Khi khỉ con mông trắng chạy đến chỗ Đồ Nguyên, hung quang trong mắt lão vượn mới từ từ phai nhạt. Ngay vừa rồi, không ngờ Đồ Nguyên lại cảm nhận được hung ý và nguy hiểm.

Lấy tu vi Thần Anh như hắn hiện tại, có thể khiến hắn cảm thụ được nguy hiểm và hung ý mấy thứ này, đúng ra mà nói thì không còn nhiều, thế nhưng lão vượn trước mặt lại làm được, thực sự không hề đơn giản.

Đồ Nguyên giờ mới hiểu, năm đó bản thân tới nơi này đọc đạo kinh cho đám hầu tử, còn tưởng đây chỉ là bầy khỉ có chút đặc biệt, không ngờ còn có một lão vượn đáng sợ như vậy, mắt hắn lóe lên chớp động, lại vẫn không thể nhìn thấu cảnh giới của lão vượn.

Đảo mắt đã trôi qua nhiều năm, khỉ con mông trắng vẫn nhỏ như vậy. Chú khỉ ôm chân hắn, miệng kêu chi chi, như đang hỏi hắn những năm vừa rồi đi những nơi nào, vì sao không đến thăm nó.

Đồ Nguyên đưa nó bế lên, nó cũng không ồn ào nữa, đưa tay chỉ trỏ về phía lão vượn kêu chi chi, như muốn Đồ Nguyên chào hỏi gì đó với lão vượn.

Đồ Nguyên hướng về phía lão vượn hành lễ như gặp trưởng bối, lão vượn vậy mà gật đầu đáp lại, Đồ Nguyên nhớ rõ năm đó, bản thân cho dù lúc tới tụng kinh hay lúc rời đi cũng đều hành lễ, nhưng lão vượn lại chưa từng liếc mắt nhìn hắn một lần, lúc này vậy mà đáp lại. Điều này khiến Đồ Nguyên có chút kinh ngạc, cũng khiến hắn tin rằng, trước kia hắn còn chưa đủ tư cách để lão phải đáp lại.

Thảo nào lúc đó hắn lại nhận được nhiệm vụ đến đây tụng kinh cho cho đám khỉ con nghe. Dưới cây cổ thụ che kín bầu trời, hắn nhìn bầy khỉ con trước mắt, chợt cảm khái, chỉ chớp mắt đã nhiều năm như vậy.

Chẳng qua, hắn nghĩ, trong nhóm hầu tử này, có linh tính tốt nhất chính là trong lồng ngực mình, khỉ con mông trắng còn chưa trưởng thành này, đương nhiên, không tính lão vượn, với Đồ Nguyên lão vượn đã là yêu, không phải là tiểu yêu tiểu quái. Mà là chân chính đại yêu.

Khỉ con ở nơi này chi chi nha nha nói với Đồ Nguyên, thế nhưng Đồ Nguyên một câu cũng nghe không hiểu. Cho dù là đoán cũng đoán không ra, rồi khỉ con nhảy vọt xuống trước mặt Đồ Nguyên.

Bên cạnh, lão vượn đột nhiên nói với thanh âm khàn khàn: "Tộc của chúng ta lập tức sẽ phải rời khỏi nơi này."

"Rời khỏi, vì sao?"

"Gặp nguy hiểm." Lão vượn nói.

"Đến từ đâu?" Đồ Nguyên hỏi.

"Đến từ chính bên kia." Lão vượn đưa tay chỉ một cái phương hướng, hướng kia chính là hướng Đồ Nguyên đi tới, cũng chính là hướng của Khổng Tước Vương quốc. Lẽ nào lão cảm nhận được nguy hiểm đến từ Khổng Tước Vương quốc đang mở mang lãnh thổ, cho nên sớm rời khỏi, nếu thực sự là vậy, không thể không nói, lão thật vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm.

Đồ Nguyên cúi đầu nhìn khỉ con mông trắng, nói ra: "Ngươi muốn nói, các ngươi muốn rời khỏi nơi này sao?"

Khỉ con mông trắng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt khuôn mặt phản ứng lại, như thể hiện ý “Ngươi cuối cùng đã hiểu”, “ta thật là mệt mỏi a”.

Đồ Nguyên nhịn không được vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, nhưng nó cũng không hề cam tâm tình nguyện, liền nhảy tránh ra.

