Huyền Thiên

Chương 339: Thực lực biến thái

- Tốt, nếu ngươi có thể cảm ứng được trong vòng trăm lý, ca sau này thường xuyên thả ngươi ra ngoài chơi.

Nghe Tiểu Bạch nói xong, trong lòng Dương Thiên Lôi cũng có chút mong đợi, tâm ý vừa động liền trở về bản thể, nhất thời gọi Tiểu Bạch ra ngoài.

Khi Tiểu Bạch hiện ra trong nước biển lạnh như băng, ánh mắt nó nhất thời xuất ra đạo đạo tinh quang, không khỏi kêu lên một tiếng hưng phấn, tiếng gầm này trong phút chốc đã phá vỡ áp lực nặng nề của nước biển, truyền ra tít tận khơi xa.

Vốn vừa nghe Tiểu Bạch gầm lên, Dương Thiên Lôi lập tức muốn nổi giận, trừng trị tiểu tử điên cuồng này một phen, ca gặp Yêu thú trốn còn không kịp đây, ngươi tốt lắm, vừa ra ngoài một cái liền tru lên, không phải là muốn rước phiền toái đến đây sao?

Nhưng mà một màn xuất hiện ngay trước mắt lại khiến cho Dương Thiên Lôi hoảng sợ chỉ biết trợn to hai mắt mà nhìn, từng con từng con Yêu thú nghe thấy tiếng gầm của Tiểu Bạch, thế mà cả người lại run rẩy, trong thoáng chốc liền kinh hoàng bỏ chạy tứ phía, dường như cảm ứng được thứ khí tức kinh khủng nhất vậy.

Khí tức của Thiên Địa Linh thú.

Mặc dù lúc này tu vi của Tiểu Bạch chỉ có Tứ cấp Tiên Thiên, nhưng Yêu thú cấp thấp có trí khôn vô cùng hữu hạn, dưới tình huống bình thường, đối với kẻ xâm phạm hải vực của nó, vô luận là cấp bậc cao hay thấp cũng điên cuồng chống trả, thế nhưng gặp phải gia hỏa như Tiểu Bạch đây, đụng phải khí tức phát tán ra như vậy, đám Yêu thú này thế mà lại bị dọa đến mức vắt chân lên cổ mà bỏ chạy.

- Lợi hại, làm tốt lắm, Tiểu Bạch.

Dương Thiên Lôi hưng phấn vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, nói.

- Dĩ nhiên rồi, Tiểu Bạch là Linh Thú trời sinh đất dưỡng, hơn nữa còn là Thủ hộ Thú của thế giới Băng Tuyết, đám Yêu thú cấp thấp ở trong Thủy vực này tất nhiên phải sợ Tiểu Bạch rồi, hì hì… Di, Chủ nhân, khoảng hơn trăm lý phía trước ở phía trước!

- Khoảng trăm lý? Ngươi cảm ứng được rồi?

Dương Thiên Lôi hớn hở hỏi lại.

- Ân ân, hơn ngàn đầu Yêu thú cấp thấp đang vây công một Tu Luyện Giả.

Tiểu Bạch nói.

- Đi!

Dương Thiên Lôi ôm Tiểu Bạch trên tay, thân thể lấy tốc độ kinh người trong nháy mắt đã lao vọt tới trước.

Tiểu Bạch thi thoảng lại gầm lên một tiếng giận dữ, khiến tất cả Yêu thú cấp thấp nhất thời bỏ chạy tứ tán, căn bản không có bất kỳ trở ngại nào, mấy phút đồng hồ sau, lúc sắp tới mục tiêu rồi, Dương Thiên Lôi trước tiên thu hồi Tiểu Bạch, một mình xông lên trước.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã thấy được một mảng Yêu thú đông nghịt, không một chút do dự, cả người liền như một thanh bảo kiếm sắc bén, đâm thẳng tới như tia chớp.

