng ta chưa mà lại tự ý đăng ký ứng tuyển như vậy? “ – Ngô Hiền nghiêm nét mặt, gằn giọng hỏi.

“ Bẩm tướng quân, tiểu dân đã đọc rất kỹ và cũng hiểu rất rõ ạ! Thảo dân không phải tự ý mà là tình nguyện ứng tuyển làm tân binh với mong muốn được đóng góp sức lực của mình để bảo vệ non sông đất nước ạ! “ – Triệu Tấn vẫn bình tĩnh trả lời câu hỏi của Ngô Hiền.

Lê Việt An vừa nghe xong câu trả lời của Triệu Tấn, cô lập tức đưa mắt nhìn sang Lý Yên Lạc, cách ăn nói sắc bén cùng lập luận theo kiểu bắt bẻ câu từ của người khác như vậy của tiểu Tấn chắc chắn là học được từ Lý Yên Lạc.

Lý Yên Lạc khẽ chớp mắt sau đó nuốt xuống một ngụm khí, cô hơi nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, cố tình né tránh ánh mắt như đang lên án cô dạy hư trẻ nhỏ của Lê Việt An.

“ … Phụ mẫu của tiểu dân đều mất mạng dưới tay của lũ giặc Nguyên, chính mắt tiểu dân nhìn thấy! Tiểu dân một lòng muốn đem sức lực và sinh mạng của mình cống hiến cho đất nước, muốn diệt sạch lũ giặc mọi rợ để bảo vệ những người dân chân yếu tay mềm giống như phụ mẫu của tiểu dân! “ – tiểu Tấn hai mắt đã muốn ngấn nước, kiên định xác quyết mục tiêu cùng lý tưởng của mình.

“ Đệ dựa vào cái gì mà muốn diệt sạch lụ giặc mọi rợ đó? Dựa vào mấy chiêu võ mà chúng ta đã dạy cho đệ sao? Đệ có biết như thế nào là chiến trường không hả? Có biết như thế nào là gươm đao không có mắt hay không? Đệ có nghĩ đến bà bà ở nhà không? Có nghĩ đến phụ mẫu đã khuất của đệ không hả? “ – Lý Yên Lạc xoay đầu nhìn thẳng vào cặp mắt đen trong sáng của Triệu Tấn, cao giọng chất vấn. Đôi mắt nâu lúc nào cũng hấp háy sự hoạt bát thông minh thường ngày của cô dường như đã bị thay thế bằng những ánh nhìn thể hiện sự lo lắng cùng thất vọng.

“ Lạc ca ca, huynh và An ca ca đã dạy đệ làm người phải có lý tưởng, có mục đích thì cuộc sống mới có ý nghĩa. Đệ không muốn học kinh thư để lên kinh ứng thí. Lý tưởng của đệ là trở thành một quân nhân chinh chiến trên sa trường, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ đất nước, bảo vệ những người dân không một tấc sắt trong tay! … Lạc ca ca, An ca ca … xin hai người hãy thành toàn cho lý tưởng cả đời này của tiểu Tấn! “ – Triệu Tấn đưa mắt nhìn Lý Yên Lạc và Lê Việt An sắt son lên tiếng giải bày.

“ Hồ đồ! Đệ đừng quên đệ chỉ là cậu bé mười lăm tuổi ăn chưa no lo chưa tới; đệ có được bao nhiêu phần bản lĩnh, tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm mà lại tự ý đăng ký gia nhập quân ngũ như vậy? Muốn lo cho người khác thì trước tiên phải tự lo được cho mình, điều này đệ làm được chưa? “ – Lê Việt An nắm chặt bàn tay phải thành quyền, cô trao cho Triệu Tấn một ánh nhìn sắc bén rồi nghiêm giọng lên tiếng; hôm nay bằng mọi giá cô và Lý Yên Lạc nhất định phải lôi được tiểu Tấn về nhà … cuộc chiến kia chỉ còn hơn một năm rưỡi nữa sẽ diễn ra, tiểu Tấn vẫn còn nhỏ, võ nghệ tập luyện chỉ mới xong phần cơ bản, nếu như nhập ngũ vào thời điểm này chắc chắn đến lúc đó cậu sẽ phải ra chiến trường tham chiến, tính mạng khó bảo toàn.

