Ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng cầm một chiếc khăn vải, chầm chậm mà cẩn thận lau chùi hết bùn đất trên bộ lông đen của chú chó gầy, lại tháo bỏ băng vải ướt đẫm, một lần nữa đắp dược lên, sau đó băng bó lại.

Chú chó gầy run rẩy đứng ở nơi đó tùy hắn bài bố, không dám lộn xộn.

Thiên Mạch rũ mí mắt, vẻ mặt chuyên chú, tóc dài đen tuyền nhiễm nước dưới ánh nến lay động sáng lấp lánh.

Đối với con vật trước mắt này hắn vốn không để vào mắt, thậm chí có thể nói còn có chút phiền chán, không nghĩ tới nó lại có tâm.

Tại sau khi xác định được nơi hai người kia cư trú xong quay trở về, nhìn thấy đồ ăn trên bàn nguội lạnh mà không thấy bóng dáng của ai, hắn liền biết hỏng bét. Chưởng quầy cùng tiểu nhị đối với việc hắn đột nhiên xuất hiện bày ra vẻ mặt giống như gặp quỷ, lắp bắp hồi lâu, ngoại trừ cho biết nàng ra ngoài tìm hắn, cũng không cung cấp thêm được thông tin hữu dụng. Đang muốn quay về phòng nghĩ biện pháp khác, trước mắt thứ này lại đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, trên người đầy bùn lầy cùng nước mưa, đứng ở trong đại đường nhìn hắn sủa.

Hóa ra lúc Tiểu Băng Quân ra khỏi khách điếm, chú chó gầy vẫn theo ở phía sau, lúc nhìn thấy cái người thiếu chút nữa đánh chết nó kia xuất hiện sợ tới mức núp vào, bởi vậy tránh được một kiếp. Vương Chi Tài dùng chuôi kiếm đánh ngất Tiểu Băng Quân, sau đó mang nàng về nhà, nó đều thấy hết, im hơi lặng tiếng theo sát phía sau, mãi đến nhà hắn. Loay hoay rất lâu ở sân bên ngoài nhà hắn đào bới mà không tìm được lối vào, vậy mà lại biết chạy về khách điếm tìm người cứu giúp. Chỉ là trên người nó có thương tích, do đó mất không ít thời gian tìm kiếm, bởi vậy lúc dẫn Thiên Mạch tới nhà Vương Chi Tài, thế nhưng lại bỏ lỡ Tiểu Băng Quân đào tẩu. Nhưng mà chỉ cần như thế đã đủ manh mối để Thiên Mạch căn cứ vào mà tìm người.

Trên giường truyền đến tiếng rên rỉ cực khẽ. Lông mi Thiên Mạch khẽ run, vẫn đang bình tĩnh cầm băng vải trong tay vòng qua vòng cuối cùng, thắt gút. Ôm chú chó gầy chân vẫn còn phát run vào trong tổ nó, sau đó rửa tay, lau khô.

“Ưm.. đau quá…” Giọng nói nỉ non mang theo một chút ngây thơ, nhưng lại không có kinh hoảng cùng sợ hãi khi sống sót qua tai nạn.

Thiên Mạch thong thả đẩy xe lăn đi qua.

Tiểu Băng Quân đã mở mắt, vẻ mặt mê mang đưa tay đi mò mẫm đầu mình, nghe được tiếng bánh xe chuyển động, không khỏi quay đầu nhìn lại, sau đó nháy mắt ngây người.

“Đập đầu chỉ sợ sẽ đau một thời gian.” Thiên Mạch nói, sau đó vươn tay ra giúp nàng nhẹ nhàng xoa.

Tiểu Băng Quân ngơ ngẩn nhìn hắn, chỉ cảm thấy bàn tay kia ôn nhu như gió ấm, chỗ mà nó tiếp xúc thoải mái nói không nên lời, đau đớn từng hồi từng hồi tựa hồ giảm bớt không ít. Một hồi lâu, nàng mới phản ứng kịp, mặt có chút tái nhợt ửng đỏ, rụt rụt vào giữa giường, lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi là thần.. thần tiên sao?”

Bởi vì nàng né tránh, cái tay kia rơi vào chỗ hư không, Thiên Mạch nhất thời chưa kịp nảy sinh bất kỳ cảm xúc gì liền bị lời nói của nàng làm cho cả kinh cứng đờ.

“Hạ Nhi?” Trầm mặc giây lát, hắn thu tay, hai tròng mắt gắt gao chiếm lấy ánh mắt nàng, muốn nhìn ra chút gì đó.

Tiểu Băng Quân bị hắn nhìn toàn thân không được tự nhiên, khuôn mặt ban đầu vốn chỉ ửng đỏ giờ bắt đầu nóng lên, không tự giác lộ ra một nụ cười đẹp ngọt ngào, có chút ngượng ngùng nói: “Ta là Tiểu Băng Quân, không phải Hạ Nhi. Ngươi… có thể ngươi nhận sai người rồi.” Vừa nói, nàng vừa muốn ngồi dậy, cảm thấy nằm trước mặt một người không quen biết không hợp lễ nghi. Nhưng mà, chỉ mới nhấc mình lên một chút, đầu liền choáng váng, thiếu chút nữa ngã trở về.

Thiên Mạch duỗi tay vịn chặt nàng, sau đó cầm cái gối mềm đặt ở sau lưng nàng. Đối với phản ứng của nàng ngoại trừ lúc đầu chưa kịp chuẩn bị thấy kinh hãi ra, lúc này thần sắc đã khôi phục như thường.