- Đạo hữu, cứu mạng!

Xa xa trông thấy một đạo thân ảnh hệt như sát thần đang xông về phía mình, tên Tu Luyện Giả pháp lực sắp sửa tiêu hao hết kia vội vàng truyền âm tới.

- Nữ nhân?

Bị ngăn trở bởi tầng tầng lớp lớp Yêu thú, Dương Thiên Lôi còn chưa kịp đánh giá Tu Luyện Giả kia, lại nghe thanh âm mà Tu Luyện Giả này truyền lại, trong lòng lại cảm thấy một trận ý vị, cứu người, bất kể là nam hay là nữ, người an hem này cũng sẽ cứu tất, nhưng nếu mục tiêu cần cứu là nữ nhân mà nói, đương nhiên người anh em này sẽ càng thêm cao hứng. Anh hùng cứu mỹ nhân, ai mà không thích chứ?

- Đừng sợ, lập tức đến liền!

Dương Thiên Lôi trầm giọng nói. Trong thanh âm ngập tràn sự tự tin cường đại cùng với khí tức nam tử, trong phút chốc, tốc độ đang lao tới cũng tăng lên đến cực hạn, từng con từng con Yêu thú một bị hắn xẻ ra như xẻ dưa, căn bản không tài nào ngăn cản được thân hình đang tiến tới của hắn.

Một lúc sau, Dương Thiên Lôi rốt cuộc cũng thấy được một nữ Tu Luyện Giả thân mang Linh khí thượng phẩm, đang cố dốc hết sức lực mà chém giết Yêu thú. Tu vi nàng hiển nhiên đã tới Bát cấp đỉnh phong, chẳng qua thể lực cùng với pháp lực tiêu hao quá nhiều, khiến cho nàng bị đám Yêu thú cấp thấp này bao vây.

- Phong bế pháp lực của mình, ta mang ngươi đi.

Anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết không xuất hiện, bởi vì vì nữ tu luyện giả này bất quá chỉ là một trung niên lão bà thoạt nhìn có chút tư sắc mà thồi. Bất quá Dương Thiên Lôi cũng không có bất kỳ thất vọng gì, có thể anh hùng cứu mỹ nhân thì đương nhiên là tốt, không gặp được mỹ nữ, đó cùng là cứu người. Thời điểm hắn giết đến bên cạnh trung niên nữ nhân, trầm giọng nói ra, từng đoàn từng đoàn pháp lực khủng bố, trong chốc lát liền đem trung niên nữ nhân thủ hộ tại trung ương.

- Đa tạ tiểu huynh đệ.

Trung niên nữ nhân trong mắt hiện lên một tia cảm kích, thời điểm nhìn thấy Dương Thiên Lôi, hiển nhiên là có chút kinh ngạc. Bởi vì khí tức trên thân Dương Thiên Lôi bất quá chỉ là tu luyện giả Tiên Thiên lục cấp mà thôi, nhưng chiến lực khủng bố Dương Thiên Lôi vừa phóng xuất ra, cũng không phải là tu luyện giả Tiên Thiên lục cấp có thể làm được. Nhưng tu luyện giả Tiên Thiên lục cấp lại có thể cứu được bản thân mình sao? Nàng hiểu rõ, giờ phút này khoảng cách tới "Phá Lãng Hào" còn đến mấy ngàn dặm, cho dù Dương Thiên Lôi lợi hại hơn nữa, mang theo mình, chỉ sợ cũng rất khó có thể trở lại "Phá Lãng Hào".

Nhưng giờ này khắc này, nàng vốn đã cho rằng mình tất nhiên phải táng thân nơi biển rộng, Dương Thiên Lôi đã trở thành hi vọng duy nhất của nàng. Không có chút do dự gì, nàng liền đình chỉ công kích, thu liễm toàn bộ khí tức trên thân . Đúng lúc này Dương Thiên Lôi trực tiếp phóng tới bên cạnh nàng, cánh tay hữu lực lập tức ôm lấy bờ eo của nàng, thân ảnh nhoáng lên một cái liền giống như thiểm điện phá vỡ tầng tầng yêu thú, hướng mặt biển bay lên.

