Huyền Thiên

Chương 183: Hãy ưỡn ngực lên!

Còn bọn người Dương Thiên Lệ, Mộc Tử Vi, Sở Hương Hương cũng gặp tình cảnh tương tự, bất quá phương thức lại vô sỉ, hạ lưu và lưu manh hơn mà thôi. Chỉ cần ba người bọn họ vừa xuất hiện, ắt sẽ bị đám người của Lôi Hoành vây quanh. Lôi Hoành căn bản không cần làm gì hết, chỉ cần lẳng lặng đứng nghe bọn người tháp tùng dùng những lời lẽ cực kỳ hạ lưu, dâm ô để gắn kết hắn với ba nữ tử này, nói vài lời biến thái và hạ lưu, như vậy cũng đủ rồi.

Hơn nữa, theo quan sát trong khoảng thời gian này, Lôi Hoành thực sự phát giác ra rằng, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ có sức hấp dẫn trí mạng đối với hắn, đến ngay cả Mộc Tử Vi chưa phát dục thuần thục cũng khiến hắn mong muốn chiếm hữu cho bằng được.

Chỉ cần nghĩ đến những nữ nhân bên cạnh Dương Thiên Lôi đã khiến hắn "kê động" rồi.

Loại tâm lý biến thái này đã khiến hắn vô số lần tưởng tượng ra cảm giác ôm ấp nhào lộn trên giường với những nữ tử này.

Hắn cũng tin rằng, cuối cùng sẽ có một ngày những điều này sẽ trở thành hiện thực.

Ngay khi biết tin Trương Tử Hàm và Dương Thiên Lôi trở về, Lôi Hoành rất hưng phấn.

Tất cả những gì hắn làm, chỉ có Dương Thiên Lôi sống sót trở về thì mới có thể thực sự thỏa mãn nhu cầu tâm lý biến thái của hắn, mới có thể khiến hắn thật sự cảm thấy sung sướng.

Đương nhiên, tin tức Trương Tử Hàm thăng cấp lên Tiên Thiên cũng khiến hắn hưng phấn, Trương Tử Hàm càng cường đại thì khi hắn chinh phục nàng sẽ càng sung sướng hơn.

Hắn biết, thời khắc để hắn thật sự kiêu hãnh đã đến rồi.

Trên lôi đài Tiên Thiên cấp một, hắn tự tin đã không còn đối thủ nào, hơn nữa, thông qua quan sát ở lôi đài Tiên Thiên cấp hai, hắn biết rõ, chỉ cần hắn nguyện ý, lôi đài Tiên Thiên cấp hai vẫn là thiên hạ của hắn.

Điều hắn cần làm bây giờ là chờ đợi, chờ đủ thời hạn ba tháng, sau khi hắn nhận được phần thưởng dành cho lôi chủ của lôi đài Tiên Thiên cấp một, đó là lúc hắn xung kích lôi đài Tiên Thiên cấp hai.

Hắn muốn cho Trương Tử Hàm và tất của những người bên cạnh Dương Thiên Lôi biết rằng ai mới là thiên tài chân chính, ai mới là cường giả chân chính, ai mới có thể thu được thắng lợi cuối cùng, tiếu ngạo trên đỉnh cao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Từ khi Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm trở về, trong suốt thời gian ba ngày, hắn gần như chờ đợi suốt trên lôi đài trung tâm, theo hắn thấy, bằng vào tính cách của Dương Thiên Lôi thì tất nhiên sẽ không biết trời cao đất rộng mà đòi lại công đạo cho những người bên cạnh hắn.

Nhưng sang ngày hôm sau, hắn liền biết được Trương Tử Hàm được phó chưởng môn Nhan Uyên triệu kiến, sau đó trực tiếp tiến vào động thiên trong Thiên Tịch Phong bế quan, điều này làm cho hắn có chút hụt hẫng.

Nhưng điều khiến hắn buồn bực chính là, suốt thời gian ba ngày, Dương Thiên Lôi lại không xuất đầu lộ diện ở khu vực lôi đài.

Chẳng lẽ là bị thành tích chói lọi như mặt trời ban trưa của mình doạ vỡ mật rồi?