“Cảm ơn ngươi!” Tiểu Băng Quân có chút xấu hổ, ánh mắt di chuyển qua lại không dám nhìn người trước mắt, thật ngoài ý muốn thấy rõ căn phòng, vẻ mặt không khỏi biến đổi, “Đây… đây là đâu? Không phải… không phải Nga cung sao?” Nga cung là tẩm cung của nàng, từ lúc nàng xuất hiện quái tật mê man vẫn ngủ ở nơi đó. Ngoại trừ Luyến Nhi ra, không ai biết buổi tối nàng sẽ tỉnh lại, những người hầu cùng thị nữ trong cung cũng dần lười nhác. Từ khi Luyến Nhi đi rồi, mỗi đêm tỉnh lại bên người đều trống không, không ai. Tối nay tại sao lại… lại….

Nghĩ đến một khả năng, lòng của nàng không khỏi trầm xuống.

Nhìn giữa hai hàng lông mày của nàng là sự ngây thơ tuổi 14, 15, khóe môi Thiên Mạch mím chặt, bàn tay dưới ống tay áo nắm lại thành quyền, sau đó lại buông ra.

“Thành Vân Phù.” Hắn nói, sau đó bỗng nhiên trượt xe lăn đi tới cái bàn bên cạnh. Tình huống đột ngột này khiến cho hắn có chút thất thố, còn có mờ mịt, hắn tất phải cẩn thận suy nghĩ.

Tiểu Băng Quân lúc này mới chú ý tới hắn ngồi trên xe lăn, trong lòng không khỏi có chút tiếc hận, còn có một tia cảm giác quái dị… giống như đau lòng.

Thật sự là kỳ quái rồi. Nàng nhẹ nhàng gõ đầu mình một cái, ý nghĩ này thật không sao nói rõ. Nàng làm sao có thể đau lòng một người vốn không quen biết, đoán chừng là thương cảm đi.

“Uống nước không?” Thiên Mạch hỏi, xách ấm trà lên rót một chén nước, lại không đợi nàng trả lời, tự bưng nước tới, sau đó chuyển tới trong tay nàng.

Tiểu Băng Quân nói một tiếng cảm ơn, hai tay bưng chén trà, vừa uống vừa vụng trộm nhìn nam nhân ở trước mắt.

Thiên Mạch không có nhìn nàng, một tay chống cằm, một tay khẽ gõ nhịp trên tay vịn ghế dựa, nhìn chằm chằm một điểm nào đó trong góc giường, vẻ mặt đăm chiêu.

“Khụ… ta… ta gọi là Thu Thần Băng Quân.” Trong lòng Tiểu Băng Quân tràn đầy nghi vấn, nhẫn nại không được bao lâu liền chủ động mở miệng phá tan yên tĩnh làm người bất an trong phòng.

Thiên Mạch lấy lại tinh thần, nhìn nàng một cái, khóe môi không dễ dàng phát giác nhếch lên. “Ta biết.”

Tiểu Băng Quân trừng mắt nhìn, nghĩ thầm, ta đã nói tên của mình, ngươi cũng nên nói một chút tên mình đi chứ. Nhưng mà, đợi đã lâu cũng không nghe tới câu sau của hắn, bởi vì trà nóng mà cánh môi đã khôi phục một chút hồng nhuận không tự giác trề ra.

“Xin hỏi.. xin hỏi ngươi…. xưng hô như thế nào?” Nàng tự mình hỏi. Không biết là khẩn trương hay là lâu lắm không nói chuyện với người khác, nói chuyện luôn luôn có chút không được trôi chảy.

Thiên Mạch dừng một chút, rũ mắt xuống, “Thiên Mạch.” Lúc nói ra hai chữ này, nơi vị trí tim của hắn cảm thấy hơi hơi nhói. Nàng quên hắn, bất quá chỉ mấy canh giờ…. đã quên rồi.

Đối phương nhìn qua là có hỏi tất đáp, mặc dù chỉ là một chữ cũng tiếc rẻ nhiều lời. Điều này làm cho Tiểu Băng Quân âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

“Ta… ta có thể gọi ngươi Thiên Mạch sao?” Nàng thật cẩn thận hỏi, không thể nói rõ vì sao cảm thấy muốn thân cận với người trước mắt này.

“Uhm.”

Đạt được sự đồng ý, trong lòng Tiểu Băng Quân vui mừng, mặt mày cong lên, trong mắt lóe sáng, miệng liền không khống chế hô vài tiếng: “Thiên Mạch. Thiên Mạch… Thiên Mạch… Thiên Mạch…”

Mỗi một tiếng nàng gọi, Thiên Mạch liền đáp lại một tiếng, vậy mà không có chút mảy may không kiên nhẫn nào. Tới về sau, trên mặt nàng vẫn treo một nụ cười đẹp ngọt ngào, đôi mắt đã có chút đỏ.

“Ngươi là người bằng hữu đầu tiên của ta.” Nhỏ giọng nói, nàng giải thích như vậy.

Bằng hữu…. bằng hữu sao? Thiên Mạch ngạc nhiên, trong lòng nhất thời lại nói không nên lời là tư vị gì.

“Ta cực kỳ vui mừng… thật sự. Luyến Nhi đi rồi liền không ai nói chuyện với ta, một mình ta… một mình… đôi khi thật muốn tìm một người trò chuyện. Huynh bằng lòng nói chuyện với ta, ta thực vui mừng.” Tiểu Băng Quân tiếp tục nói, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Nàng vui mừng là thật, sợ hãi cũng là thật. Đột nhiên xuất hiện tại một nơi xa lạ, đối mặt một người xa lạ, mặc dù người này nhìn qua đẹp giống thần tiên, nàng vẫn sẽ cảm thấy bất an.