- Tiểu huynh đệ, ngươi đây là muốn?

Trung niên mỹ phụ lập tức trấn động.

- Đừng lo lắng!

Dương Thiên Lôi nói chuyện đồng thời không hề dừng lại, trong nháy mắt dã phi đến biên giới của mặt biển. Ngay tại lúc hắn muốn xuyên qua tiến vào trong không trung, đột nhiên một đạo quang mang hiện lên. Hắn đột nhiên tế ra thiên la địa võng, nói:

- Đắc tội, trước thu hồi ngươi! Miễn cho ngươi bị lôi đình đả thương! Ta không sợ lô đình!

Trung niên nữ nhân ánh mắt kinh ngạc. Lúc này nàng cũng biết Dương Thiên Lôi muốn làm gì rồi, nhìn ánh mắt Dương Thiên Lôi tràn đầy chính khí, nàng khẽ gật đầu một cái, cảm kích nói.

- Tiểu huynh đệ, ngươi tự mình bảo trọng.

- Ừ

Dương Thiên Lôi lên tiếp sau đó trực tiếp dùng thiên la địa võng bao phủ trung niên nữ nhân lại. Đây cũng là biện pháp duy nhất, hắn cũng không phải Thần Đạo cường giả, có được loại thần thông giống như "Tụ Lí Càn Khôn", chỉ có thể dung "Thiên La Địa Võng" thu vị trung niên nữ nhân này lại. Về phần Càn Khôn Giới tuy rằng có chức năng chứa đựng vật phần, nhưng sinh vật còn sống căn bản không có cách nào tiến vào bên trong. Mà "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình" đương nhiên là có thể, bất quá muốn thu sinh vật vào....nhất định phải tế ra. Đây là bí mật lớn nhất của hắn, há lại có thể bạo lộ ra ngoài? Cho nên chỉ còn có cách này.

Sau khi thu nữ nhân trung niên lại, Dương Thiên Lôi bày ra tầng tầng niệm lực bên trên bề mặt "Thiên La Địa Võng", tận cho đến khi xác định trung niên nữ nhân không thể cảm ứng được khí tức ngoại giới, hắn một lần nữa đột nhiên tiến vào sâu trong lòng đại dương, đồng thời đồng thời thả tiểu linh thú ra, dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Linh Thú, bắt đầu tìm kiếm thêm một lần nữa.

Một lúc sau, hắn lại cứu thêm được hai tu luyện giả, đồng dạng cũng thu vào bên trong "Thiên La Địa Võng".

- Không sai biêt lắm, nến trở về rồi. Nếu không "Thiên La Địa Võng" thể tích quá lớn, chỉ sợ ka không thủ hộ được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, niệm lực lập tức không chế "Thiên La Địa Võng" dưới chân mình, tỏa ra tầng tầng cương khí, cả ngươi nhanh chóng xuyên qua mặt biển. Điều khiển kiếm quang, bay thẳng lên trời, nhanh như thiểm điện hướng phía "Phá Lãng Hào" phi hành tới.

Hắn một lần nữa phi hành ở ngoại tầng, dùng tốc độ nhanh nhất chống cự vô số những đạo hướng lôi đình, đề thăng tốc độ lên đến cực hạn.

....

Boong thuyền.

Đã ba canh giờ trôi qua, Thần Đạo cường giả Long Phá Lãng rốt cục cũng chứa thương hoàn tất, khôi phục lại pháp lực cùng tu vi, xuất hiện phía trên boong tàu.

- Long hạm trưởng Long tiền bối Long tiền bối!

Lão giả cùng mọi người lập tức cung kinh hành lễ.