“ Đệ có thể tự chăm sóc cho mình; các vị ca ca ở đây rất giỏi võ nghệ, đệ sẽ theo các huynh ấy chăm chỉ tập luyện! An ca ca, Lạc ca ca, hai huynh đừng lo lắng cho đệ nữa, đệ lớn rồi, đệ muốn thực hiện ước mơ cùng lý tưởng của đệ! “ – tiểu Tấn vẫn cương quyết giữ vững lập trường.

“ Đệ nói các vị ca ca ở đây rất giỏi võ nghệ đúng không? Hôm nay ta và Lạc ca ca của đệ xin thỉnh giáo! Chúng ta cho đệ chỉ định bốn vị ca ca mà đệ cảm thấy tín nhiệm để so võ thuật, nếu như họ có thể làm cho chúng ta thua một cách tâm phục khẩu phục, chúng ta sẽ để cho đệ ở lại đây thực hiện lý tưởng của đệ! Còn nếu như chúng ta thắng, đệ phải ngoan ngoãn theo chúng ta về nhà! “ – Lê Việt An khẽ nhíu mi tâm suy nghĩ thật nhanh, cô nhìn thẳng vào cặp mắt đen của Triệu Tấn, dõng dạc đưa ra lời đề nghị.

“ Chuyện này … chuyện này … “ – Triệu Tấn vô thức nắm chặt hai bàn tay lại thành quyền rồi mím chặt môi rối rắm suy nghĩ; võ nghệ của An ca ca và Lạc ca ca rất giỏi, chiêu thức lại biến ảo vô cùng linh hoạt, cậu đã từng chứng kiến những chiêu thức cùng tư thế cực kỳ đẹp mắt khi An ca ca và Lạc ca ca so tài cùng nhau trong lúc cậu phải đứng tấn hay thực hiện những bài tập kéo dãn cơ chân …  những vị ca ca mà cậu vừa quen biết chắc chắn không có ai là đối thủ của hai người họ.

Ngô Hiền tướng quân im lặng theo dõi cuộc tranh cãi của ba huynh đệ Triệu Tấn từ đầu đến cuối; … Hốt Tất Liệt vẫn chưa từ bỏ dã tâm xâm chiếm Đại Việt, quan quân triều đình đã sớm nhận ra được điều này nên hoàng thượng đã ban chiếu chỉ chiêu mộ thêm binh lính để kịp thời rèn luyện đào tạo, chuẩn bị sẵn sàng quân lực cùng lương thực để lập tức ứng chiến khi quân Nguyên xua quân tràn sang biên giới… Đất nước lâm nguy, thất phu hữu trách; tuy rằng cậu thiếu niên Triệu Tấn kia chỉ mới mười lăm tuổi nhưng lại có tấm lòng yêu nước và lý tưởng binh gia rất kiên định làm cho ông cảm thấy rất có thiện cảm… Ngô Hiền trầm tư suy nghĩ rồi chậm rãi lên tiếng:

“ Triệu Tấn! Nam tử hán đại trượng phu muốn thực hiện lý tưởng của mình thì không cần hỏi đến xuất thân hay tuổi tác! Ngô Hiền ta ủng hộ ngươi! Ta sẽ cho triệu tập thuộc cấp dưới trướng tập trung ở võ đài lớn của quân doanh, ngươi có thể lựa chọn bất kỳ ai trong số họ để giúp ngươi! “

“ Tiểu dân tạ ơn Ngô tướng quân! “ – Triệu Tấn hai mắt lấp lánh ánh sáng, cậu nở nụ cười thật tươi như đồng ruộng khô hạn vừa được một cơn mưa to tắm mát rồi vội vàng dập đầu xuống đất cảm ơn Ngô Hiền.

Lê Việt An dùng ánh mắt nghiêm túc trao đổi với Lý Yên Lạc, Lý Yên Lạc điềm tĩnh gật đầu tỏ ý cô đã sẵn sàng cùng Lê Việt An ứng phó, trận đấu này vì tiểu Tấn cũng được, vì bà bà cũng được, cả hai cô nhất định sẽ dốc hết thực lực của mình ra mà đương đầu.