Trong lòng Thiên Mạch thở dài, đưa tay xoa xoa mi tâm, “Nàng…” Hắn muốn hỏi nàng có thực đã quên rồi hay không? Quên sớm rời khỏi Băng thành, quên… hắn? Nhưng mà đáp án đã bày ra trước mắt, cần gì lại phải hỏi, tăng thêm bất an cho nàng.

“Cái gì?” Tiểu Băng Quân lúc này tuy đầu vẫn còn đau, lại không choáng váng như lúc đầu, vì thế ngồi thẳng người, hai chân tự nhiên vòng dưới thân mình. Nghe thấy Thiên Mạch muốn nói lại thôi, nhịn không được hỏi.

Ánh mắt Thiên Mạch chớp lóe, thấy nàng rõ ràng lòng tràn đầy sợ hãi, lại vẫn như vậy tham luyến nói chuyện cùng người, ngực không khỏi mềm nhũn.

“Nàng về sau sẽ không còn một mình nữa.” Có hắn. Hay hoặc giả là Luyến Nhi của nàng.

Tiểu Băng Quân khẽ a một tiếng, có chút ngoài ý muốn, sau muốn hỏi hắn là có ý gì, Thiên Mạch đã trượt xe lăn đi ra ngoài, sợ tới mức nàng xốc chăn trên người lên, đi chân trần nhảy xuống giường muốn đuổi theo.

“Huynh… huynh đi đâu?”

“Lấy đồ ăn. Nàng chờ ở đây.” Thiên Mạch cũng không quay đầu nói, đảo mắt liền biến mất ở ngoài cửa. Hắn biết nàng kỳ thật cũng cần đơn độc ở một hồi, tiếp nhận toàn bộ mọi thứ đột nhiên trở nên xa lạ trước mắt này.

Giờ này chưởng quầy cùng tiểu nhị sớm đã ngủ, trong khách điếm trống trơn một mảnh yên tĩnh, tiếng bánh xe chuyển động trên đất hết sức rõ ràng. Thiên Mạch không muốn nghĩ gì, nhưng mà tay lăn bánh xe lại cứng đờ trắng bệch.

Không ai, hành động của hắn trở nên không kiêng nể gì, dễ dàng xuống cầu thang, tiến vào phòng bếp.

Một ngọn lửa nhỏ cháy sáng trong phòng bếp, bên trên là một nồi canh xương, hiển nhiên là chuẩn bị cho bữa sáng ngày kế. Một thằng nhóc choai choai khoảng 14, 15 tuổi ở trong góc phòng, khò khò ngủ ngon, ngay cả có người đi vào cũng không biết. Đoán chừng là ở trong điếm học nghề hoặc là tạp dịch, ngủ ở trong này thuận tiện trông lửa.

Cũng không đánh thức tên tiểu tử kia, Thiên Mạch nhìn phòng bếp được thu dọn chỉnh tề ngây ngốc một hồi, sau một lúc lâu mới như là phản ứng kịp bản thân tiến vào làm gì, vì thế thong thả vén tay áo lên, ở một bên nhóm lửa nấu nước, sau đó lại rửa tay, nhào bột. Động tác của hắn không thể nói rõ thuần thục, nhưng tuyệt đối tao nhã và nghiêm túc.

Nhào nặn, tỉa, băm, hạ nồi. Lúc đặt hai tô mì Dương Xuân rắc hành xanh biếc lên mâm, tên tiểu tử vốn ngủ say đã thức dậy, chỉ đang ngơ ngẩn hơi giật mình nhìn hắn, vẻ mặt hoảng hốt, cho rằng bản thân vẫn đang nằm mơ.

Thiên Mạch không hề để ý hắn, bưng mâm ra khỏi phòng bếp. Lại trở lại phòng Tiểu Băng Quân, nàng đang ngồi xổm bên cạnh ổ chó, đang nhỏ giọng nói gì đó với chú chó gầy. Thấy hắn, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười tươi.

“Thiên… Thiên Mạch, ta sao lại ở chỗ này?” Ăn mấy đũa mì, Tiểu Băng Quân len lén liếc người đối diện đang trầm mặc vùi đầu ăn mì, nhỏ giọng hỏi.

Tay Thiên Mạch bỗng nhiên căng thẳng, cũng chưa nói gì, lại tiếp tục ăn mỳ.

Tiểu Băng Quân đợi không được câu trả lời, cũng không ngại, vẫn cười hì hì như cũ, vừa ăn còn không quên khen ngợi.

“Ta thật lâu không ăn đồ nóng a. Mỗi ngày chỉ có thể tỉnh một hai canh giờ, cũng không đói bụng, Luyến Nhi nói lúc ta ngủ đều có người đút ta ba bữa cơm, nhưng mà ta một chút cảm giác cũng không có. Nhưng mà hôm nay thật kỳ quái a, vậy mà đói đến bao tử cũng kêu, có phải thị nữ lười biếng hay không a?”

Nàng lầm nhầm nói xong, giống như nói thế nào cũng nói không hết, cũng không quên ăn, chỉ chốc lát sau liền quét sạch mì trong tô mình, sau đó giương mắt nhìn tô của Thiên Mạch.