Rất có thể là như thế. Tuy Dương Thiên Lôi ngu ngốc, nhưng cũng chưa đến nổi bại não, hẳn là đã biết rõ khoảng cách chênh lệch giữa Tiên Thiên và Hậu Thiên.

Đang lúc Lôi Hoành có kế hoạch để cho thủ hạ khiêu chiến Dương Thiên Lôi, dụ rắn ra khỏi hang, thì ở khu vực lôi đài truyền ra tin tức kinh thiên động địa.

Tinh Giả cấp chín Hải Đại Phú khiêu chiến Tinh Giả cấp tám Dương Thiên Lôi, tiền đặt cược kinh thiên, một trăm vạn viên thuần dương đan.

Điều càng khiến cho hắn phẫn nộ cùng cực chính là, hắn nghe được đám người ngoài kia đang xôn xao việc Dương Thiên Lôi đã từng đánh hắn bầm dập thành cái đầu heo.

Mặc dù tất cả mọi người nhất trí nhận định, Lôi Hoành lúc này đã vượt xa Dương Thiên Lôi, nhưng không thể phủ nhận rằng sỉ nhục lần đó thì Lôi Hoành vĩnh viễn không thể nào rửa sạch được, chỉ cần Dương Thiên Lôi còn sống, chỉ cần Lôi Hoành hắn không đích thân dẫm nát Dương Thiên Lôi dưới chân, thì sỉ nhục kia sẽ vẫn theo hắn suốt đời, trở thành vết nhơ lớn nhất của hắn.

Khoái cảm mà Lôi Hoành vừa mới có được thông qua sự chèn ép những người bên cạnh Dương Thiên Lôi bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi, trong lòng hắn chỉ có một ngọn lửa thù hận đang thiêu đốt, hừng hực cháy bỏng.

- Nếu không phải sư phụ nghiêm lệnh không cho ta giết ngươi...

Lôi Hoành đứng bên dưới tấm băng ron thật lớn, ngẩn lên nhìn cái Dương Thiên Lôi, trong lòng tàn bạo nói tiếp:

- Có thể không giết ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ta không thể phế bỏ ngươi, chỉ cần làm cho ngươi tức giận, chỉ cần ngươi dám khiêu chiến lão tử, ta nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết.

Chọc tức Dương Thiên Lôi, Lôi Hoành có cả ngàn vạn biện pháp.

Bằng vào tính cách của Dương Thiên Lôi, cho dù thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

- Ô ô..

Vài tiếng chim cưu kêu lên vang dội truyền đến từ trên bầu trời, Dương Thiên Lôi dẫn theo mọi người đi tới khu lôi đài trung tâm từ rất sớm, nhìn từng cái lôi đài cái này lớn hơn cái kia bên dưới, quanh mỗi lôi đài đều có hơn ngàn người bao vây, tiếng huyên náo xôn xao, tiếng hò hét trợ uy, tiếng thét chói tai, vang vọng giữa đất trời, lòng hiếu chiến ẩn sâu trong xương cốt của bọn họ bỗng nhiên cuồn cuộn tuôn tràn.

Tâm trạng u ám trong ba ngày qua bỗng chốc biến đâu mất hết, mà thay vào đó là một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Đạo giết chóc, chỉ có chiến đấu giữa sự sống và cái chết, lần lượt khiêu chiến cực hạn bản thân.

Lần đầu tiên Dương Thiên Lôi đi tới khu lôi đài trung tâm, nhịn không được hỏi:

- Thực nhiều người quá, ở đây ngày nào cũng đều náo nhiệt như vậy sao? Các ngươi nhìn lôi đài ở giữa kìa, sao nhiều người như vậy? Hình như không ai chiến đấu mà, sao lại nhiều hơn so với lôi đài đang có chiến đấu nhỉ?

- Ặc... Lão đại, đó là lôi đài duy nhất trong khu lôi đài trung tâm khu không bị hạn chế cấp bậc, bất kỳ cuộc chiến đấu giải quyết ân oán riêng tư đều là có thể thực hiện trên lôi đài này. Cho nên mới náo nhiệt như vậy... Đương nhiên là bởi vì lão đại đó.