- Ah, Tiêu huynh đệ trở về rồi.

Đúng lúc này có một người kêu lên sợ hãi. Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía bầu trời. Một đạo kiếm quang nhanh như thiểm điện hướng "Phá Lãng Hào" tiếp cận đến. Từng đạo lôi đình vô cùng khủng bố oanh kích thẳng lên trên thân thể hắn vang lên vô số những tiếng "ca sát, ca sát..", nhưng lại không có chút nào ảnh hướng đến tốc độ của hắn.

- Khai nởi.

Lão giả phụ trách chưởng quản kết giới của "Phá Lãng Hào", lập tức hét lớn một tiếng, tầng kết giới kiên cố trong chốc lát chợt tỏa ra từng đạo hào quang, lần nữa xuất hiện một cái lối đi. Trong hai tròng mắt của Long Phá Lãng tỏa ra một tia kinh ngạc mãnh liệt, bỗng nhiên dừng ở trước mặt lão giả hỏi:

- Bạch Hà, chuyện gì xảy ra?

- Bẩm báo Long hạm trưởng, Tiêu Thiên, thể chất của Tiêu huynh đệ có thể chống cự lôi đình, hắn chủ động yêu cầu đi cứu người.

- Tiêu Thiên?

Long Phá Lãng lẩm bẩm, mắt mắt chợt nhìn về phía đạo kiếm quang phía xa xa, sau khi nhìn rõ hình dang của Dương Thiên Lôi, ánh mắt chợt nhiện lên tán thưởng, thầm nghĩ:

- Không ngờ lại là tiểu gia hỏa này? Quả nhiên không đơn giản! Trách không được dám cùng Tiền Đa Đa đối chọi.

- Bạch Hà, thay bản tôn cảm tạ Tiêu lão đệ, cứu người quan trọng hơn, đợi sau này bản tôn tất có hậu tạ.

Long Phá Lãng trầm giọng nói.

- Vâng, Long hạm trưởng!

Lão giả gọi Bạch Hà, thanh âm cung kính nói.

Thanh âm của Bạch Hà vừa dứt, quanh thân Long Phá Lãng bỗng nhiên truyền ra một hồi chấn động, cả người lập tức phá vỡ rào cản không gian, biến mất trước mặt mọi người, lần nữa triển khai cứu trợ. Trong chớp mắt, kiếm quang của Dương Thiên Lôi cũng xuyên qua thông đạo, hạ xuống boong thuyền, nhẹ vung tay, lập tức đem ba tu luyện giả cứu được thả ra ngoài.

- Đa tạ ân cứu mạng của tiểu huynh đệ.

Ba tu luyện giả từ trong "Thiên La Địa Võng" địa võng đi ra, thấy được bản thân mình đã ở phía trên boong tàu, lập tức tràn ngập cảm kích khom mình hành lễ với Dương Thiên Lôi, nói.

- Không cần khách khí.

Dương Thiên Lôi nhàn nhạt nói, nhẹ nhàng đi tới bên người Tiêu Như Mộng nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé của nàng. Sau đó, không để ý đến ánh mắt tràn ngập cảm kích cùng kinh ngạc của mọi người, một lần nữa hóa thành một đạo điện quang, ngự kiếm mà đi.

- Lợi hại! Tiêu huynh đệ quả nhiên lợi hại!

Trong đám người lập tức truyền ra vô số tiếng khen ngợi. Tất cả mọi người bọn họ ngay từ đầu chỉ là kính nể Dương Thiên Lôi quên mình vì nghĩa, đối với việc hắn có hay không có thể cứu người trở về, đều ôm thái độ hoài nghi, có thể cứu về đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu không thể cứu về, cũng không ai trách hắn cả.