“Thiên Mạch, huynh không đói bụng sao?” Nhìn hắn rõ ràng vẫn cúi đầu ăn, mì trong tô lại cơ hồ không vơi đi, nàng thật thấy kỳ quái.

Thiên Mạch nhàn nhạt ừ, giương mắt nhìn thấy biểu tình của nàng, con ngươi đen hiện lên một tia bất đắc dĩ, đẩy tô của mình đến trước mặt nàng.

“Ăn đi.” Trước kia sao lại không phát hiện sức ăn của nàng. Nghĩ đến có lẽ là vì rất đói, cùng với khi trước bị đày đọa, thần sắc hắn khẽ nhu hòa.

“Huynh… huynh ăn no chưa?” Tiểu Băng Quân không chút che giấu khát vọng đối với tô mì trước mắt, nhưng lại lo lắng hắn bởi vì mình mà chịu đói, còn có chút do dự.

“Ưm.” Thiên Mạch sao cũng được đáp lại, đưa tay xách ấm trà lên, lấy cái chén úp ngược lên, tự rót trà uống.

Tiểu Băng Quân vì thế không tiếp tục khách khí, cũng không ghét bỏ, cười mỉm kéo tô mì qua. Có một tô mì lúc trước lót dạ, một tô mì này ăn nhã nhặn hơn rất nhiều, rốt cục có chút dáng vẻ thiếu thành chủ Băng thành.

“Thiên Mạch, thành Vân Phù ở đâu? Huynh là người nơi này sao?” Nàng lại bắt đầu hỏi.

“Vân Phù là biên thành giữa Đại Tấn và Lôi Mông.” Vế sau Thiên Mạch không có trả lời, bởi vì ngay cả hắn cũng nói không rõ bản thân nên xem là người ở đâu. Cố hương của hắn… sớm không tồn tại rồi.

Tiểu Băng Quân vốn vẫn không chút để ý nghe, tới lúc phản ứng kịp, chiếc đũa thiếu chút nữa rơi xuống, lắp ba lắp bắp nhìn về phía đối diện, “Đại.. Đại Tấn?” Nàng đương nhiên nghe qua Đại Tấn. Nhưng Đại Tấn đối với nàng mà nói, giống như xa như ở trên trời vậy, không thể chạm tới, từ Băng thành tới Đại Tấn không có khả năng một ngày thì có thể đến. Chẳng lẽ hiện tại nàng ngủ lâu như vậy?

“Ừ.” Thiên Mạch khẳng định nhìn lại, đầu ngón tay vô thức xẹt qua mép bàn. Hắn biết nàng thông tuệ, rất nhanh có thể hiểu rõ bản thân bị mất mười năm trí nhớ. Hắn không phải không thể trực tiếp nói cho nàng. Nói cho nàng nàng đã bị Băng thành đưa tới cho hắn, nói cho nàng nàng chấp nhất đi theo hắn, nói cho nàng nàng là… thê tử của hắn. Chỉ là hắn không nguyện, không nguyện nàng đã biến trở về vô ưu vô lự lại khoác lên gông xiềng ký ức kia. Cũng như hắn không nguyện nói cho nàng, bản thân cùng nàng kỳ thật sớm đã dung máu. Đối với nàng đã tạo thành ràng buộc, không nên là những thứ này. Mà hắn muốn, cũng không phải dựa vào những thứ này để có thể đạt được.

Tiểu Băng Quân ngây người một hồi lâu, sau đó lại ngây ngốc cười mấy tiếng, lại cúi đầu ăn mì. Nàng trời sinh tính tình lạc quan, đối mặt với vấn đề nan giải như vậy, phương thức giải quyết chính là đặt sang một bên, sau đó thuận theo tự nhiên. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước nàng bị Băng thành quyết định đưa cho Thiên Mạch, bởi đối với tình huống hoàn toàn không biết gì cả cũng có thể thản nhiên tiếp nhận.

“Thiên Mạch, ta thức dậy một hồi lâu rồi. Có khả năng qua không bao lâu, sẽ u mê hồ đồ ngã xuống, huynh đừng lo lắng.” Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nàng khẩn trương dặn dò. Nhớ năm đó chính mình sau khi ngủ không dậy, khiến nhiều người sợ hãi. Thiên Mạch là bằng hữu của nàng, đương nhiên cũng sẽ lo lắng.

Thiên Mạch đáp lại, bưng trà lên, lại không uống, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đối diện.

Lúc này tóc Tiểu Băng Quân chưa buộc lại, rối tung trên vai, lúc nói chuyện luôn luôn mang theo nụ cười hoặc sâu hoặc nông, trên vẻ mặt nghiêm túc lộ ra sự ngây thơ, hai tròng mắt sáng trong, thật sự có chút bộ dáng của thiếu nữ mười mấy tuổi. So với những người khác mà nói, năm tháng đối với nàng quả thật không tệ.

“Kỳ thật thời điểm kia ta cũng là thanh tỉnh, chỉ là không thể quay về thân thể thôi.” Tiểu Băng Quân tưởng rằng hắn đang đợi nàng giải thích, vì thế đem bí mật chỉ có Luyến Nhi biết nói ra. Ngay cả chính nàng cũng không rõ ràng lắm, vì sao sẽ tin tưởng một người mới lần đầu tiên gặp mặt như vậy. Là vì hắn nấu mì cho mình ăn sao? Hay là vì hắn đồng ý lẳng lặng nghe nàng nói? Nàng có chút hồ đồ. Bất quá cho dù nói ra chuyện này cũng không có gì đáng ngại. Nàng nghĩ.