Vẻ mặt Phong Mã Ngưu cực kỳ hâm mộ nói như thế, trong lòng không thể không bội phục, lão đại đúng là lão đại, bất cứ lúc nào, chỉ cần lão đại xuất hiện thì liền kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

Động tĩnh lớn như vậy đại thì cũng chỉ có lão đại mới có thể làm ra được.

Một trăm vạn viên đang dược làm tiền đặt cược, ai dám chứ? Ai lại có khí phách như vậy chứ?

Ngày hôm qua, khi bọn họ quay về ngọn núi của mình, tin tức Dương Thiên Lôi và Hải Đại Phú quyết chiến đã lan truyền sôi sục khắp nơi, nói chính xác, tin tức một trăm vạn thuần dương đan làm tiền đặt cược đã lan truyền sôi sục khắp nơi.

Từ khi bắt đầu thi đấu tới nay, chưa từng có bất kỳ một cuộc tỷ thí nào có tiền đặt cược đạt đến một trăm vạn viên thuần dương đan cả.

Gây nên chấn động là điều hiển nhiên, không nói Hải Đại Phú cố ý thông tri tất cả bạn bè mèo chó trên khắp Trảm Không Kiếm Phái của hắn, cố ý định tạo khí thế, cho dù hắn không làm gì hết, chỉ bằng vào số tiền đặt cược này cũng đủ để khiến cho mọi người chấn động rồi.

- Bởi vì ta?

Phong Mã Ngưu nói:

- Đương nhiên, quyết đấu giữa lão đại và Hải Đại Phú chính là trên lôi đài này đấy. Đi thôi, chúng ta đi nhanh lên, lão đại còn phải đi qua chỗ công chứng nộp tiền đặt cược nữa.

Mọi người cưỡi lôi cưu, hạ xuống sát biên giớp khu lôi đài, rồi cùng nhau kéo đến chỗ công chứng.

Mọi người cũng không chú ý, ngay khi bọn họ hạ thân xuống đã liền bị một đôi mắt tràn ngập thù hận và lửa giận theo dõi.

Chủ nhân của ánh mắt này chính là Lôi Hoành vốn đã đợi ở lối vào từ rất lâu rồi.

Lôi Hoành cố nén ý muốn lập tức đánh Dương Thiên Lôi một trận bầm dập cho nguôi cơn lửa giận, vẻ mặt hắn ngông cuồng, kiêu căng ngẩng cao đầu, mũi hếch lên trời, tự cao tự đại nhìn về phía Dương Thiên Lôi đi đi gần.

- Lôi Hoành?

Từ xa mọi người đã thấy Lôi Hoành và bọn tuỳ tùng bên cạnh hắn đang đứng ở lối vào, cước bộ liền dừng lại, trên gương mặt của mỗi người đều hiện lên sự giận dữ đến run người, hiển nhiên, trong khoảng thời gian này, Lôi Hoành gây nên đả kích rất lớn cho bọn họ.

- Ha ha ha... Lão đại, mau nhìn kìa, mấy tẩu tẩu tương lai cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, hẳn là tới quy thuận lão đại người đấy, chậc chậc, lão đại, hình như có thêm một mỹ nữ che mặt nữa đấy? Ừm, vóc dáng không tệ, miễn cưỡng đủ tư cách làm tiểu thiếp của lão đại.

Đúng lúc này, bọn tiểu huynh đệ đã sớm nhận được chỉ lệnh của Lôi Hoành liền hô hùa khoác lác cười rộ lên.

- Kia không phải là đại ca rùa rút đầu Dương Thiên Ngạo đó sao? Ý, còn có hai tên bị đánh bầm dập như đầu heo, thiếu chút nữa thua luôn cái quần lót kia... kêu bằng Phong cái gì cầm thú và Võ cái gì bại não phải không? Lại còn dám đến đây ư?

- Chậc chậc, còn cái tên ăn mặc khó coi ở giữa là ai vậy? Đã vậy còn chu mỏ nữa? Đây là ánh mắt gì hả? Theo lão đại chúng ta xách giày còn không đáng nữa, nguông cuồng cái gì chứ?