***

Lê Việt An cùng Lý Yên Lạc bước song song cùng nhau đi đến trước một võ đài khá cao nhưng rất rộng rãi được dựng từ những tấm gỗ dày đã được mài nhẵn; để bảo đảm an toàn cho binh sĩ trong lúc luyện tập hoặc thi đấu, bốn phía xung quanh sàn gỗ được căng bằng những sợi dây mây thật dày và chắc chắn. Một người lính trẻ giơ cao chiếc chiêng bằng đồng sáng bóng rồi vung tay gõ chiếc dùi vào mặt chiêng, ba hồi chiêng ngân vang trong buổi chiều tà như một hiệu lệnh tập trung; rất nhanh có rất đông những binh lính quân phục chỉnh tề chạy đến tập trung ở khu vực võ đài, họ nhanh chóng xếp thành mười tiểu đội, mỗi tiểu đội tầm khoảng hai mươi người đứng thẳng lưng, nghiêm trang chờ lệnh.

Ngô Hiền tướng quân xếp gọn chiếc áo giáp sắt của mình rồi để ngay ngắn trên mặt một chiếc bàn gỗ, dãy bàn gỗ này được bố trí ở hai bên tả hữu của võ đài là chỗ dành riêng các vị tướng quân ngồi quan sát và chấm điểm khảo thí cho các binh sĩ, sau đó ông bước đến đứng thẳng người nghiêm trang trước mặt năm tiểu đội binh sĩ của mình, rồi đưa mắt nhìn sang Triệu Tấn chậm rãi lên tiếng.

“ Đây là tiểu đội tiên phong tinh nhuệ mới trải qua đợt sát hạch của chúng ta! Ngươi có thể tùy ý lựa chọn! “

“ Tạ ơn Ngô tướng quân! “ – Triệu Tấn nghiêng người thật sâu, chắp tay thành quyền cung kính lên tiếng cảm ơn Ngô Hiền rồi nhẹ nhấc chân bước đến đứng trước từng hàng quân sĩ xem xét thật kỹ từng người một.

Trong lúc Triệu Tấn đang cẩn thận lựa chọn những người cậu có thể tin tưởng chọn mặt gửi vàng thì Lý Yên Lạc và Lê Việt An lại nhấc chân bước đến một khoảng đất trống để thực hiện những động tác làm nóng cơ thể.

“ Thảo dân chọn vị ca ca này ạ! “ – Triệu Tấn rụt rè chỉ tay vào một người lính cao to lực lưỡng có chòm râu quai nón khá oai phong, đĩnh đạc rồi nhìn sang Ngô Hiền, tự tin lên tiếng nói.

“ Ngươi lựa chọn rất tốt đó! “

“ … Tô Tam! Ngươi hãy lên võ đài giúp cậu thiếu niên này thực hiện lý tưởng đi! “ – Ngô Hiền đưa mắt nhìn Triệu Tấn, ông gật đầu tỏ ý hài lòng rồi tự hào quay sang nói với người binh sĩ có thân hình vạm vỡ.

“ Thuộc hạ tuân lệnh! “ – Tô Tam dõng dạc lên tiếng rồi lập tức nhấc chân bước lên võ đài chờ đợi.

Lý Yên Lạc nheo mắt đánh giá người đàn ông to lớn gần như gấp đôi cơ thể của mình, cô hít sâu một hơi rồi nghiêng đầu nói nhỏ với Lê Việt An.

“ Tiểu đệ nhà chúng ta quả thật rất biết lựa chọn nha! Xem ra lần này nó thật sự quyết tâm đối đầu với chúng ta đến cùng rồi! Người này để mình phụ trách! “

“ Uhm! “ – Lê Việt An khẽ gật đầu rồi vỗ nhẹ vào vai Lý Yên Lạc chúc may mắn. Lý Yên Lạc nháy mắt nghịch ngợm, cô cong môi nở nụ cười rồi xoay người tiến thẳng lên võ đài.

Buổi chiều tà cũng chính là thời gian các binh sĩ nghỉ ngơi sau một ngày tập luyện vất vả để chuẩn bị dùng bữa cơm tối, trận so tài lại diễn ra ở võ đài chính của quân doanh nên thu hút rất đông những binh lính đến xem tỉ võ. Lê Việt An dường như không hề để tâm đến khu vực võ đài đã chật kín người tụ họp, cô chắp hai tay ra sau lưng, đứng thẳng lưng, hai mắt hướng về phía võ đài chăm chú quan sát từng diễn biến.