Thiên Mạch nhớ tới sự việc lần kia tại bờ sông thôn hoang vắng, ánh mắt nheo lại, “Sau đó?” Trong lòng lại không tự chủ được suy tư, nếu như về sau nàng lại xuất hiện tình huống như vậy, hắn nên làm thế nào mới được?

Ăn hết mì, cũng uống không ít nước canh. Tiểu Băng Quân buông đũa xuống, ở trên người tìm tìm. Thiên Mạch thấy thế, lấy khăn tay của mình ra đưa tới.

“Ta chỉ đi khắp nơi chơi. Nhưng mà không ai có thể nhìn thấy ta, cũng không ai có thể chơi với ta.” Chân nàng lại cuộn tròn trên ghế, đầu khẽ nghiêng, có chút nghi hoặc, “Huynh nói có phải ta biến thành yêu quái rồi không hả?”

Thiên Mạch vừa nhấp một ngụm trà, nghe vậy sặc một cái, vội vàng lấy tay áo che lại, xoay đầu ho khan, một hồi lâu mới thản nhiên nói: “Đoán chừng… là ly hồn.” Hồn rời khỏi thể xác, có thể tùy ý xuyên qua thời không, ngao du trời Nam biển Bắc. Nếu như tinh thần đủ mạnh, thậm chí có thể dùng vật đả thương người. Loại năng lực này có thể do tu luyện mà thành, cũng có thể do trời sinh liền có, Tiểu Băng Quân đương nhiên thuộc cái sau, bản thân không cách nào khống chế. Hắn là Thiên Tế Tư của Huyễn Lang tộc, đương nhiên cũng có, chỉ là không thèm sử dụng mà thôi.

Tinh thần Tiểu Băng Quân rung lên, thẳng người, vẻ mặt tò mò mà nói: “Cái gì là ly hồn?”

“Giống như tình huống của nàng.” Thiên Mạch không nhiều lời, hỏi: “Nàng có thể khống chế nơi mình đi hay không?”

Gật gật đầu, Tiểu Băng Quân cười đến có chút đắc ý, “Có thể. Ban đầu thì không, rày đây mai đó cũng không biết là ở nơi nào, cũng quên chính mình là ai. Khi đó buổi tối cũng không tỉnh lại, suốt ngày ngủ.” Nàng hiển nhiên là kìm nén rất lâu, rõ ràng là một vấn đề vô cùng đơn giản, lại có thể thao thao bất tuyệt nói không hết.

“Mãi đến có một lần dạo chơi trên đại thảo nguyên, nhìn thấy hai tỷ muội có bộ dáng giống nhau như đúc ngồi trong vườn hoa xướng khúc ca Biên Hoa Hoàn, lại đột nhiên nhớ tới toàn bộ, sau đó liền lập tức về tới Nga cung. Nhìn mẫu thân thở dài, nhìn thấy Luyến Nhi khóc đến ánh mắt đều sưng lên. Về sau ta từ từ liền biết, chỉ cần trong lòng ta nghĩ đến đâu, có thể đi đến đó.”

Cho nên ngày ấy nàng kỳ thật là sốt ruột đuổi theo mình, cho nên mới dẫn đến hồn rời khỏi thể xác. Nghĩ đến đây, khóe môi Thiên Mạch không tự chủ được hiện lên ý cười nhạt.

“Vậy nàng nhớ kỹ, nếu như lần sau lại ly hồn, liền theo bên cạnh ta, đừng có chạy lung tung.” Hắn dặn dò. Lo lắng nàng lúc đó nếu chạy loạn chung quanh, chính mình muốn tìm liền có chút phiền phức.

Tiểu Băng Quân a một tiếng, có chút ngoài ý muốn, sau đó còn có chút không cam nguyện, nhỏ giọng bĩu môi. “Nhưng mà ta còn muốn đi gặp Luyến Nhi, còn có vị ca ca tóc bạc kia.”

Ý cười nuông chiều phóng túng trong mắt Thiên Mạch ngưng lại, sau đó dần dần biến mất, giọng nói hơi trầm xuống. “Ca ca tóc bạc?”

Tiểu Băng Quân mạnh mẽ gật gật đầu, trong con ngươi tối đen như mực tràn đầy hưng phấn cùng nhu tình, “Đúng vậy. Bộ dáng của huynh ấy cũng đẹp như huynh vậy, có điều mái tóc màu bạc, giống như ánh trăng.”

“Nàng thích hắn?” Tay cầm chén của Thiên Mạch siết chặt, rũ mí mắt, làm cho người ta nhìn không ra hắn nghĩ gì.

“Hả?” Không nghĩ tới hắn đột nhiên toát ra một câu như vậy, Tiểu Băng Quân vốn ngẩn ra, rồi sau đó như bị nói trúng tim đen, trên mặt hiện lên nụ cười ngượng ngùng, có chút cà lăm, “Huynh ấy, những người khác… từng, từng gặp qua huynh ấy đều, đều sẽ thích huynh ấy…”

Thiên Mạch không nói gì, chỉ cảm thấy ngực có chút rét run, có chút… đau đớn.

Quả thực….. nếu không bị thân phận kia ràng buộc, nàng sao có thể không rời không bỏ mà theo bên cạnh hắn? Hắn lắc lắc đầu, cúi đầu nâng trán mà cười, sau đó bỗng nhiên lăn bánh xe lăn đi ra ngoài, trong mắt tận lực che giấu bi thương.

“Thiên Mạch?” Tiểu Băng Quân biểu tình ngây thơ, không rõ đang nói vui vẻ, hắn như thế nào cứ như vậy bỏ đi.