Đột nhiên, lão vượn lại mở miệng nói: "Ngươi lại vì chúng nó giảng một lần những thứ ngươi đã trải qua a."

Đồ Nguyên suy nghĩ một chút, gật đầu.

Trên người của hắn không có cái gì đạo kinh. Thế nhưng đối với hắn lúc này, muốn giảng cho đám khỉ con một chút chuyện trải qua thì vô cùng đơn giản, cho dù trước mặt là đan đạo tu sĩ, hắn cũng có thể ngồi trên pháp đàn giảng giải.

Xa cách nhiều năm, một lần nữa Đồ Nguyên lại vì đám khỉ con giảng về những thứ hắn trải qua, chẳng qua lúc này không phải giảng về những kỷ niệm, sự kiện, mà về cảm ngộ tự thân.

Hắn giảng không phải thứ gì xa lạ, mà chính là cảm ngộ khi kết đan của bản thân, hắn nghĩ điều này đối với đám hầu tử, sẽ có nhiều trợ giúp, vì bọn chúng muốn hóa yêu thì cần kết nội đan.

Nhất là kinh nghiệm như hắn, kết đan giữa trời đêm giông tố, có thể nói là trợ giúp rất lớn với đám linh hầu, bởi vì phần lớn yêu loại phải phun ra nội đan, lấy thiên địa âm dương tế luyện nội đan của chúng.

Hôm nay phương thức Đồ Nguyên giảng cũng rất khác biệt, năm đó chỉ là thuần túy tụng đọc, mà bây giờ hắn dùng phương thức đọc bằng chân ngôn, nhưng mà, trước đó hắn còn phải hỏi ý lão vượn, vì phương thức này có thể khiến thanh âm của hắn in sâu vào tâm linh người nghe, sẽ khắc sâu vào ký ức, cho dù bọn chúng nghe không hiểu ngôn ngữ nhân loại, cũng có thể cảm thụ chân ý trong đó.

Nói như vậy, nếu không phải người thân quen, nếu là người đã đắc đạo dùng chân ngôn truyền dạy, tốt nhất vẫn là không nên nghe, bởi vì đó là cách dễ nhất để trồng ma chủng (chủng: mầm mống) trong tâm, hoặc cải biến tâm linh người khác trong vô hình.

Vì thế trước khi Đồ Nguyên quyết định dùng chân ngôn giảng giải kinh lịch, cần phải được lão vượn đồng ý, hai mắt lão vượn chớp động tràn đầy suy tính, Đồ Nguyên không biết lão vượn đã sống bao nhiêu năm, đã trải qua những gì.

Hắn bắt đầu giảng, giảng một mạch qua đêm.

Mãi đến lúc mặt trời nho cao, hắn mới dừng lại, bầy khỉ đều rất nghiêm túc lắng nghe, không hề như năm đó đang nghe liền ngủ hay chạy đi chơi, có khi lại đánh nhau.

Đến khi hắn dừng lại, lão vượn đột nhiên nói: “Chúng ta sẽ dời đến thần sơn, ngươi có muốn đi cùng chúng ta hay không?”

"Cảm tạ ý tốt của tộc trưởng, nơi này ta còn có bằng hữu, còn có việc trên người, không đi được.”

Đồ Nguyên không biết lão nói Thần sơn là ở đâu, nhưng bất kể nơi nào, hắn cũng không thể đi cùng nhóm hầu tử này, có lẽ lão vượn cũng thấy được cảm ngộ của mình đáng coi trọng, cho nên có ý muốn biến hắn thành lão sư miễn phí a.

Hắn không đồng ý đi, khỉ con mông trắng lôi kéo y phục của hắn, rất muốn hắn đi cùng, Đồ Nguyên chỉ có thể xoa xoa đầu nó, sau đó nói nếu có cơ hội sẽ đến thăm.

Như vậy khỉ con mông trắng mới ngừng lại, không tiếp tục quấy nữa, lão vượn đột nhiên đưa cho Đồ Nguyên một nhánh cây nhỏ, nói ra: “Nếu ngươi đi đến Thần sơn, có thể nhờ tới nó, đây là thần thụ trên Thần sơn, nó có thể chỉ dẫn ngươi đến.”