Dù sao biển rộng mênh mông, mặc dù hắn có được năng lực có thể cứu người, nhưng muốn tìm được một tu luyện giả quả thực cũng rất khó. Chỉ có thể trông chờ vào vận may, nhưng mà, ngắn ngủi ba canh giờ trôi qua, Dương Thiên Lôi không ngờ lại có thể cứu được ba người trở về. Hơn nữa càng khiến mọi người khiếp sợ hơn chính là, Dương Thiên Lôi không hề có chút dừng lại nào, khí tức tràn ra quanh thân hắn, dường như không hề bị tiêu hao một chút pháp lực nào.

Mà hai vị thiếu nữ điêu ngoa Bách Lí Thiên Thiên cùng Bộ Hàn Tinh đang ngồi trong một góc hẻo lánh, khuôn mặt đầy khiếp sợ, nhất là Bách Lí Thiên Thiên, nhìn về phía Dương Thiên Lôi soái đến mức thiên địa bất dung, quanh thân tán ra hạo nhiên chính khí, lại càng tràn đầy hận ý. Tên gia hỏa này đối với mỹ mạo của mình đã không để ý thì chớ, không ngờ lại còn tranh đoạt vòng cổ cùng mình. Hắn dựa vào cái gì lại có năng lực cường đại như vậy?

- Hừ, mèo mù đụng phải chuột chết, nếu Kinh Thiên đại ca có ở đây, thì đã không tới phiên hắn...

Bách Lí Thiên Thiên thầm nghĩ trong lòng, bất quá nghĩ được một nửa lại đột nhiên phát hiện. Cho dù là Bộ Kinh Thiên, tựa hồ cũng không có năng lực ngự kiếm phi hành bên trong lôi đình. Hơn nữa, nếu Dương Thiên Lôi thực sự mèo mù đụng phải chuột chết... sao lại có thể gặp được đến ba người?

Bách Lí Thiên Thiên chỉ có thể phiền muộn mà dậm chân, trong nội tâm âm thầm nguyền rủa ngàn lần Dương Thiên Lôi bị sét đánh chết, hoặc là bị yêu thú trong biển nuốt mất. Về phần nữa nhân mang trên mình vòng cổ mà bản thân nàng hâm mộ, thậm chí tư sắc còn hơn cả mình kia, nàng động dạng cũng sẽ không bỏ qua. Tuy rằng tại "Phá Lãng Hào" không có cách nào động thủ, nhưng chỉ cần đợt lịch luyện này chấm dứt, nàng muốn để cho nữ nhân kia biết rõ, kết cục khi dám tranh đoạt vật mà nàng yêu thích.

..............

Trong nháy mắt lại trôi qua thêm ba canh giờ, khiến cho tất cả mọi người lại kinh ngạc chính là, Dương Thiên Lôi không ngờ lại có thể cứu thêm ba tu luyện giả trở về, vẫn như trước không hề dừng lại chút nào.

Lúc này đây, tất cả tu luyện giả kể cả hai nữ tử ngốc nghếch kia nữa, đã không còn có thể dùng từ khiếp sợ để hình dung nữa. Tất cả mọi người đều nhớ lại một câu Bách Hiểu Sinh Mạc Thương đã từng nói qua: Thiên phú Tiêu huynh đệ, chỉ cần đợi thêm một thời gian, tuyệt đói sẽ là nhân vật đồng cấp với Bộ Kinh Thiên, Thương Huyền Bác cùng Vu Thanh Nhã.

Lúc ấy bọn hắn nghe được, bởi vì lòng tôn kính đối với Dương Thiên Lôi, cũng không có phản bác. Nhưng trong lòng cũng không quá tán thành. Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, ba người kia là nhân vật bực nào, đây chính là những nhân vật thiên tài xuất xắc nhất xuất hiện trong vòng hai trăm năm qua.

Vô luận là gia thế, tư chất hay là ngộ tính đều là tồn tại nhất lưu.

Nhưng bây giờ, bọn hắn đối với câu nói kia của Bách Hiểu Sinh đã tin tưởng không chút nghi ngờ nào.