“Ngủ đi, ngày mai còn phải đi gặp một người.” Thiên Mạch không có quay đầu, thản nhiên nói, “Ta ở phòng bên cạnh.”

“Nhưng mà…” Tiểu Băng Quân cuống quít nhảy xuống ghế, muốn nói bản thân còn chưa tới lúc ngủ, hơn nữa ban ngày cũng không tỉnh lại, nhưng lời chưa ra khỏi miệng, Thiên Mạch đã đóng cửa lại, cách ly hai người.

Chú chó gầy vừa mệt vừa bị thương, đã sớm ngủ say. Tiểu Băng Quân đứng ở giữa phòng, ánh sáng chiếu rọi, lẻ loi, chỉ có cái bóng làm bạn. Liền trong một khắc kia, ngay cả chính nàng cũng không thể nói rõ vì sao, trái tim thậm chí có chút chua xót đau đớn, giống như bị người vứt bỏ.

———————-

Thiên Mạch một đêm không ngủ. Hắn vẫn ngồi trước cửa sổ, nhìn bầu trời sáng tỏ sau khi mưa tạnh mây tan, mãi đến phía chân trời trở nên trắng.

Hắn một mực nghĩ đến lời thề sống chết mà khiến hắn không cách nào tùy ý lựa chọn được kia. Sau cùng, vẫn chỉ có một tiếng thở dài.

Trời chưa sáng hẳn, tiếng gõ cửa liền vang lên, mang theo một chút cẩn thận, cùng với một chút kích động. Hắn đi qua mở cửa, Tiểu Băng Quân đứng ở bên ngoài, chải kiểu tóc thiếu nữ, đang chắp tay sau lưng bất an mà hưng phấn kiễng chân đong đưa. Chú chó gầy đứng sau lưng nàng, nhìn thấy Thiên Mạch lập tức lui sang một bên phát run.

“Thiên Mạch, Thiên Mạch… ta không ngủ… không phải, chính là… ta, ta nhìn thấy trời đã sáng…” Nhìn thấy hắn, nàng theo bản năng muốn nhào lên, nhưng rất nhanh liền ý thức được như vậy không đúng, khẩn trương dừng chân, nói năng lộn xộn.

Thiên Mạch mỉm cười, tránh sang một bên, “Vào đi.”

Tiểu Băng Quân cơ hồ là nhảy vào trong phòng, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, chỉ ra bên ngoài vui mừng kêu lên: “Nhìn kìa, mặt trời! Mặt trời! Hóa ra mặt trời lại chói mắt như thế này, ta đều sắp quên rồi.” Lúc nàng còn là hồn thể, ngoại trừ nghe cùng nhìn thấy bên ngoài, đối với ánh sáng và nắng ấm cùng các loại có thể kích thích đến ** gì đó đều không cách nào cảm nhận được, cho dù cũng có thể nhìn thấy mặt trời ló dạng, nhưng đó giống như một bức tranh vậy, khiến người ta không cảm thấy được nhịp đập của sinh mệnh. Cho nên có thể tưởng tượng, có thể sống dưới ánh mặt trời như người bình thường, đối với nàng mà nói là một việc hạnh phúc biết bao.

Thiên Mạch chậm rãi đi tới sau lưng nàng, ánh mắt rơi vào trên tóc nàng, sau một lúc lâu, mới mở miệng: “Lược của nàng đâu?” Trước đây nàng luôn thích chải kiểu búi tóc của một phụ nhân, sau đó dùng cái lược bằng gỗ tử đàn kia cài lên búi tóc. Hiện giờ thói quen này cũng sửa lại rồi sao?

Tiểu Băng Quân đang đắm chìm trong vui sướng khi nhìn thấy mặt trời mọc, nghe vậy quay đầu, biểu tình có khoảnh khắc đờ đẫn, rồi sau đó mới a… một tiếng, cuống quít lấy cây lược từ trong lòng ra đưa cho Thiên Mạch. “Huynh muốn chải tóc sao?” Nói xong, ánh mắt di chuyển một vòng trên mái tóc đen tuyền như thác nước của Thiên Mạch, nhịn không được nói: “Tóc của huynh thật đẹp! Ta có thể sờ không?”

‘Chủ tử, lúc người tắm rửa cũng không dùng hương liệu gì, y phục cũng không huân qua, vì sao trên người lại có mùi thơm?’

‘Chủ tử, thiếp có thể kề sát vào ngửi một chút sao?’

Thiên Mạch có nháy mắt hoảng hốt, tình cảnh ngày đó tại Sở phủ trong quận Thành Sơn vẫn còn rành rành trước mặt, mà người cũng đã không còn nhớ nữa rồi.

“Ồ, không thể sờ sao? Vậy… vậy cũng không sao.” Thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng, Tiểu Băng Quân chỉ nghĩ là bởi vì bản thân yêu cầu quá mức, vội nói, cười đến ngại ngùng, trong lòng đã có chút tiếc hận.

Thiên Mạch lấy lại tinh thần, từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Nàng ngồi xuống đi.”

Tiểu Băng Quân không biết hắn muốn làm gì, vẫn theo lời mà làm. Ngay cả chính nàng cũng không phát hiện, nàng đối với hắn lại tin tưởng như vậy.

Thiên Mạch giơ tay sờ sờ vào hai bím tóc nàng búi phía sau lưng, sau khi trầm ngâm, sau đó cầm cây lược gỗ trong tay cài vào chính giữa, xác định không trơn tuột, mới hài lòng buông tay.