Ở phía trên võ đài, Lý Yên Lạc đứng thẳng lưng, hai tay chắp thành quyền nghiêng người cúi chào người binh sĩ cao to vạm vỡ. Tô Tam cũng lịch sự cúi chào đáp lễ rồi lập tức bước lui về sau mấy bước thủ thế chuẩn bị ra đòn. Lý Yên Lạc và Lê Việt An từ nhỏ đã được hai ông nội của mình dạy Taekwondo, khi lớn lên một chút hai ông lại dạy cho hai đứa cháu cưng nhà mình những đòn khóa tay của Aikido, năm mười lăm tuổi cả hai cô đã vận dụng nhuần nhuyễn những đòn khóa tay nhẹ nhàng uyển chuyển của Aikido kết hợp cùng với đòn chân dẻo dai nhanh nhẹn của Taekwondo tạo thành một những chiêu thức ứng biến linh hoạt tùy theo trình độ võ thuật của đối thủ. Lý Yên Lạc luôn ghi nhớ lời ông nội dạy dỗ về mục đích của việc tập võ ngay từ buổi học đầu tiên nên cô rất hiếm khi chủ động ra đòn tấn công đối thủ. Tô Tam chau mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn lẫn xem thường khi nhìn thấy đối thủ của mình vẫn đứng im trong tư thế phòng thủ, không có bất kỳ sự nguy hiểm nào. Chàng ta hét một tiếng thật to rồi lao thẳng vào Lý Yên Lạc, hai cánh tay lực lưỡng chuẩn bị sẵn tư thế lấy cổ áo của cô rồi quăng cô xuống đất. Lý Yên Lạc khuôn mặt bình thản không một gợn sóng vẫn giữ tư thế chân trước chân sau phòng thủ, khi Tô Tam vừa xáp lại gần cô, bàn tay phải của chàng ta chưa kịp nắm lấy mép áo của cô thì đã bị cô nghiêng người nhanh như một cơn gió nhẹ né tránh. Tô Tam vừa bước đến gần Lý Yên Lạc đã nhanh chóng vừa bước lùi về sau vừa nghiêng người né tránh, hai cánh tay của cô lại chắp ra sau lưng như chưa muốn ra đòn đối kháng. Động thái này của Lý Yên Lạc làm cho Tô Tam như mất hết bình tĩnh, chàng ta không thèm túm lấy cổ áo của cô nữa mà vung nắm đấm nhắm thẳng vào ngực của cô mà ra đòn, Lý Yên Lạc nhanh như chớp đưa bàn tay phải bắt lấy nắm đấm của Tô Tam rồi thuận thế bẻ cong lại, bàn tay của cô ấm mạnh vào khớp xương ở cổ tay của chàng ta làm cho chàng ta phải nhăn mặt cắn rang cố kiềm nén tiếng hét vì đau đớn. Lý Yên Lạc nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Tô Tam lại vội vàng nới lỏng lực ở bàn tay tạo cơ hội cho Tô Tam rút tay về. Tô Tam sau khi rút tay về vội vàng bước lùi về sau, dùng xoa xoa chỗ bị đau, chàng ta đưa mắt nhìn Lý Yên Lạc rồi gom hết sức lực hét to một tiếng sau đó chạy đà thật nhanh lấy thế tung ra một cước thẳng vào người Lý Yên Lạc. Lý Yên Lạc lập tức xoay ngược cơ thể tung ra một cú đá móc tuyệt đẹp vào ngay ngực của Tô Tam. Cú đá móc của Lý Yên Lạc đẹp đến mức ngay đến Lê Việt An cũng phải reo lên tán thưởng, những tiếng xuýt xoa cũng không ngừng vang lên. Tô Tam vô thức bước lùi ra sau mấy bước liên tục mới dừng lại được, cánh tay phải ôm chặt lấy vùng bụng vì đau, chàng ta đưa mắt nhìn Lý Yên Lạc rồi cung kính nghiêng người tỏ ý chấp nhận thua cuộc.

“ Đa tạ Tô huynh chỉ giáo! “ – Lý Yên Lạc nghiêng người, chắp hai tay thành quyền hữu lễ lên tiếng nói.

***