Đồ Nguyên tiếp nhận, cầm trên tay có cảm giác nóng rực, hơi có chút phỏng tay, cũng nặng vô cùng.

Lão vượn gật đầu, liền dẫn đám khỉ rời đi. Chúng nó cứ như vậy trực tiếp rời đi, không mang theo bất kỳ vật gì, cũng không để lại cái gì, trong nháy mắt, liền biến mất trong thâm sơn rừng rậm, từ rất xa Đồ Nguyên vẫn có thể nghe được tiếng kêu của khỉ con mông trắng, hắn bay vút lên đỉnh ngọn cây đại thụ che trời, mơ hồ có thể nhìn thấy trong dãy núi liên miên, có một đầu lão vượn theo một bầy khỉ xuôi về phía nam.

Hắn vẫn đứng ở chỗ này đưa mắt nhìn, mãi cho đến khi không còn nhìn thây chúng nó, núi non trùng điệp, chỉ còn lại chim chóc xoay quanh trên chín tầng trời, mây mù dằng dặc, chúng nó nhìn chăm chú vào chúng sinh xoay vần trên đại địa mênh mông.

Đột nhiên, Đồ Nguyên nhận thấy được khí tức khác thường, hắn tăng cường cảm ứng, quay đầu lại, chẳng biết từ lúc nào, nơi cửa cốc có một người đang đứng.

Thế nhưng Đồ Nguyên xác định, vừa nhìn là biết đây y không phải người, ở trên mặt của y có hoa văn, giống người chuyên hát hí kịch mới có loại hoa văn mặt nạ đen trắng như này, nhưng của y càng thêm quỷ dị đáng sợ.

Đồ Nguyên đứng trên ngọn cây nhìn y, y cũng nhìn Đồ Nguyên, trong ánh mắt y Đồ Nguyên chỉ thấy được sự lãnh khốc.

Sau đó, Đồ Nguyên thấy y đột nhiên động, theo đó chợt cảm thụ được nguy hiểm mãnh liệt, hắn không chút suy nghĩ, bay thẳng lên không trung, trong nháy mắt thân hình đã biến mất.

Ngay lúc hắn vừa mới bay lên biến mất, ngọn cây nơi hắn vừa đứng có một đám sương xanh biếc tuôn ra, đông kết lại hóa thành một người, chính là người vừa mới đứng kia, khuôn mặt khắc đầy pháp văn.

Chỉ thấy y co tay nắm lại, không gian xung quanh đông kết lại, vốn đã trốn vào hư không Đồ Nguyên lại đột nhiên hiện ra, hư ảnh một bàn tay chộp về phía hắn.

Trên mặt Đồ Nguyên đã xuất hiện vẻ hoảng sợ, tay vung Thất Bảo Như Ý, thanh quang trào ra, muốn chống lại bàn tay khổng lồ kia, hư ảnh bàn tay chỉ hơi khựng lại một chút, thanh quang từ Như Ý biến ra vừa chạm vào đã tan vỡ.

Hắn biến sắc, xoay người chạy trốn, nhưng thân thể hắn đã ở dưới phạm vi bao phủ của bàn tay kia, không cách nào thoát được, tốc độ bay lên cũng rất chậm, mắt thấy bàn tay sắp ập xuống, tâm tình khẩn trương tột độ.

Người này đáng sợ xa xa nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn biết mình không phải là đối thủ, loại cảm giác này vừa thấy liền biết, nhưng mà hắn không muốn thúc thủ chịu trói.

Hắn cắn răng một cái, chợt xoay người, lại lao thẳng về phía bàn tay, trên thân thể tán xuất linh quang, linh quang phồng lớn, lại có hư ảnh từ trên người hắn vọt lên, cầm Thất Bảo Như Ý, đánh về phía bàn tay khổng lồ.

Thanh quang trên Thất Bảo Như Ý vô cùng mãnh liệt, lại vừa trầm trọng sắc bén.

"Hô..."

Trong nháy mắt Như Ý và hư ảnh bàn tay chạm vào nhau, bàn tay to kia tấc tấc vỡ vụn, hóa thành một cơn gió. Thân thể Đồ Nguyên rơi rụng thẳng xuống đại địa, một đạo hư ảnh vung tay nắm lấy thân thể hắn, chìm vào hư không biến mất.