Tiểu Băng Quân ngửa đầu, vừa vặn nhìn thấy ôn nhu chưa kịp che đi trong mắt hắn, trong lòng không khỏi kinh sợ, khuôn mặt không hiểu sao đột nhiên nóng lên. Ánh sáng bạc nhuộm lấy làn da như tuyết, ánh mắt như nước, kiều mỵ động lòng người nói không nên lời.

Ngón tay Thiên Mạch khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn nhịn xuống kích thích muốn đụng chạm. Hắn tự nhiên biết nếu như có tâm, muốn cho nàng lại thích mình cũng không phải việc khó. Chỉ là muốn kéo nàng vào trong sinh mệnh mãi mãi không ngừng nghỉ này, hắn không đành lòng. Nếu lúc này nàng không yêu hắn, sao lại để cho nàng bước lên con đường không thể lựa chọn, không đường về.

“Đi thôi.” Mở to mắt, hắn di chuyển xe lăn ra phía ngoài.

“Thiên Mạch, ta đẩy huynh.” Nghe được lập tức có thể ra ngoài, ánh mắt Tiểu Băng Quân sáng lên, vội vàng đứng lên, có chút khẩn cấp đuổi theo, hai tay nắm lấy lưng ghế dựa của chiếc xe lăn.

Thiên Mạch nghe vậy, thu tay lăn bánh xe trở về, mười ngón khép lại đặt lên đầu gối, lông mi rũ xuống, không biết suy nghĩ cái gì.

——————————-

Thiên Mạch không mang mũ che mặt, Tiểu Băng Quân cũng không che mặt.

Hai người ở đại đường dưới lầu ăn bữa sáng, sau đó liền ngồi lên xe ngựa do tiểu nhị mướn đi ra cửa Nam thành. Mãi đến khi bóng dáng bọn họ rời khỏi rất lâu sau, người xung quanh rốt cuộc từ từ hồi phục tinh thần lại, lúc này mới phát hiện tiểu nhị bưng nhầm bữa sáng, chưởng quầy thu sai tiền. Vì thế mấy tháng sau, thành Vân Phù vẫn còn đàm luận về một đôi thần tiên, cười nhạo một kẻ điên công bố đã nhìn thấy yêu quái. Chỉ là những thứ này cùng hai người đã rời đi không còn quan hệ.

Xe ngựa rời khỏi cửa Nam thành, một mảng rừng cây xanh biếc ánh vào trong mắt, rặng núi cao thấp không đồng nhất như từng tấm bình phong xanh biếc tản ra trong trời đất bao la, một con đường hoang dã gập ghềnh chen ở giữa, thấy hoa mọc đầy đường.

“Bên này đều là núi với rừng, chỉ có người đốn củi, lấy củi mới tới. Hai vị khách quan này muốn đến đây làm gì?” Xa phu vừa thành thạo xua ngựa chạy tránh đi sườn núi hiểm hóc bên cạnh, vừa mở miệng hỏi.

Tiểu Băng Quân chỉ đang tham lam ngửi mùi cây cối cùng ánh mặt trời, chờ giây lát, thấy Thiên Mạch vô ý trả lời, vội nói: “Chúng ta đi tìm người.” Hiển nhiên xe ngựa xóc nảy cũng không ảnh hưởng tới tâm tình tốt của nàng.

Sau khi trả lời xa phu, nàng lúc này mới nhớ tới quay đầu hỏi người bên cạnh, “Thiên Mạch, chúng ta đi tìm ai?”

Mặt nàng bị mặt trời chiếu tới đỏ bừng, ánh mặt trời giống như chạy vào cặp mắt sáng trong kia, Thiên Mạch hơi hơi tránh mắt đi, không để cho chính mình nhìn nhiều, thản nhiên nói: “Tìm một nữ nhân gọi là A La.” Lúc này vẫn còn chưa thể nói cho nàng là tìm Thu Thần Vô Luyến, vạn nhất không phải, cũng đỡ khiến nàng phải mừng hụt một chuyến.

Hắn khổ tâm đến đây, Tiểu Băng Quân lại nghe đến hai chữ nữ nhân, sửng sốt một hồi lâu, mới có chút chần chờ mà nói: “Nàng là người trong lòng huynh sao?” Vấn đề này hỏi ra thật sự đột ngột, nhưng mà nàng nghĩ tới liền hỏi, cũng không cảm thấy không tốt.

Thiên Mạch nghẹn một chút, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không lại để ý tới nàng.

Không có được đáp án phủ nhận, đường đi sau đó Tiểu Băng Quân đều đã có chút không yên lòng, ngay cả chính nàng cũng không hiểu ngực vì sao lại có chút rầu rĩ.

Bên ngoài xa phu lớn tiếng hát cũng không biết là ca khúc của dân tộc nào, hòa cùng với tiếng ve kêu ngày hạ, giống như một loại vui sướng để quên đi thời tiết nóng.

Ước chừng đi được nửa canh giờ, chiếc xe ngựa dừng ở chỗ ngoài sơn cốc đầy đá to và cây cối xen tạp, đường bị che không thấy được ở phía dốc núi. Xe ngựa không qua được.

Thiên Mạch để cho xa phu tìm cho hắn hai cây gỗ rắn chắc, sau đó thanh toán bạc cho hắn trở về.

“Nàng đi được chứ?” Hắn hỏi Tiểu Băng Quân. Trước khi mất trí nhớ nàng theo hắn chịu không ít khổ, chút đường này vốn không thành vấn đề, nàng bây giờ lại để cho hắn có chút lo lắng, dù sao tâm tính vẫn là một nữ hài nhi được nuông chiều.