Từng câu nói tràn ngập khiêu khích và vũ nhục, vô cùng trắng trợn và bạo gan, không chút nào kiêng kỵ tuôn tra từ miệng của đám người tháp tùng theo Lôi Hoành.

Sắc mặt của bọn người Phong Mã Ngưu, Dương Thiên Lệ, Sở Hương Hương nhất thời trở nên vô cùng khó coi, kẻ mà bọn họ không muốn gặp nhất chính là Lôi Hoành, lại không ngờ Lôi Hoành đã chờ ở cửa từ lâu rồi, mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, hiển nhiên là tới gây phiền phức cho Dương Thiên Lôi.

Thế nhưng thực lực hiện tại của Lôi Hoành...

Tuy mọi người biết Dương Thiên Lôi có thể giết chết cao thủ Tiên Thiên cấp hai, nhưng trong lòng mọi người vẫn không nắm chắc được.

Dù sao sự lợi hại của Lôi Hoành đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ trong khoảng thời gian qua, hơn nữa rất nhiều cao thủ Tiên Thiên cấp hai trở lên cũng vô cùng kính sợ Lôi Hoành. Bọn họ đều biết những điều này. Đương nhiên, bọn họ cũng tin tưởng, Dương Thiên Lôi cũng rất lợi hại.

Nhưng Tinh Giả Hậu Thiên, thực sự có được không?

- Tất cả hãy ưỡn ngực đi theo ta.

Trong lúc mọi người còn đang do dự, âm thanh của Dương Thiên Lôi bỗng nhiên được truyền âm đến tai bọn họ, trong giọng nói kia dường như đang ẩn chứa lửa giận ngút trời, thậm chí có chút thất vọng đối với bọn họ.

Trong lòng mọi người cả kinh, ánh mắt hầu như đồng thời nhìn về phía Dương Thiên Lôi.

Hắn không có chút thay đổi nào, cũng không hể toát lên chút khí tức cường đại nào, có chăng chỉ là trên gương mặt góc cạnh ngày càng anh tuấn, ngày càng thành thục kia, xuất hiện thêm nụ cười mỉm tràn đầy sự khinh thường, khóe miệng hăn hơi nhếch lên, thân hình vẫn duy trì tốc độ đi tới, không chút đình trệ, dường như sự xuất hiện của Lôi Hoành không có ảnh hưởng gì đến hắn cả.

Bọn người Phong Mã Ngưu, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ... Đưa mắt nhìn nhau, bỗng nhiên trở nên kiên định theo sát Dương Thiên Lôi đi về phía trước, người nào cũng đều ưỡn ngực lên, ánh mắt cũng trở nên kiên định và nóng bỏng.

Mặc dù bọn họ không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng theo sự biến đổi trong tâm ấy, khí tức của bọn họ bỗng nhiên cũng xảy ra biến hóa kinh người, loại khí tức này, cũng không phải là khí trường, cũng cũng không phải uy áp, nhưng lại mang đến áp lực vô hình đối với Lôi Hoành và bọn tháp tùng đang sỉ nhục bọn họ, khiến cho bọn chúng tạm thời ngậm miệng lại, dường như rất ngạc nhiên với sự thay đổi của bọn người Phong Mã Ngưu, yên lặng nhìn bọn họ.

- Bộp bộp bộp...

Vào lúc này, tiếng vỗ tay không nhanh không chậm bỗng nhiên vang lên, trên mặt Lôi Hoành mỉm cười như bỡn cợt, vỗ hai bàn tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi, nói rằng:

- Dương Thiên Lôi, chúc mừng ngươi sống sót trở về.

Dương Thiên Lôi cũng mỉm cười tà dị, nói:

- Ta không chết, hẳn là ngươi vui mừng lắm phải không?

- Vui mừng? Đương nhiên, ta đương nhiên rất vui mừng. Người hiểu ta không ai ngoại trừ ngươi ha ha ha...

Lôi Hoành cuồng ngạo cười to nói tiếp:

- Nếu ngươi chết đi, thì ta làm sao có thể cho ngươi mở trừng mắt nhìn từng nữ nhân bên cạnh ngươi lần lượt nhào vào lòng ta? Nếu ngươi chết rồi, thì ta sao có thể chà đạp ngươi được?