Thấy hắn lại nói chuyện với mình, vẻ mặt cũng không có không vui, tâm tình buồn rầu của Tiểu Băng Quân lập tức bay bổng trở lại, linh hoạt như nai con chạy vèo một cái lên phía trước, đứng trên một tảng đá lớn, sau đó cười tít mắt quay đầu vẫy tay với Thiên Mạch.

“Thiên Mạch! Thiên Mạch!” Nàng kêu, nụ cười mỹ lệ khiến mọi thứ quanh nàng đều ảm đạm mất sắc.

Nếu như sống trên một ngàn năm một vạn năm, nàng còn có thể cười như vậy sao? Trong cổ Thiên Mạch chua chát, khóe môi hiện lên một tia cười tự giễu, thở sâu, lấy tay chống gậy gỗ đứng lên.

Nhìn hắn đứng lên như vậy, Tiểu Băng Quân không khỏi ngừng thở, sợ hắn sẽ ngã sấp xuống, mãi đến khi hắn nhẹ nhàng đi tới bên cạnh mình, mới thở lớn ra.

“Thiên Mạch, huynh rất lợi hại!” Nàng tự đáy lòng nói, ánh mắt sùng bái.

Thiên Mạch không đáp lại, dẫn đầu đi tới phía trước, tóc dài đen tuyền xõa xuống sau người, phụ trợ cho hình thể thon dài hoàn mỹ, khiến cho Tiểu Băng Quân cơ hồ nhìn không chớp mắt, mãi đến khi đi được một đoạn thật dài hắn quay đầu lại, nàng mới phản ứng kịp, cuống quít đuổi theo.

Mái tóc đen tuyền sáng bóng cách không tới một thước nhẹ nhàng lắc lư trước mắt, Tiểu Băng Quân nhịn lại nhịn, nhưng rốt cuộc không nhịn được, thật cẩn thận vươn tay sờ sờ. Thấy người phía trước không có phát hiện, lá gan càng lúc càng lớn, vậy mà dùng ngón tay cuốn lấy một lọn tóc, đặt ở bên mặt cọ xát.

Bởi vì quá mức chuyên chú chuyện trong tay, thế cho nên xem nhẹ dưới chân, Tiểu Băng Quân đột nhiên cảm thấy mũi chân đau xót, cả người lao về phía trước, hung hăng đụng vào lưng Thiên Mạch.

Thân thể Thiên Mạch lắc lư nhẹ, sau đó dừng lại, có chút bất đắc dĩ thở dài, “Hạ Nhi, đi đường phải nhìn một chút.” Đá lổm chổm rất nhiều, nếu không phải hắn đi ở phía trước, cú ngã này chỉ sợ phải rơi rớt mấy cái răng của nàng. Đương nhiên, nếu không phải hắn đi ở phía trước, nàng cũng sẽ không phân tâm. Hắn đương nhiên biết những cử chỉ lén lút này của nàng, chỉ là chẳng muốn nói thôi.

Tiểu Băng Quân xấu hổ đỏ mặt, a… một tiếng, lặng lẽ buông tóc hắn ra, nghĩ đến chính mình thiếu chút nữa hại hắn ngã sấp xuống, vô cùng tự trách. Mãi đến đi được một đoạn, nàng mới phản ứng kịp một chuyện.

“Thiên Mạch, ta không phải Hạ Nhi, ta là Tiểu Băng Quân.” Nàng bất mãn kháng nghị. Nàng ở tại Băng thành, lại gọi là Tiểu Băng Quân, như thế nào cũng chẳng có quan hệ gì với mùa hạ, cực kỳ rõ ràng hắn gọi chính là một người khác.

Thiên Mạch cảm thấy Thái Dương có chút co rút đau đớn, hơi nhếch môi, quyết định không thèm để ý.

“Thiên Mạch. Ta gọi là Tiểu Băng Quân.” Tiểu Băng Quân cho rằng hắn không nghe thấy, liền lặp lại một lần nữa. Nàng nhớ tới ngày ấy tỉnh lại nhìn thấy hắn khi đó, hắn cũng gọi mình như vậy. Nàng không muốn làm người khác, nàng không thích.

Thiên Mạch bị phiền không chịu nổi, đơn giản đứng lại xoay người. Yên lặng nhìn nữ tử đột nhiên quật cường trước mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ kích thích không hiểu, tránh được lý trí, làm hắn thốt ra. “Hạ Nhi là thê tử của ta.” Nếu như ngay cả tên này cũng không có, như thế hắn cũng còn lại cái gì?

Tiểu Băng Quân cứng đờ, cánh môi nhu nhuận giật giật, lại không nói nên lời. Nàng nghĩ nàng muốn nói nàng không phải thê tử của hắn, nàng không phải Hạ Nhi. Nhưng mà nhìn con ngươi đen âm u của hắn, những lời như vậy lại không thốt lên được.

Cho rằng nàng bị mình hù dọa, Thiên Mạch hơi cảm thấy ảo não, bỗng dưng quay người lại, tiếp tục đi về phía trước, đồng thời thỏa hiệp.

“Nàng không muốn gọi là Hạ Nhi, ta đây sẽ không kêu.”

Rõ ràng là lời nói nhàn nhạt, rõ ràng đúng là thỏa hiệp, Tiểu Băng Quân lại không hiểu sao cảm thấy bi thương, khiến cho nàng thiếu chút nữa rơi lệ.